Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 681



Đối diện với ánh mắt thấu hiểu của người phụ nữ, lần đầu tiên Thẩm Khiêm

cảm nhận được cái gọi là "không đủ tự tin".

"Loan Loan..."

Anh ta gọi tên cô, giọng nói trầm thấp có vẻ thê lương cùng ảm đạm, thậm chí

còn mang theo vài phần cầu xin.

"Nếu em có thể nhìn thấu ý nghĩ của anh, chắc cũng hiểu nguyên nhân tại sao

anh làm vậy..."

"Tôi hiểu, thì sao?"

Thẩm Loan cong môi, ánh mắt đạm mạc:

"Thông cảm anh có nỗi khổ riêng, hay thông cảm vì anh bất đắc dĩ nên mới làm

chuyện này?"

Thẩm Khiêm nghẹn lời không biết trả lời như thế nào.

Vốn anh ta có thể tự mình đến bữa tiệc này nhưng lại cố chấp bắt cô đi cùng.

Nói cho hay thì là vì thể diện, để bên ngoài nghĩ hai người chung sống hoà bình

với nhau.

Nhưng trong đó làm sao không có sự ích kỷ của chính anh ta?

Hầu hết người miền Bắc đều đàm phán trên bàn rượu, nhưng khi nhắc tới tiệc

rượu, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là rượu, cũng không phải cơm, mà

là...phụ nữ!

Không phải nói những người đàn ông đó có ý định làm cái gì, chẳng qua là có

thêm một hai người đẹp ở đó làm đối tượng trêu đùa, giúp không khí trở nên

sinh động, xác thật là có góp một phần cho chuyện thành bại của việc đàm

phán.

Người đàn ông cảm thấy không có gì, chỉ là nói vài lời cùng kính mấy ly rượu

nhỏ.

Những người phụ nữ làm việc trong phòng quan hệ xã hội cũng không cảm thấy

có vấn đề gì, dù sao cũng là công việc của họ, ở phương diện xã giao họ đã đạt

tới trình độ chuyên nghiệp.

Nhưng Thẩm Loan lại khác.

Cô là phụ nữ, nhưng cũng là chủ tịch của Minh Đạt, con gái của nhà họThẩm,

một loạt cử chỉ, lời nói của Trâu Cương không chỉ tuỳ tiện, thậm chí còn rất tục

tĩu, căn bản không tôn trọng cô.

Có lẽ như đang khinh cô trẻ tuổi non dạ, không chút kiêng nể cô, muốn dùng lời

nói để chiếm được chút lợi ích.

"...Anh có bao giờ nghĩ tới, lúc ông ta vũ nhục tôi, chẳng lẽ không phải giẫm

đạp nhà họ Thẩm, khinh thường Minh Đạt? Nếu như anh có chút nóng giận, thì

nên trực tiếp tát vào mặt ông ta rồi bỏ đi."

"Anh đi rồi, không phải sao?"

Thẩm Khiêm nhìn cô, ánh mắt nặng nề.

"Nhưng lúc đó, anh còn do dự, có ý nghĩ muốn ở lại để cho gã họ Trâu đó xin

lỗi tôi."

Anh ta không thể cãi lại.

Bởi vì, đó là sự thật.

Cô nhìn thấu sự ti tiện, cũng nhìn thấu sự ích kỷ của anh ta, sau đó dễ dàng xé

nát mặt nạ của anh ta, khiến sự xấu xí của anh ta không còn cách nào che giấu.

"Ngày mai Minh Đại mở cuộc họp, anh tự giải quyết cho tốt."

Dứt lời, nhìn anh ta thật sâu,Thẩm Loan khom người ngồi vào xe taxi:

"Cho tôi đi tới khách sạn XX."

Rất nhanh biến mất trong phạm vi tầm nhìn của anh ta.

Hai mươi phút sau, xe taxi ngừng ở trước khách sạn.

Thẩm Loan thanh toán tiền rồi đi ngay vào bên trong.

Gió đêm lay động làn váy đen của cô như đóa hoa sen nở rộ trong đêm đen, xa

xa nhìn thấy bóng dáng cô đã khiến người ta không thể rời mắt được.

Tài xế là một thiếu niên nhỏ tuổi, nhìn theo bóng lưng cô vào cửa xoay tròn tới

khi hoàn toàn biến mất, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Trong phòng.

