Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 700



Thẩm Huy chỉ muốn đấm chết đồ phế thải này!

"Nghe nói anh muốn nói chuyện? Mục đích là vì giải quyết mâu thuẫn."

Thẩm Huy: "?"

Nói chuyện gì?

Phải làm điều thừa sao?

Dù sao anh ta đã nhớ kỹ người đàn ông này, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng ăn

miếng trả miếng, chỉ có như vậy mới có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng!

"Khụ khụ!" Dương Khai Xương đứng sau Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình, ho

mạnh hai tiếng, không ngừng nháy mắt ra hiệu với người trên giường bệnh.

Thẩm Huy nóng đầu: "Đúng, muốn nói chuyện."

Cái này lão già này, tìm lý do khốn khiếp gì không biết, người động thủ đánh

người trước lại không phải anh ta, anh ta lại không sai, còn phải chủ động nói

chuyện làm hoà?

Đùa cái gì không biết?!

Muốn nói cũng phải người đàn ông kia quỳ xuống nói chuyện với anh ta.

Chuyện này khiến anh ta mất mặt biết bao?

Thiếu gia không cần mặt mũi hả? Fuck!

"Anh muốn nói thế nào?" Thẩm Loan đứng cách giường bệnh ba bước chân, vẻ

mặt lạnh nhạt, giọng điệu phiếm lạnh, kéo dãn khoảng cách sinh ra cảm giác

mới lạ.

Đả thương người thật sự!

"Úi... Muốn nói cũng được, cô trả lời một vấn đề của tôi đã."

Thẩm Loan nhíu mày.

Thẩm Huy cũng bắt đầu vấn đề: "Anh ta và cô có quan hệ gì?"

"Anh ta" tất nhiên chỉ Quyền Hãn Đình...

"Bạn trai bạn gái." Vấn đề không khó, Thẩm Loan cũng không phải ậm ừ.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng chính tai nghe cô, trong lòng Thẩm Huy

vẫn không nhịn được chua lòm.

Hừ!

Gian phu dâm phụ!

Một người đen tối, một người ác ôn, thật đúng là xứng đôi!

"Được thôi" Thẩm Huy nở một nụ cười bất cần đời, cằm khẽ nhếch: "Cô bảo

anh ta xin lỗi trước, ồ, đúng rồi, còn phải thành thành thật khom lưng cúi mình,

vậy mới có thể biết là có thành ý hay không?"

Vẻ mặt Thẩm Loan quái dị, nhìn anh ta như nhìn thứ đồ chơi hiếm lạ: "Anh,

muốn để anh ấy xin lỗi? Còn khom lưng?"

"Không sai!"

"Tôi sợ anh không nhận nổi." Nụ cười của người phụ nữ dần tắt ngấm.

"Cô có ý gì? Còn muốn nói chuyện không?!" Thẩm Huy quát.

Tự cho là rất có khí chất, không ngờ tới trong mắt người khác không khác gì

thằng hề!

Quyền Hãn Đình: "Vậy không nói chuyện."

Nói xong, ôm lấy Thẩm Loan xoay người rời đi.

Thẩm Huy trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người cứ vậy... đi mất?

Gương mặt Dương Khai Xương cũng viết hoa chữ ngốc.

Ông ta vừa lừa lại gạt, cón phải dùng vẻ mặt cười làm lành, vất vả lắm mới gọi

người đến được, kết quả mặt đối mặt còn chưa đến năm phút đã đi mất?

Hai người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi.

Thẩm Huy phản ứng lại, đầu tiên là thẹn quá hóa giận, sau đó đột nhiên bùng nổ



"Họ Dương, có phải ông bị ngu không?! Tôi mẹ nó bảo ông gọi người phụ nữ

đến, ông lại gọi cả thêm tên đàn ông đến, đang chê tôi sống quá tốt à, trăm

phương nghìn kế gây phiền toái cho tôi đúng không?"

