Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 676



Một căn phòng tối tăm,rèm cửa buông kín, không một kẽ hở, chỉ có chút ánh

sáng vàng hắt ra từ phòng tắm.

Một người nằm trên chiếc giường đôi, chăn phủ kín người.

Bóng người trong chăn cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ hướng về phía cửa,

dưới ánh đèn nhìn thấy rạng mây hồng bất thường trên gò má trắng nõn.

Thẩm Khiêm bật đèn lên, căn phòng ngay lập tức sáng sủa như ban ngày.

Người đang ngủ trên giường không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Anh ta sải bước về phía trước: "Thẩm Loan?!"

"..." Đáp lại anh ta là khoảng không tĩnh lặng.

Người đàn ông cách chiếc chăn bông nhẹ đẩy vai cô: "Dậy đi, em có nghe thấy

anh nói không?!"

"..."

Ngọn tay chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ, Thẩm Khiêm dừng lại, đặt tay

lên trán cô: "... Chết tiệt!"

Không ngờ cô bị sốt...

Nửa giờ sau, tại bệnh viện y tế Bắc Kinh.

"Tình hình không tốt lắm. Có lẽ bệnh nhân đã sốt được một thời gian, cơ thể

mất nước trầm trọng. Nếu tới trễ 20, 30 phút thì thật sự không xong..."

Thẩm Khiêm im lặng lắng nghe, cái gì cần nhớ thì ghi nhớ, thái độ vô cùng tốt.

"Còn nữa..." Bác sĩ đột nhiên nắm chặt tay và ho nhẹ khi nói câu này, trên mặt

hiện lên một tia ngượng ngùng: "Tôi biết cô cậu là người trẻ tuổi sung sức,

nhưng cô cậu không thể muốn làm gì thì làmđược, chuyện phòng the không thể

muốn điên cuồng bao nhiêu thì điên cuồng. Vừa rồi khám xong, bạn gái của

cậu... bị nhiễm trùng nhẹ ".

Thẩm Khiêm mặt tối sầm lại.

Bác sĩ nghĩ anh không muốn nên nghiêm khắc giảng: "Là đàn ông không thể chỉ

chăm sóc cho bản thân mà còn phải chăm sóc thân thể của phụ nữ. Không phải

đất nước đang chủ trương phát triển bền vững sao? Con người cũng vậy."

"..."

"Hơn nữa thường xuyên quá cũng không tốt cho anh, nhất là đối với thận. Phải

biết sức lực của một người là có hạn, sông lớn một ngày cũng có thể cạn, huống

chi con người?"

"..."

"Cậu trai trẻ, nhìn anh cũng đàng hoàng. Nếu trước đây anh không biết thì bây

giờ tôi nói với anh để cảnh báo! Nếu bây giờ rảnh rỗi, tôi đề nghị anh đến khoa

nam học kiểm tra tổng thể. Nếu phát hiện có gì kiệt quệ thì có thể bù đắp kịp

thời ".

Thẩm Khiêm đen mặt.

"Không cần." Anh ta nói một câu liền xoay người rời đi, chân bước nhanh nhìn

thế nào cũng có cảm giác như đang chạy trối chết.

Theo yêu cầu của anh ta, bệnh viện đã sắp xếp cho Thẩm Loan một phòng bệnh

cao cấp.

Cô vẫn hôn mê, từng giọt thuốc nhỏ vào ống truyền, từ từ truyền vào máu.

Lúc đầu khi gắn kim truyền nước, mạch máu của Thẩm Loan quá mỏng, y tá cố

định hai lần đều không trúng. Sau khi Thẩm Khiêm tức giận khiến mọi người sợ

hãi mới có một y tá có tuổi đến ghim một lần là trúng.

Dù vậy, trên mu bàn tay cô vẫn có một vết bầm sưng tấy.

Người đàn ông ngoảnh mặt đi, cố kìm nén sự xót xa hiện lên trong mắt mình.

Nhưng rồi anh ta nhớ đến lời bác sĩ nói, tim đau nhói, cay đắng, đau lòng... đủ

loại cảm xúc cùng dâng trào, chua ngọt đắng cay trộn lẫn, một sự phức tạp khó

giải thích lên men trong lồng ngực, rồi lan ra toàn bộ cơ thể.

"Anh ta thường... làm như vậy với em?"

Đôi mắt Thẩm Khiêm nặng trĩu khi nhìn khuôn mặt ôn hòa của người phụ nữ.

Một mực đòi hỏi, không hề thương tiếc.

Đây là cái gọi là "tình yêu đích thực"?

Anh ta không thể không mỉa mai.

Lúc này, hận thù trong lòng Thẩm Khiêm dâng đến cực điểm.

Dù tức giận thế nào, anh ta cũng không nỡ động đến một sợi tóc của cô, nhưng

Quyền Hãn Đình lại dùng cô như một món đồ chơi, muốn thô lỗ như thế nào thì

thô lỗ, muốn làm thế nào thì làm.

Anh ta dựa vào cái gì?

Dựa vào anh ta là "Quyền Lục gia"? Người đứng đầu Ninh Thành sao?!