Thẩm Loan đang chuẩn bị thay quần áo tháo trang sức, đúng lúc này, di động

vang lên.

Nhìn màn hình một chút thì vẻ mặt cô đã dịu đi.

"Nhớ anh không?"

Điện thoại phát ra giọng nói của đàn ông từ tính dễ nghe, giống như tiếng đàn

trầm thấp.

Thẩm Loan tạm dừng hai giây, mới đáp lại:

"Có một chút."

"Chỉ có một chút?"

"Vậy... hai ba chút?"

Đầu bên kia truyền đến một trận cười nhẹ: "Nhưng anh rất nhớ em, làm sao bây

giờ?"

Thẩm Loan nghe xong, tim mềm nhũn.

"Em cũng vậy."

Bên kia dừng một chút,

"Lặp lại lần nữa."

"Em cũng nhớ anh."

Trái tim Quyền Hãn Đình vừa ngọt ngào vừa chua xót, sau đó lại ngọt ngào,

buồn vui chỉ vì một người duy nhất là cô.

Thẩm Loan nâng di động, đi đến trước cửa sổ sát đất, cảnh phồn hoa trong đêm

ở bốn phía ánh vào mi mắt, vô cùng lộng lẫy.

"Mọi chuyện trên đảo diễn ra tốt đẹp chứ?"

Anh đáp:

"Đều tốt."

Hai chữ bao chùm mọi thứ, hủy diệt hết thảy khó khăn trong quá trình đó.

Quyền Hãn Đình:

"Còn em?"

"Mọi thứ vẫn ổn."

Giống nhau chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

"Bao giờ trở về?"

Hai người đồng thanh.

Vừa nói lời này ra, hai người giật mình.

Thẩm Loan:

"Hai ngày nữa."

Quyền Hãn Đình:

"Anh cũng vậy."

Trước khi gặp nhau, bọn họ là những cá thể độc lập, có thói quen cô độc, cũng

quen với tịch mịch.

Sau khi gặp nhau, bọn họ vẫn là những cá thể độc lập, mỗi người đều có dã tâm

và mục tiêu riêng, nhưng rốt cuộc không giống nhau.

Có thể không ôm ấp, nhưng không ngừng sưởi ấm cho nhau, trong lời nói có sự

cổ vũ để duy trì tinh thần.

Bọn họ vẫn là chính mình lại ràng buộc lẫn nhau, ăn ý đặt đối phương vào kế

hoạch của tương lai, một khi như vậy chính là cả đời.

Viết nên những quấn quýt si mê yêu say đắm không có tận cùng, vẽ không xong

tình cảm ân ái.

Một cuộc điện thoại dài 40 phút, cẩn thận nghĩ lại, hình như còn chưa nói

chuyện gì.

Chỉ là nói chuyện phiếm, thăm hỏi bình thường, bày tỏ tình yêu bình thường,

nhớ nhung bình thường.

Ngẫu nhiên hai người đều không nói lời nào, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc

yên tĩnh này.

Chỉ cần nghe được giọng nói của người kia, cảm nhận được sự tồn tại của người

kia, cho dù không nói cái gì, cũng hạnh phúc như cũ.

...

Ngày hôm sau, đấu thầu hạng mục của tập đoàn Vĩnh Lâm đúng giờ cử hành.

Thẩm Khiêm mặc tây trang giày da ngồi ở trên ghế đấu thầu, ngồi phía sau là

đoàn đội tám người, tối hôm qua bọn họ mới từ Ninh Thành bay qua, giờ phút

này họ đang chỉnh sửa lần cuối và xác nhận danh sách.

Ngoài Minh Đại ra, còn có không ít công ty cũng đang phát triển, có ở tỉnh

khác, cũng có ở tỉnh này.

"Chủ tịch Thẩm, anh cũng tới sao?"

Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng, âm thanh mang theo vài phần ra vẻ kinh

ngạc.

Thẩm Khiêm cài lại cúc áo, ngồi thẳng người, hơi gật đầu với anh ta:

"Tổng giám đôc Lưu, thật may mắn khi được gặp."

Người được gọi là "Tổng giám đốc Lưu" ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh ta:

"Hả? Sao chỉ có mình anh? Vị nữ chủ tịch vừa nhậm chức đâu? Không phải hai

vị cùng nhận được thư mời sao?"

Vừa rồi gặp Thẩm Khiêm còn tỏ vẻ ngoài ý muốn, bây giờ lại biết rõ anh ta đi

cùng ai.