Vạn nhất người đàn ông này lại nổi điên, xông lên tẩn anh ta một trận, anh ta

không có cái mũi thứ hai để đối phương đánh đâu!

Dương Khai Xương cũng rất tủi thân: "Cậu nói, dù dùng cách gì chỉ cần có thể

gọi Thẩm Loan đến..."

"Vậy thì sao?"

"Cô ấy đồng ý đến, nhưng điều kiện là phải để bạn trai cô ấy đến cùng."

Thẩm Huy: "..."

Cái đồ đần độn này!

Dương Khai Xương: "..."

Chỗ này không đúng, chỗ kia không đúng, ông ta không muốn hầu hạ tiếp đâu!

"Thôi đi." Sau một lúc lâu, Thẩm Huy thở hắt ra một cái: "Chờ thêm hai ngày

nữa, tôi nhất định..." sẽ lừa được cô đến tay!

Nhưng mà, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, ngày hôm sau Thẩm Loan và

Quyền Hãn Đình ngồi chuyến bay sớm nhất về Ninh Thành.

Lúc Thẩm Huy biết được tin này, suýt nữa đấm tung giường bệnh.

Mục đích còn chưa đạt được, cảm xúc nôn nóng chỉ giằng co một ngày, bởi vì

ngày thứ ba Dương Khai Xương đã đưa tài liệu về người đàn ông kia cho anh

ta.

"Sắc mặt ông nhìn có vẻ không tốt lắm?" Thẩm Huy nhìn Dương Khai Xương.

Không phải quan tâm mà tình trạng của ông ta bây giờ thật sự hơi dọa người —

sắc mặt hơi xanh, môi khô nứt, khóe miệng có hai vết bỏng rộp.

Đôi mắt già của Dương Khai Xương uể oải, chỉ chỉ tài liệu: "Cậu... xem rồi sẽ

biết."

Nói xong chân lâng lâng giống như u hồn, phiêu phiêu đãng đãng rời đi.

"Đùa cái gì vậy?" Thẩm Huy nhíu mày, ước lượng đồ trong tay, xé mở, từ giấy

A4 bên trong ra.

Năm phút sau —

"Xong rồi..." Lúng ta lúng túng, đồng tử rời rạc.

Bàn tay buông lỏng, từ giấy rơi xuống đất.

...

Lại nói Thẩm Loan đột nhiên quyết định bay về Ninh Thành, không phải vì

muốn trốn Thẩm Huy, anh ta còn chưa đủ tư cách; mà là Thẩm Xuân Giang

không báo trước mà tung tin đồn nói hai ngày sau trong bữa tiệc sinh nhật sẽ

giới thiệu với mọi người cô con gái thứ tư của ông ta!

Cảnh tương tự?

Lúc trước, ông ta giới thiệu Thẩm Loan với giới thượng lưu ở Ninh Thành cũng

là thừa dịp yến hội như vậy, dùng cách tương tự chiêu cáo thiên hạ.

Chỉ là cô con gái thứ ba tìm về mới được hơn một năm, sao lại đã xuất hiện cô

con gái thứ tư?!

"Không phải nhận kết nghĩa chứ?" Đây là phản ứng đầu tiên của đại đa số.

Sauk hi Thẩm Xuân Giang nghe thấy tin này, rất nhanh đã ra mặt bác bỏ tin đồn



"Ruột, có quan hệ huyết thống."

Máy bay càng tới gần Ninh Thành, dự cảm trong lòng Thẩm Loan càng mãnh

liệt —

Chỉ sợ là người kia lại tới!

Kiếp trước tình hình cũng như vậy, cũng là "cô con gái thứ tư", nhưng chậm

hơn hiện tại hai năm.

Cũng là nói, người kia đáng lẽ ra hai năm sau mới có thể vào cửa nhà họ Thẩm,

vì sao kiếp này lại sớm hơn?

