Chiến đấu trên đảo Chiêm Ngao, Diêm Tẫn hiện thânSơn trang Đông Ly.Lục Thâm níu Lăng Vân lại: "Lần này các cậu từ trên đảo về có phải là để quênmất thứ gì đó rồi không?"Mắt Lăng Vân mờ mịt: "Là cái gì cơ?""Chính là người đó ấy!" Lục Thâm dậm chân, gặp được tên chậm tiêu, đúng làkhiến người ta sốt ruột muốn chết."Ai cơ?"Lục Thâm: "...Lolita, cô lại đây nói cho cậu ta nghe đi.""Sở Ngộ Giang! Tiểu Giang Giang!"Dạo gần đây, Thiệu An Hành không ở nhà, Lolita đã lâu không được định dạnglại, chíp ký ức dần dần quen thuộc với giọng nói của Lục Thâm, trở thành mộtthói quen, cho nên mới phá lệ nghe lời anh ta.Lăng Vân trầm ngâm trong giây lát: "Anh ấy còn làm chuyện khác.""Chuyện gì thế?""Hành động bảo mật, không thể tiết lộ." Nói xong Lăng Vân rời khỏi, không đểcho anh ta có bất kỳ cơ hội dò hỏi.Lục Thâm: "Xì... Không nói thì không nói, ra vẻ thần bí cái nỗi gì chứ?"Lolita máy móc lặp lại lời anh ta: "Không nói không nói!""Vẫn là cô đáng yêu nhất."...Bóng đêm ảm đạm, trăng sáng sao thưa.Toàn bộ đảo Chiêm Ngao bị bao phủ bởi một lớp sương mù, giống như một lớpmột tấm vải voan mỏng manh, mông lung không rõ.Nơi chân trời xa xôi, mấy chấm đen nhỏ dần dần đến gần, thuận lợi đi xuyênqua khu vực quét radar, lại dễ dàng vượt qua khu vực camera hồng ngoại, từ từđáp xuống mặt đất, ngước mắt nhìn qua, lại là ba cái bóng màu đen, gần nhưhòa nhập vào bóng đêm."Devin, anh đi bên trái trước, sau đó đến tôi và Baron theo sau.""Gale, nhớ cẩn thận.""Tôi biết rồi."Trong chớp mắt, ba người biến mất trong bóng đêm.Năm phút sau, Gale quay về chỗ hẹn đầu tiên, chờ đợi.Mười phút sau, vẫn chỉ có một mình anh ta, cách thời gian ước hẹn gặp mặt đãquá ba mươi giây, trong lòng kéo vang còi cảnh báo, anh ta nhanh chóng mặcvào trang bị nhảy dù, chạy đến một vị trí cao hơn.Đột nhiên, một tiếng vang nặng nề truyền đến, như là tiếng hô hoán của ai đó,vẻ mặt của anh ta thay đổi, gia tăng tốc độ chạy lên — âm thanh đó chính làtiếng súng giảm thanh!Không xong rồi!Bị phát hiện!Chỉ cần chạy đến chỗ cao đằng trước, thả người nhảy xuống, lợi dụng chiều gióthổi, là anh ta có thể thoát khỏi nguy hiểm.Bước chân dừng lại, người đàn ông chậm rãi giơ hai tay lên, bởi vì, đằng trướcđã có một loạt các loại nòng súng đen ngòm đang ngắm thẳng vào anh ta từ mọigóc độ.Mí mắt không ngừng co giật, anh ta xoay người quay đầu, ý đồ tìm kiếm cơ hộisống sót cuối cùng, lại nhìn thấy ánh đèn sáng rực lên, giống như ban ngày, mộtđám vệ sĩ trên đảo ùa lên, trong tay mỗi người đều cầm vũ khĩ, vây chặt lạiđường lui của anh ta.Như vậy anh ta đã trở thành "cá nằm trên thớt", ba ba trong rọ!Tháo băng đạn, vứt súng xuống mặt đất, anh ta đã không còn sự lựa chọn nàokhác, chỉ có thể — khoanh tay chịu trói!Vệ sĩ đứng tách ra một con đường chính giữa, người đàn ông nhìn chằm chằm,lại nhìn thấy người vốn dĩ nên đúng hẹn với anh ta là Devin và Baron mà bâygiờ máu me đầy người nằm gục trên đất."Không mời mà đến, đám người "Huyết ngục" các anh thật là to gan!" Một tiếngquát lạnh vang lên, giọng nói người đàn ông pha trộn giữa tàn bạo, căm lạnh vàcả khí thế sát phạt.Gale nghe tiếng quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đằngđằng sát khí chậm rãi bước tới, ánh mắt sắc lạnh như vùng băng cực, cười quỷdị.Anh ta đứng trong đám vệ sĩ, bên trái bên phái là mấy chục khẩu súng, giốngnhư chiến thần bước ra từ truyện thần thoại Hy Lạp, phất tay một cái là tướcđoạt mạng sống của kẻ địch."Anh chính là An Tuyệt sao? Không... không phải..." An Tuyệt chắc chắn khôngtrẻ như vậy.Sở Ngộ Giang cười lạnh một tiếng: "Bắt anh thì cần gì phải làm phiền chủ nhàra tay chứ?""