Còn cố tình nhấn mạnh "nữ chủ tịch", châm chọc Thẩm Khiêm không làm gì

được một người phụ nữ, bị một đứa con hoang chia quyền.

Thẩm Khiêm biểu tình không đổi, ngay cả ánh mắt cũng không chớp:

"Cô ấy không được khỏe, đành ở lại khách sạn chờ tin tức."

"Nói như vậy là cô Thẩm không tới sao?"

"Tổng giám đốc Lưu chỉ bảo gì chăng?"

Người đàn ông cười xua tay, đáy mắt lại có ánh sáng hiện lên:

"Chỉ bảo thì không dám, thật ra có một điều thắc mắc."

"Không ngại nói nghe một chút? Để xem tôi có thể giúp ngài giải thích hay

không."

Mỉm cười ấm áp, thể hiện trọn vẹn phẩm cách được "tu dưỡng" là như thế nào.

"Cô Thẩm làm chủ tịch Minh Đạt mà có thể vắng họp, chỉ sợ không phải

nguyên nhân về sức khỏe đơn giản như vậy đâu?"

Mặt mày Thẩm Khiêm trầm xuống:

"Rốt cuộc tổng giám đốc Lưu muốn nói cái gì?"

"Tôi chỉ là tò mò Minh Đạt vậy mà như một núi có hai hổ, anh nói xem về sau

có thể đánh nhau hay không? Hoặc là không phải về sau, hiện tại cũng đã đánh

nhau rồi?"

"Ngài suy nghĩ nhiều."

"Phải không?"

Lưu tổng khẽ cười một tiếng, không hề nhìn anh ta, quay đi nhìn thẳng phía

trước.

Chỉ là vẻ mặt kia, nhìn kiểu gì cũng giống như vui sướng khi người gặp họa.

Thẩm Khiêm chỉ có thể kiềm chế không nổi giận.

Tám người ngồi hàng ghế sau cũng nghe hết cuộc đối thoại này.

Đúng vậy, sao chủ tịch Thẩm lại không tới?

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, âm thầm suy nghĩ.

Chỉ sợ là giữa hai người họ xảy ra mâu thuẫn gì đó nên mới không tới?

Thẩm Loan cũng thật sự không muốn đến, nếu Thẩm Khiêm đã hứng thú như

vậy thì cứ giao hết cho anh ta là được.

Vậy nên trong lúc buổi đấu thầu đang hừng hực khí thế thì Thẩm Loan lại đang

ở khách sạn rảnh rỗi ăn sáng.

Ăn xong thì ra ngoài dạo hai vòng, lúc về trên tay cầm hai túi đồ.

Cất đồ xong, bảo nhân viên phục vụ chuẩn bị hồ bơi, cô thay một bộ đồ tắm rồi

nhảy xuống nước.

Chỉ thấy người dưới nước uyển chuyển như một con cá, búng một cái đã bơi rất

xa, chân dài tay dài, tư thế ưu nhã, nhân viên phục vụ đứng trên hồ bơi đã nhìn

đến ngẩn người.

Mười một giờ trưa, kết thúc đấu thầu, kết quả được thông báo.

Không có bất ngờ nào xảy ra, Minh Đạt trúng thầu.

Cục đá trong lòng Thẩm Khiên rốt cuộc cũng đã không còn, anh ta chạy đến

khách sạn, đi thẳng đến phòng của Thẩm Loan, sau khi gõ cửa một lúc lâu

không thấy ai mở cửa.

Anh ta đến tìm quản lý tầng lầu: "Cô ấy đâu?"

"Bể bơi lộ thiên tầng 32."

Thẩm Khiêm lại đi đến tầng 32, chưa đi được hai bước đã bị nhân viên khách

sạn ngăn lại: "Xin lỗi, đây là khu vực riêng tư, không mở cửa cho người ngoài."

"Tôi đến tìm người."

"?"

"Thẩm Loan là em gái tôi."

...

Lúc nổi lên mặt nước, bất ngờ đối mặt với ánh mắt đen âm trầm của người đàn

ông, Thẩm Loan dừng động tác, không tiếp tục bò lên trên bờ, mà lại chìm

xuống nước.

"Lên đây."

Người đàn ông duỗi tay về phía cô.

Thẩm Loan không nhúc nhích.