Nghi vấn vẫn luôn quẩn quanh trong đầu cho đến ngày tổ chức yến hội.

Bây giờ Thẩm Xuân Giang và cô đã như nước với lửa từ sớm, trở mặt thành thù,

gặp nhau cũng sẽ không chào hỏi.

Thẩm Loan cũng không thèm để ý, nhìn khách khứa tới lui trong yến hội, cảnh

tượng ăn uống linh đình, trong lòng cô chỉ nhớ thương người kia!

Rốt cuộc phải gặp mặt sao?

Kiếp trước dùng nội tạng của cô có thoải mái không?

Thẩm Loan rũ mắt, che đi cảm xúc cuồn cuộn trong mắt, lẳng lặng chờ đợi

giống như dã thú đang ẩn núp.

Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn khiến cô thất vọng.

Bởi vì, người kia không xuất hiện.

Thẩm Xuân Giang nhận được điện thoại, cũng không biết đầu kia nói gì, vẻ mặt

ông ta khẽ thay đổi, mày nhíu chặt thể hiện sự quan tâm: "... Được, tôi biết rồi,

cô bảo nó cứ nghỉ ngơi cho khỏe."

Kết thúc trò chuyện, ông ta lập tức lên sân khấu, cầm mic —

"Vô cùng cảm ơn mọi người hôm nay có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi,

vốn muốn giới thiệu với mọi người cô con gái nhỏ nhất của tôi, nhưng sức khỏe

nó không tốt, cho nên hôm nay không thể gặp mặt mọi người, mong thứ lỗi."

Hôm nay mọi người đến đây chúc thọ là giả, bát quái là thật.

Đều muốn nhìn một chút xem cô tư nhà họ Thẩm này trông như nào, so với ba

cô chị thì ra sao?

Không ngờ nói không đến là không đến, mọi người thất vọng, mất hứng.

"Được rồi, tan thôi."

"Nhàm chán."

"Cô nói chuyện này rốt cuộc là thật hay giả? Thẩm Xuân Giang sẽ không chơi

mọi người chứ?"

"Chuyện này có thể đem ra đùa sao?!"

"Phải nói ông ta thật quá phong lưu, bốn đứa con gái ba người mẹ, nhìn người

ta xem có phúc của người Tề, chúng ta chỉ có mắt trông mong hâm mộ!"

"..."

Người nọ không xuất hiện, buổi yến hội trở nên không hề có ý nghĩa với Thẩm

Loan.

Không giữ mặt mũi cho Thẩm Xuân Giang, cô lập tức ra về.

Cùng bực bội, không chỉ riêng cô.

Ánh trăng treo cao, trong vườn hoa ngoài sảnh tiệc, một bóng người mảnh mai

đứng lặng lẽ.

Hôm nay Hạ Linh đại diện cho nhà họ Hạ tham dự yến hội, không thể không tới

nhưng thực sự không thích mấy buổi tiệc như này, nhân lúc không ai để ý chuồn

ra ngoài hít thở không khí trong lành.

"Hắt xì —" Cho dù đang là giữa hè, nhưng ban đêm gió vẫn có chút lạnh lẽo, cô

ta đứng đúng chỗ đón gió, cánh tay đã nổi da gà.

Đúng lúc này, một chiếc áo vest của đàn ông khoác lên người cô ta từ đằng sau,

vừa quay đầu nhìn lại thì thấy một đôi mắt đen láy như ánh sao đêm.

"Là anh?" Giữa mày nhíu lại.

Tưởng Thạc Khải cười nhạt, đứng sóng vai với cô ta: "Sao, rất bất ngờ?"

Hạ Linh không khách sáo với anh ta, khép chặt áo vest trên vai còn sót lại hơi

ấm của người đàn ông.

Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về nơi xa: "Thật ra, anh không cần phải

như vậy, tôi là một người phụ nữ từng ly hôn, không đáng để... anh lo lắng."

Anh ta không nhìn cô, chỉ nói: "Tôi thấy đáng là được."