Ông chủ? Lẽ nào anh là... Quyền Hãn Đình sao?!""Hừ..." Sở Ngộ Giang cười lạnh.Đúng lúc này, tiếng đập cánh của trực thăng càng ngày càng gần, khuôn mặt củaGale tái mét, hoảng sợ trợn to mắt, nhanh chóng lấy ra thiết bị cảnh báo từ xaném mạnh lên mặt đất, trong nháy mắt có tiếng nổ tung, ánh lửa tung tóe —"Chạy mau — Diêm!"Một chiếc trực thăng đang ẩn núp phía xa nghe lệnh hành động, cấp tốc quayđầu lại nhưng vẫn chậm một bước, bị ba chiếc trực thăng đằng sau đuổi kịp,vượt qua, bao vây lại, bất đắc dĩ xoay vòng trên không trung.Sở Ngộ Giang thấy thế, trong mắt nhảy lên sự vui vẻ, lần trước Lục gia giơ caođánh khẽ tha cho anh ta, không ngờ rằng kẻ này quay đầu liền tấn công đảoChiêm Ngao.Lần này, chắc chắn phải để cho tên kia có đến mà không có về!Thủ lĩnh của Huyết Ngục thì làm sao?Dù thế nào cũng trở thành tù nhân!Anh ta nhận lấy loa từ tay vệ sĩ đưa đến, giọng nói từ tốn, bình thản: "Đêmkhuya có khách đến thăm, đảo Chiêm Ngao chúng tôi dùng lễ nghĩa chào đón,mời mọc nhiều lần, nhưng vẫn giấu đầu hở đuôi, có phải là có hơi nói khôngthủng lỗ tai không?Đám vệ sĩ giật giật khóe môi, nếu như "chặn đường bao vây bị coi là "đón tiếpbằng lễ nghĩa", vậy thì đạo đãi khách của Chiêm Ngao chỉ có thể hình dung bằnghai chữ — trâu bò!Một lúc lâu sau, máy bay trực thăng mới thong thả giảm tốc độ, Sở Ngộ Giangcong môi, trực tiếp truyền tin cho ba chiếc máy bay đang vây quanh —"Duy trì khoảng cách, đi theo cùng hạ cánh."Ngay tại lúc mọi chuyện sắp đi đến hồi kết, chiếc trực thăng đang bị vây quanhbỗng vọt lên, cánh quạt thổi một cơn gió to về phía mọi người, suýt chút nữa thìkhông mở được mắt.Nụ cười trên môi cứng đờ, vẻ mặt của Sở Ngộ Giang thay đổi: "Bao vây lại!Chuẩn bị thuốc nổ —"Hôm nay huy động ba chiếc trực thăng đều là máy bay chiến đấu, trang bị đầyđủ các loại đạn dược công kích, trong đó có một chiếc còn có súng phòng lựuđạn loại nhỏ, uy lực có thể so với thuốc nổ TNT.Nếu như đối phương muốn vùng vẫy trước khi chết thì anh ta cũng không ngạitrở mặt, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên!Lục gia đã dặn dò, lưới rách cũng phải làm cá chết!Đám vệ sĩ ngạc nhiên nhìn anh ta, trầm mặc trong chốc lát.Được thôi, mặc dù bọn họ cũng rất muốn xử lý tên đầu sỏ gây tội này, nhưngcũng chỉ giới hạn ở mức động tay không động súng đạn, so ra còn kém vớingười của Quyền lão gia, trực tiếp dùng pháo bắn...Vẻ mặt Gale thay đổi trong nháy mắt.Sức chiến đấu của máy bay Chiêm Ngao vô cùng mạnh mẽ, bên kia cũng khôngkém cạnh, chỉ là ba chọi một áp đảo về ưu thế rất rõ ràng, không đến mười lămphút, máy bay trực thăng của Diêm Tẫn đã liên tiếp bị bắn trúng ba lần, phầnđuôi cháy bùng lên, bỗng chốc đốt sáng cả một khoảng trời đêm đen đặc.Một khi lửa đã lan tràn đến bình xăng, cả chiếc trực thăng sẽ không tránh khỏivận xui đen đủi nổ tung."Cơ hội cuối cùng, sống hay chết!" Sở Ngộ Giang lại cho them một cơ hội cuốicùng.