"Em còn muốn ở dưới nước tới khi nào? Mới vừa hạ sốt đã hoạt động mạnh như

vậy, cảm thấy thấy uống thuốc chưa đủ sao?"

Thẩm Loan:

"Tôi tự lên, anh đi ra ngoài trước."

Bây giờ, đổi thành Thẩm Khiêm không nhúc nhích

"Lặp lại lần nữa, lên đây."

Giọng điệu trầm xuống.

"Tôi cũng lặp lại lần nữa, đi ra ngoài."

Anh ta lạnh lùng, cô còn lạnh hơn anh ta.

Anh ta cứng, cô lại càng cứng hơn anh ta.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu thua.

Thẩm Khiêm nhìn chằm chằm cô, bỗng chốc cong môi:

"Sợ cái gì? Ban ngày ban mặt, anh có thể ăn em sao?"

Mặt nước chạm đến ngực người phụ nữ, xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên

ngoài, rõ ràng thấy bọt nước trượt xuống, dưới gợn nước lấp lánh có thể mơ hồ

nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn.

Hoa phù dung nở rộ vươn ra khỏi làn nước trong veo, vẻ đẹp tự nhiên ấy cũng

chỉ như thế này?

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Khiêm nhường trước:

"Anh ở bên ngoài chờ em, năm phút."

Sau khi xác định anh ta rời khỏi, Thẩm Loan mới trồi lên mặt nước nước, lấy

khăn lông khoác lên trên người, đi vào phòng thay quần áo bên cạnh.

Cô muốn tắm rửa, gội đầu, thay quần áo, năm phút chắc chắn không đủ.

Anh ta thích chờ đợi, vậy đợi đi!

Mười lăm phút sau, Thẩm Loan mới chuẩn bị xong. Vốn dĩ cho rằng Thẩm

Khiêm sẽ không kiên nhẫn nên đã đi trước, không nghĩ tới anh ta còn chờ ở

ngoài cửa.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, bóng dáng cao lớn.

Vai rộng mông hẹp, dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn.

Nghe được tiếng bước chân, bỗng nhiên quay đầu lại:

"Em muộn 12 phút!"

Thẩm Loan:

"Anh nói năm phút, tôi đã đồng ý sao?"

"..."

Cô đi qua ấn xuống thang máy, cửa kim loại mở ra, nhấc chân đi vào trong,

xoay người đứng yên.

Thẩm Khiêm cũng bước vào theo.

Thang máy di chuyển, cửa kim loại soi rõ vẻ mặt của hai người, một người cau

chặt mày, một người bình tĩnh tự nhiên.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Kết quả đấu thầu đã công bố."

"Ừm."

Phản ứng của Thẩm Loan thường thường, thậm chí hiện ra vài phần lạnh nhạt.

Thật sự cô không quan tâm.

Thẩm Khiêm:

"Minh Đạt trúng thầu."

Nghe vậy, vẻ mặt của cô không đổi, giống như đã đoán trước.

Giờ khắc này, người đàn ông giống một quả bóng xì hơi, hoàn toàn rũ xuống:

"Em nói đúng, chính xác là chúng ta chiếm được ưu thế, trước mặt Vĩnh Lâm,

căn bản không cần phải cẩn thận như vậy."

Thẩm Loan nhướng mày, đây là...nhận sai?

"Ánh mắt của em có ý gì?"

"Không dễ dàng."

"?"

Người phụ nữ lại im lặng.

Đinh ——

Thang máy tới rồi, hai người cùng đi ra, một phòng bên trái, mà một phòng

khác bên phải.

Vốn nên đường ai nấy đi, mỗi người một con đường riêng, Thẩm Khiêm bỗng

nhiên dừng lại ——

"Giữa trưa ăn cơm vớichủ tịch Vĩnh Lâm, thuận tiện nói chuyện chi tiết về quy

tắc hợp đồng, không có người kia, em..."

Anh ta dừng một chút:

"Muốn cùng đi không?"

"Tôi có quyền từ chối sao?"

"Đương nhiên."

"Được, tôi không đi."

Thẩm Khiêm:

"..."

Cái gì được gọi là nghẹn khuất? Chính là dáng vẻ hiện tại của anh ta.

Cái gì được gọi là buồn bực? Không sai, chính là tâm trạng hiện tại của anh ta.

"Không có chuyện gì khác thì tôi về phòng trước."

Nói xong, xoay người rời đi.