Hạ Linh bất đắc dĩ, cô ta cũng không biết sao hai người họ lại phát triển như thế

này.

Sau lần đầu tiên bàn chuyện hợp tác, Tưởng Thạc Khải thường xuyên xuất hiện

trước mặt cô ta.

Là người từng trải nhạy bén, cô ta rất nhanh ý thức được anh ta cố ý.

"Vừa rồi không thấy cô khiêu vũ."

Hạ Linh ngây người.

Tưởng Thạc Khải: "Không biết tôi có vinh hạnh này không?"

Lời từ chối vừa định nói ra miệng đã nghe thấy anh ta tủi thân mở miệng: "Vì ra

tìm cô, tôi đã từ chối rất nhiều khách hàng, cô thật sự nhẫn tâm?"

Hạ Linh nhìn anh ta, sau một lúc lâu, một tiếng thở dài bật ra bên môi.

Tưởng Thạc Khải biết cô ta đã ngầm đồng ý, lập tức khom lưng, duỗi tay, dáng

vẻ mời nhảy tiêu chuẩn.

Đầu tiên người phụ nữ sửng sốt, đã từng cũng có một người mời cô ta như vậy.

Nhưng đã là chuyện quá khứ...

Nếu đã đồng ý, Hạ Linh sẽ không xấu hổ.

Đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại rất nhạt.

Dưới ánh trăng, giữa vườn hoa, hương thơm thoang thoảng xung quanh, một

nam một nữ ôm nhau xoay tròn.

Nhìn người phụ nữ rực rỡ, khóe môi người đàn ông đậm ý cười.

"A Linh, cô có vui không?"

"Vui." Cô đặt tay trên bả vai dày rộng của anh, cười khẽ.

Sau khi kết thúc màn khiêu vũ, Tưởng Thạc Khải lại không buông bàn tay đang

nắm tay cô ra: "Biết cảnh đêm đẹp nhất Ninh Thành ở đâu không?"

Hạ Linh lắc đầu, âm thầm kinh ngạc với khả năng chuyển đề tài của anh ta.

"Đi với tôi!"

...

Tầng cao nhất tòa nhà công ty quảng cáo Hàng Á, nơi ở bây giờ của Tưởng

Thạc Khải.

Anh ta dùng khoản tiền đầu tiên kiếm được để thuê chỗ này rồi lại tự tay tìm

người trang hoàng.

Kéo Hạ Linh trèo lên mái nhà, anh ta lấy một chai vang đỏ trong quầy rượu.

Hai người sóng vai ngồi lên tấm tấm kính cường lực đặc chế, dưới chân là toàn

bộ Ninh Thành, đèn đuốc sặc sỡ trong tầm mắt, xe cộ như nước có cảm giác bễ

nghễ thiên hạ hào hùng và khí khái anh hùng nhìn xuống trăm họ.

Hạ Linh không nhịn được cười anh ta: "Anh thật biết hưởng thụ."

"Làm người phải biết cách thưởng cho chính mình." Tưởng Thạc Khải lấy lý do

rất đầy đủ, quay đầu hỏi cô ta: "Đẹp không?"

"Đều nói cảnh đêm của 101 rất đẹp, tôi thấy nơi này không kém bao nhiêu."

"Có cơ hội sẽ đưa cô đến 101 Đài Bắc, tự mình so sánh."

Hạ Linh theo bản năng gật đầu, một chữ "được" suýt nói ra miệng, bỗng nhiên

cô ta bừng tỉnh.

Cách nói chuyện như vậy giữa hai người quá mức thân thuộc, không phải cô ta

với đối phương chỉ là "bèo nước gặp nhau" sao.

Quá rồi!

Trong lúc cô ta đang ngơ ngẩn, một ly rượu vang đỏ được đưa tới trước mắt,

cũng cắt đứt suy nghĩ của cô.