Đến thời điểm này, chỉ cần không phải đầu óc có vấn đề thì đều nên biết nên lựachọn thế nào.Cố tình lại gặp đúng thằng ngốc!Khói lửa bao trùm cả chiếc máy bay, nhưng tốc độ của trực thăng không nhữngkhông chậm lại, mà càng tăng tốc bay về phía trước, rơi xuống như một vệt saobăng, vẽ ra một đường cong xinh đẹp, sau đó, giống như một con lừa ngu ngốc,đâm đầu chìm vào biển cả.Trong phút chốc, sóng lớn nhấp nhô, nước bắn lên cao, ánh lửa thiêu đốt sángrực —Ầm ầm!Tiếng nổ mạnh vang lên.Sở Ngộ Giang sửng sốt, đám vệ sĩ cũng không hiểu ra sao — ngây ngẩn cảngười!Cứ như vậy là kết thúc rồi sao?Thủ lĩnh Huyết Ngục coi sinh mạng con người như cỏ rác trong lời đồn cứ thếmà theo hài cốt máy bay, táng thân nơi biển rộng sao?"Diêm —" Gale bị đè ép như cẩu nằm sấp trên mặt đất, gào khàn cả tiếng, khóemắt như muốn nứt ra: "A — đáng chết! Các người đều đáng chết —"Sở Ngộ Giang nhíu mày.Tiếng gào thét kéo lại tâm trạng đang mơ màng của anh ta, Diêm Tẫn cứ thếmà... chết rồi sao?Vẻ mặt đám vệ sĩ vô cùng vui sướng, nhưng khuôn mặt Sở Ngộ Giang lạikhông cảm xúc, nhíu chặt chân mày."Nhấc hai tên kia lại đây."Devin và Baron bị lôi đến."Buông tôi ra! Các người muốn làm gì —""Câm miệng!" Trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, Sở Ngộ Giang trầm giọng mởmiệng, duỗi tay bóp chặt cổ một trong hai người, ném anh ta xuống bờ biền,ngồi xổm xuống: "Nhìn thấy chưa? Thủ lĩnh của các người, được người ta đồnrằng vô cùng thần kỳ, mới lúc nãy thôi, đã rơi xuống cùng máy bay, trở thànhmột oan hồn trôi nổi trên biển..."Con ngươi của người nọ co rụt, điên cuồng lắc đầu —"Không! Anh ấy chưa chết! Không có khả năng đã chết! Anh ấy là Diêm! Mạnhmẽ như vậy... ha ha ha! Anh đang lừa tôi, có đúng không?! Tôi sẽ không mắcmưu đâu —""Nhìn rõ bộ hài cốt đang trôi nổi trên mặt biển kia chưa? Nhìn kỹ vào... bêntrên chính là ký hiệu của Huyết Ngục!""Không thể nào... không thể..." Nước mắt nước mũi trào ra, chật vật khó coi.Hai mắt Sở Ngộ Giang híp lại, tăng thêm sức lực đang bóp chặt cổ người đànông: "Không cần tiếp tục tự lừa mình dối người nữa, thủ lĩnh của các người, đãchết rồi"Ánh mắt của người đàn ông bỗng trở nên sắc bén: "Câm mồm! Anh ta sẽ khôngchết!" Chắc như đinh đóng cột.Trong ánh mắt của Sở Ngộ Giang xoẹt qua một tia âm trầm: "Nhưng mà anh tađã rơi xuống biển, vùng biển này ngoại trừ Chiêm Ngao ra, trong phạm vi mườidặm quanh đây, không còn hòn đảo khác...""Anh tận mắt nhìn thấy sao?! Tận mắt nhìn thấy anh ấy rơi xuống biển sao?!Nói hươu nói vượn —""Ha hả..." Sở Ngộ Giang cười cười, duỗi tay tự vỗ vào mặt mình: "Anh nóiđúng, tôi đúng là không — tận, mắt, nhìn, thấy!"Bỗng nhiên đứng dậy, rút súng lên đạn, chỉ vào Gale, nhắm chuẩn, bóp cò, đọngtác của anh quá nhanh, tất cả mọi người đều ngơ ngác.Viện đạn bay ra trong nháy mắt ấy, cả người Gale đang bị chế trụ bỗng nhảydựng lên, gương mặt điên cuồng đau thương lúc nãy, giờ đây đã thay thế bằngvẻ mặt đầy sương lạnh, nhào lộn một cái, viên đạn khó khăn sượt qua gươngmặt anh ta, để lại một vệt máu rợn người.Sở Ngộ Giang cười lạnh cong môi, đợt tấn công thứ hai nối gót bắn tới.