Người đàn ông đứng tại chỗ, bàn tay siết chặt rồi buông lỏng, buông lỏng lại

siết chặt.

Giữa trưa, Thẩm Khiêm đến cuộc hẹn. Thẩm Loan ở lại tại nhà ăn khách sạn ăn

cơm.

Tầm 2 giờ chiều, di động vang lên, là Thẩm Khiêm gọi ——

Cô từ trên giường ngồi dậy, nghỉ trưa bị quấy rầy, tất nhiên tâm trạng không thể

tốt, lời nói cũng không tốt theo:

"Chuyện gì?"

Úi...

"Xin chào, xin hỏi ngài biết chủ nhân của số điện thoại này không?"

Không phải giọng nói trong dự đoán, Thẩm Loan hoàn toàn tỉnh ngủ:

"Anh là ai?"

"Nơi này là quán bar White Night, vị tiên sinh này uống say, chúng tôi hỏi địa

không được, đành gọi cho số điện thoại gần nhất trong lịch sử cuộc gọi, xin hỏi

hiện tại ngài có thể đến đón anh ấy không?"

Quán bar?

Uống say?

Không phải đi ăn cơm cùng chủ tịch Vĩnh Lâm sao?

Ban ngày ban mặt uống rượu?

Chuyện này hoàn toàn không giống chuyện mà Thẩm Khiêm sẽ làm, làm cái

quỷ gì?!

Đột nhiên Thẩm Loan cầm điện thoại có loại cảm giác không chân thật.

Cắn cắn đầu lưỡi, thật tốt, không phải nằm mơ.

"... Alo? Cô này, còn đang nghe không? Ngài có thể đến đó vị tiên sinh này

không?"

"Anh cầm điện thoại đưa cho anh ta."

"Chỉ là vị tiên sinh này đã say đến không thể mở mắt..."

"Vậy anh cầm điện thoại đặt sát lỗ tai anh ta, tôi muốn nói với anh ta vài lời."

"Được... có thể."

"Thẩm Khiêm, anh hãy nghe cho kỹ, nếu thật là anh, lập tức nói một tiếng, chỉ

bằng một cuộc điện thoại gọi tôi đi ra ngoài, ai biết có phải hay không di động

của anh làm rớt bị người có ý xấu nhặt được? Tôi đếm ba tiếng, nếu còn không

nghe được giọng nói của anh thì không có nghĩa là anh, tôi cũng sẽ không tới

quán bar. Ba, hai..."

"Loan Loan...Anh sao lại nghe thấy giọng nói của em?"

Nói mê?

"A, thật buồn cười..."

Thẩm Loan nhấp môi.

Thật đúng là anh ta!

"Được rồi, anh lấy điện thoại lại đây đi."

Lời này là nói với người phục vụ quán bar.

"Cô, cô xem này......"

"Địa chỉ."

Giọng nói trầm như nước.

Hai mươi phút sau, xe taxi ngừng ở cửa quán bar, Thẩm Loan thanh toán tiền,

đẩy cửa xuống xe, vừa nhấc đầu liền thấy hai chữ "White Night" ánh vào mi

mắt.

Không phải cái loại hoa hòe loè loẹt xanh xanh đỏ đỏ của ánh đèn neon, mà là

dùng chữ trắng trên nền xanh lam, không phù hoa mà quy quy củ củ.

Nhìn qua không giống quán bar chút nào.

Nếu không cũng không buôn bán vào ban ngày.

Thẩm Loan đẩy cửa đi vào, không có tiếng kim loại đinh tai nhức óc, âm nhạc

du dương nhẹ nhàng, không giống quán bar, ngược lại giống một quán cà phê

đầy tâm trạng.

Trong không khí quẩn quanh hương thơm không phải của rượu, mà là một vài

hương thơm của nhiều loại hoa trộn lẫn vào nhau, cụ thể là hoa gì thì không

phân biệt được, nhưng lại rất dễ ngửi.

"Hoan nghênh ghé thăm..."

Nhân viên phục vụ không mặc tây trang đen, đeo nơ đỏ, mà là một thân áo thun

ngắn tay thêm quần jean đơn giản mặc hàng ngày.

"Muốn cùng đi không?"

"Tôi có quyền từ chối sao?"

"Đương nhiên."

"Được, tôi không đi."

Thẩm Khiêm:

"..."

Cái gì được gọi là nghẹn khuất? Chính là dáng vẻ hiện tại của anh ta.