Tưởng Thạc Khải: "Nơi này gió to, uống chút rượu đuổi khí lạnh."

Hạ Linh cười nhận lấy, môi đỏ hơi nhấp: "Chateau Le Pin Pomerol năm 1999?"

"Ừm." Anh ta cười gật đầu.

Hai người ở bên ngoài hứng gió lạnh một lúc lâu mới vào nhà, Hạ Linh uống

không ít rượu, lời nói cũng trở nên thoải mái.

Nói chuyện với nhau càng nhiều, hiểu nhau càng sâu, thái độ của cô với người

đàn ông này càng phức tạp, cuối cùng ngay cả bản thân cô cũng không rõ.

Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?

Vì sao anh ta lại theo đuổi mình?

Bọn họ... trước kia đã từng gặp nhau sao?

Hạ Linh chưa bao giờ tin một người sẽ vô duyên vô cớ đối xử tốt với người

khác, nhưng cô ta lại thấy được sự chân thành trong ánh mắt của Tưởng Thạc

Khải.

Lúc sau, người đàn ông đưa cô đến một phòng xem phim lớn.

TV LCD màn hình rộng chiếm gần hết bức tường, thiết bị âm thanh hạng nhất

và giá đĩa CD đầy ắp lấp đầy bức tường, liên quan đến nhiều lĩnh vực như kinh

doanh, công nghệ, nghệ thuật và văn hóa dân gian.

Giữa phòng đặt một chiếc sô pha thấp, xếp chồng lên nhau chục chiếc gối màu

trơn êm ái, độ rộng khiến người ta líu lưỡi, có thể đủ cho hai người trưởng

thành nằm thoải mái.

Tưởng Thạc Khải cầm điều khiển từ xa trên bàn trà, nhấn nút mở rèm, đi đến

chỗ không có người phụ nữ, rất đắc ý trước sự ngạc nhiên của cô.

Phòng nghe nhìn này là nơi anh ta vừa lòng nhất, bình thường anh ta chỉ có một

mình, tựa lưng vào ghế nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ nhưng vẫn thấy thiếu

thiếu gì đó.

Cho đến tận hôm nay, giờ phút này, nhìn về phía Hạ Linh, anh ta mới bừng tỉnh

nhận ra thứ thiếu đó chính là người bạn có thể cùng thưởng thức cảnh đêm mà

thôi.

Hạ Linh ngã vào sô pha, mềm mại như tưởng tượng, nghiêng mắt nhìn anh ta,

hai má phiếm hồng, đẹp không sao tả xiết.

Trái tim người đàn ông rung động, duỗi tay sờ sờ gáy cô ta, giọng nói dịu dàng

đến mức chính bản thân anh ta cũng không nhận ra: "Làm sao vậy?"

Cô tránh né tay của anh ta, cuộn tròn ôm lấy chân, vùi đầu vào đầu gối như một

đứa trẻ bướng bỉnh.

Tay Tưởng Thạc Khải đưa đến gần bên tai cô, tiến không được, lùi cũng không

xong.

Bỗng nhiên ánh mắt cứng lại, anh ta thấy sau lưng người phụ nữ nhẹ nhàng run

rẩy, có thứ gì đó như giọt nước, một giọt rồi một giọt rơi xuống sô pha, phát ra

âm thanh rõ ràng.

Đôi mắt Tưởng Thạc Khải nhiễm sự mềm mại và đau lòng chưa bao giờ có.

Thấp giọng thở dài, nâng đầu người phụ nữ lên, bốn mắt nhìn nhau, anh ta si

ngốc ngắm nhìn.

Mà Hạ Linh vô cùng sửng sốt.

Cô đang làm sao vậy?

Không hiểu cảm xúc ra sao, không thể hiểu được trái tim, càng không thể hiểu

tại sao lại rơi lệ trước mặt anh ta!

Không... Không đúng...

Không nên như thế này!

