Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 660



"... Em giỏi quá nhỉ? Mấy ngày không để ý tới thì em đã thành dáng vẻ như bây

giờ?"

Hồ Văn ưỡn cái bụng bự, hai tay chống nạnh, như giáo viên đang dạy bảo học

sinh.

"Trước chỉ có bệnh dạ dày, nhưng bây giờ ngay cả đường ruột cũng có bệnh.

Em nói xem, đến bao giờ em mới chấm dứt việc tự tìm đường chết?"

Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ lắng nghe, thở dài:

"Cũng không phải em muốn như vậy..."

"Em không muốn?!"

Giọng điệu của người phụ nữ đột nhiên cao lên,

"Em không muốn mà còn như thế này?"

"..."

"Được rồi, em cũng không nói nhảm với chị nữa, em không quan tâm đến thân

thể của em thì còn ai nhọc lòng vì nó nữa. Không có chuyện đó đâu! "

"... "

"Bây giờ gan em đủ lớn, tim em cũng đủ cứng rồi. Việc nhập viện lớn như vậy

cũng không báo một tiếng. Em xem chị là cái gì? Hả? Người ngoài? "

"Em không có."

"Còn nói không có?!"

Thẩm Xuân Hàng:

"... Em không phải sợ chị lo lắng sao? Hơn nữa còn có đứa bé, sao có thể để đứa

bé chịu khổ được?"

Vừa nói, lòng bàn tay anh vừa nhẹ nhàng áp vào bụng người phụ nữ. Cảm nhận

sự chuyển động và nhiệt độ của sinh mệnh bé nhỏ.

Vẻ mặt của người đàn ông mềm mại, lông mày và đôi mắt chứa đầy sự cưng

chiều.

Hồ Văn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mở tay Thẩm Xuân

Hàng ra, mặt lạnh lùng nói:

"Đừng nghĩ nói sang chuyện khác! Bác sĩ nói thế nào?"

"Tĩnh dưỡng mấy ngày nữa."

"Còn gì nữa?"

"Phối hợp trị liệu."

"Haiz, chị cũng lười dạy dỗ em..."

Hồ Văn buông tay xuống, than khẽ:

"Chưa ăn tối đúng không? Chị tới gấp, chưa kịp làm, bây giờ trở về nấu, một lát

sẽ mang đến đây... "

"Không cần đâu, vừa rồi em ăn rồi."

Hồ Văn sửng sốt:

"Ăn rồi? Ăn cái gì?"

"Cháo kê."

"Ai nấu? Đừng nói là hộ lý mua ở bên ngoài. Chỉ là miệng của em, ngày thường

đã kén chọn. Hiện tại còn đang bệnh, chắc chắn khó hầu hạ hơn."

" Là..."

Thẩm Xuân Hàng khựng lại, đột nhiên nhìn về phía cửa, khóe miệng hiện lên

một nụ cười nhỏ.

"Ai?"

Hồ Văn nhìn theo ánh mắt của anh.

Một giây tiếp theo, cánh cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào.

Hồ Văn đã từng gặp Miêu Miêu, nhưng đã nhiều tháng trôi qua, không có cách

nào liên tưởng người phụ nữ hơi đầy đặn mặc tạp dề với người con gái trong

chiếc áo sơ mi trắng gợi cảm, mặc váy cùng đôi chân dài được bọc trong tất

chân đen trong suốt.

Dù là ngoại hình, dáng người hay khí chất tổng thể, họ hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Hồ Văn thật sự không nhận ra, tưởng đây

là bạn gái mới của Thẩm Xuân Hàng.

Đối với em dâu tương lai, đây còn là lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt của cô

không thể không mang theo dò xét cùng đánh giá.

Rốt cuộc ở trong mắt chị gái, cho dù em trai của mình có thế nào thì cũng thấy

đáng yêu, hơn nữa Thẩm Xuân Hàng thật sự không xấu xa, lại hiền lành lễ độ,

hiểu tri thư biết lễ nghĩa, nhưng mấu chốt là lớn lên đẹp trai, nửa kia tương lai

tự nhiên sẽ phải giữ gìn tốt.

Không phải Hồ Văn quản nhiều, lo chuyện bao đồng, cũng không phải là mang

theo thành kiến đánh giá bạn gái em trai, cô chỉ nhìn giúp em trai, chưa nói đến

việc phải hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng là một người phụ nữ hiền huệ đáng tin

chứ?

Trong khi Hồ Văn đang nhìn Miêu Miêu, Miêu Miêu cũng đang bình tĩnh nhìn

cô.

Điều đầu tiên cô nhìn không phải là khuôn mặt của người phụ nữ, mà là cái

bụng cao của cô ấy, cô không thể không cảm thấy giật mình, có cảm giác không

nói nên lời.

Là nặng nề?

Hay là nhẹ nhàng?

Hóa ra anh ấy không chỉ thực sự có bạn gái mà còn có cả đứa con.

Miêu Miêu sớm biết sẽ có một ngày như vậy, cô đã chuẩn bị tâm lý trước.

Vì vậy, biểu hiện của cô vẫn bình thường.

Ít nhất, nhìn bề ngoài là như vậy.