Cái gì được gọi là buồn bực? Không sai, chính là tâm trạng hiện tại của anh ta.

"Không có chuyện gì khác thì tôi về phòng trước."

Nói xong, xoay người rời đi.

Người đàn ông đứng tại chỗ, bàn tay siết chặt rồi buông lỏng, buông lỏng lại

siết chặt.

Giữa trưa, Thẩm Khiêm đến cuộc hẹn. Thẩm Loan ở lại tại nhà ăn khách sạn ăn

cơm.

Tầm 2 giờ chiều, di động vang lên, là Thẩm Khiêm gọi ——

Cô từ trên giường ngồi dậy, nghỉ trưa bị quấy rầy, tất nhiên tâm trạng không thể

tốt, lời nói cũng không tốt theo:

"Chuyện gì?"

Úi...

"Xin chào, xin hỏi ngài biết chủ nhân của số điện thoại này không?"

Không phải giọng nói trong dự đoán, Thẩm Loan hoàn toàn tỉnh ngủ:

"Anh là ai?"

"Nơi này là quán bar White Night, vị tiên sinh này uống say, chúng tôi hỏi địa

không được, đành gọi cho số điện thoại gần nhất trong lịch sử cuộc gọi, xin hỏi

hiện tại ngài có thể đến đón anh ấy không?"

Quán bar?

Uống say?

Không phải đi ăn cơm cùng chủ tịch Vĩnh Lâm sao?

Ban ngày ban mặt uống rượu?

Chuyện này hoàn toàn không giống chuyện mà Thẩm Khiêm sẽ làm, làm cái

quỷ gì?!

Đột nhiên Thẩm Loan cầm điện thoại có loại cảm giác không chân thật.

Cắn cắn đầu lưỡi, thật tốt, không phải nằm mơ.

"... Alo? Cô này, còn đang nghe không? Ngài có thể đến đó vị tiên sinh này

không?"

"Anh cầm điện thoại đưa cho anh ta."

"Chỉ là vị tiên sinh này đã say đến không thể mở mắt..."

"Vậy anh cầm điện thoại đặt sát lỗ tai anh ta, tôi muốn nói với anh ta vài lời."

"Được... có thể."

"Thẩm Khiêm, anh hãy nghe cho kỹ, nếu thật là anh, lập tức nói một tiếng, chỉ

bằng một cuộc điện thoại gọi tôi đi ra ngoài, ai biết có phải hay không di động

của anh làm rớt bị người có ý xấu nhặt được? Tôi đếm ba tiếng, nếu còn không

nghe được giọng nói của anh thì không có nghĩa là anh, tôi cũng sẽ không tới

quán bar. Ba, hai..."

"Loan Loan...Anh sao lại nghe thấy giọng nói của em?"

Nói mê?

"A, thật buồn cười..."

Thẩm Loan nhấp môi.

Thật đúng là anh ta!

"Được rồi, anh lấy điện thoại lại đây đi."

Lời này là nói với người phục vụ quán bar.

"Cô, cô xem này......"

"Địa chỉ."

Giọng nói trầm như nước.

Hai mươi phút sau, xe taxi ngừng ở cửa quán bar, Thẩm Loan thanh toán tiền,

đẩy cửa xuống xe, vừa nhấc đầu liền thấy hai chữ "White Night" ánh vào mi

mắt.

Không phải cái loại hoa hòe loè loẹt xanh xanh đỏ đỏ của ánh đèn neon, mà là

dùng chữ trắng trên nền xanh lam, không phù hoa mà quy quy củ củ.

Nhìn qua không giống quán bar chút nào.

Nếu không cũng không buôn bán vào ban ngày.

Thẩm Loan đẩy cửa đi vào, không có tiếng kim loại đinh tai nhức óc, âm nhạc

du dương nhẹ nhàng, không giống quán bar, ngược lại giống một quán cà phê

đầy tâm trạng.

Trong không khí quẩn quanh hương thơm không phải của rượu, mà là một vài

hương thơm của nhiều loại hoa trộn lẫn vào nhau, cụ thể là hoa gì thì không

phân biệt được, nhưng lại rất dễ ngửi.

"Hoan nghênh ghé thăm..."

Nhân viên phục vụ không mặc tây trang đen, đeo nơ đỏ, mà là một thân áo thun

ngắn tay thêm quần jean đơn giản mặc hàng ngày.