Nhưng động tác tiếp theo của người đàn ông lại khiến trái tim vừa bình tĩnh lại

của cô lại đập thình thịch —

Đôi tay Tưởng Thạc Khải nâng mặt cô, thận trọng như đang nâng thứ quý giá

nhất cuộc đời vậy.

Lòng bàn tay khẽ lau nước mắt nơi khóe mi: "Vừa rồi cô còn đang vui, sao bây

giờ lại như vậy?"

Cô mấp máy môi, trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất phải tránh né.

"Rõ ràng trên đời có nhiều người muốn cô sống tốt, nhưng cô lại muốn khóc

cho những người không xứng đáng..."

Hạ Linh bình tĩnh nhìn anh ta, mềm lòng sẽ thành tai họa.

Một cái chớp mắt ủ rũ lại khiến nước mắt trào ra, giọt nước mắt rơi xuống

sopha tối màu, biến mất trong nháy mắt.

Chỉ có từng tiếng khóc nức nở như cái chùy nện thẳng vào trong lòng người đàn

ông.

Tưởng Thạc Khải chăm chú nhìn cô, sau lưng người phụ nữ là cánh cửa sổ mở

toang, cảnh đêm rực sáng, ánh sáng dịu dàng hắt vào khóe mắt - yếu ớt khiến

người ta thương tiếc, thương tiếc khiến người ta đau lòng.

Anh ta phỉ nhổ bản thân, dám nhân lúc cô yếu ớt nhất mà tấn công muốn —

muốn chiếm lấy cô, còn muốn cả... trái tim cô.

Không phải chưa từng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại nổi sự

xinh đẹp quyến rũ đến vậy.

Tưởng Thạc Khải biết, anh ta xong rồi.

Bàn tay đặt trên tai người phụ nữ vuốt ve đôi má ửng hồng, tay còn lại ôm cổ,

dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Linh, anh ta từ từ nhưng kiên quyết hôn lên môi

cô.

Mà sự run rẩy trong đôi mắt của người phụ nữ từ từ biến thành sự bối rối trong

nụ hôn nhẹ nhàng và tinh tế ấy, đôi mắt mông lung ngập nước từ từ nhắm lại.

Hạ Linh nghĩ, cứ như vậy mượn vai người đàn ông này để dựa một chút, cô thật

sự quá mệt mỏi, mệt đến khao khát một bả vai dày rộng tựa như người đi trên sa

mạc cận kề cái chết khao khát một cốc nước — giãy giụa khuất phục, không thể

không trầm luân trong vận mệnh.

Nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng của Tưởng Thạc Khải đột nhiên trở nên mãnh liệt

sau khi nhận được sự đồng ý của cô, mưa rền gió dữ như trút xuống.

Người phụ nữ khép hờ mi mắt, lông mi không tự chủ được run rẩy, tiếng tim

đập khiến cô ta suýt nữa nghĩ mình đang bị ảo giác.

Hóa ra, trái tim cô còn có thể rung động, ngoài rung động với Từ Kính Sinh,

còn có thể với người đàn ông khác...

Cô vòng tay ôm cổ người đàn ông, hôn đáp lại, rất cẩn thận nhưng trúc trắc.

Đôi mắt đen như mực của người đàn ông trong nháy mắt sáng bừng.

Tưởng Thạc Khải rất rõ ràng, anh ta thật sự động lòng, ngay khi nhìn thấy cô đã

không thể tự kềm chế, vướng sâu trong vũng lầy.

Gặp lại là cơ hội trời cao cho anh ta, mà người đàn ông giống anh một khi đã

quyết định chuyện gì sẽ dùng hết sức mình để thực hiện, thậm chí không từ thủ

đoạn.

Trở thành con mồi của anh ta rất đáng thương cũng rất may mắn, bởi vì anh ta

đủ kiên nhẫn, cũng đủ tập trung.

Nhưng, ai là thợ săn, ai là con mồi, bây giờ kết luận còn hơi sớm...