Ánh mắt vốn dĩ bình thản không có gì kỳ lạ của Gale bỗng nhiên bộc phát ramột tia sáng kinh người, trong đêm đen, sáng đến mức khiến người ta phải e dè,dùng một tư thế gần như không thể thực hiện được tránh khỏi đường đạn tậpkích.Không để Sở Ngộ Giang có cơ hội tấn công lần thứ ba, người đàn ông xôngthẳng lên, sống lưng cong lên, giống như loài báo ẩn nấp trong bóng đêm, vậnsức chờ phát động, dòng máu sôi sục, chỉ vì xuất ra một đòn đánh trí mạng,dáng vẻ chật vật khi bị bắt lúc trước đã không còn tồn tại từ lâu rồi!Ánh mắt Sở Ngộ Giang căng thẳng, không lùi mà tiến tới, hai mươi mét, mườimét, năm mét, ba mét, một mét!!Hai nắm đấm va chạm, xương khớp va chạm phát ra tiếng kẽo kẹt dễ dàng nghethấy.Sở Ngộ Giang hít sâu một hơi lạnh, ăn đau kêu rên.Vì vậy càng thêm khẳng định người này tuyệt đối không phải là một tên tay sainhỏ nhặt!Gale nhếch môi cười: "Đi, chết, đi!"Sở Ngộ Giang cắn rắng chịu đựng, tay phải giơ lên, bổ xuống phần cổ củangười đàn ông, theo sau là một cú lên gối.Người đàn ông nghiêng người né tránh, chế trụ cánh tay anh ta, mạnh mẽ tómlấy, sau đó nghiêng người, quăng mạnh anh ta về đằng trước.Sở Ngộ Giang đè thấp trọng tâm, lùi về sau hai bước mới đứng vững thân mình,ý chí chiến đấu trong mắt càng ngày càng tăng lên.Ra quyền tiếp tục tấn công, Sở Ngộ Giang co chân đá, trong mắt lóe lên một tiasáng, giây tiếp theo, nắm đấm dừng lại dưới vị trí đũng quần của người đàn ông,tiếng rên rỉ vang lên, anh ta bồi thêm một cú lên gối, nhắm thăng chỗ yếu củangười đàn ông.Thực lực của anh ta không đủ, chỉ có thể đi đường vòng, lúc cần thiết dùng vàichiêu "hiểm hóc".Rất nhiều lúc đơn giản thô bạo, thường là cách đánh nhanh thắng nhanh haynhất.Đạt được mục đích là xong, không quan tâm là dùng cách nào."Mày!" Gale tức giận trợn trừng, hai mắt tóe lửa.Sở Ngộ Giang cười lạnh, lại cong đầu gối, Gale vội vàng né tránh.Ngắm chuẩn thời cơ, Sở Ngộ Giang thoát thân, lùi lại hai bước, lên nòng, nhắmchuẩn, rồi sau đó bóp cò.Người đàn ông vội vàng né tránh, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, đá một phát vàongực Sở Ngộ Giang, bao hàm khí thế sắc bén, sức mạnh tàn bạo.Sở Ngộ Giang lùi về sau nửa bước, né tránh đòn tấn công, tiếp theo bắn phát thứnăm, thứ sau —"Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?! Bắt sống cho tôi!" Tiếng gầm thét vang lên,đám vệ sĩ hành động theo.Gale thấy vậy, từ bỏ tấn công, giống như mũi tên được bắn ra, xông lên, thế màcơ thể máu thịt trong tình huống không có bất kỳ sự vũ khí nào lại có thể phátan vòng vây phong tỏa tầng tầng lớp lớp bằng súng thật đạn thật.Nhận ra ý đồ của đối phương, Sở Ngộ Giang thay đổi sắc mặt: "Mau! Chú ý haingười bị thương kia, đừng để đối phương cứu đi!"Vệ sĩ bao vây xung quanh có người nhanh chóng quay đầu lại, nhưng rốt cụcvẫn chậm một bước.Chỉ thấy một trận lửa cháy vọt thẳng lên tận chân trời, một chiếc trực thăng màuđen đắm mình trong màn lửa xông đến, tốc độ cực kỳ nhanh, hai dây thép làmtừ hợp kim Titan thả xuống từ cabin, Gale cầm lấy một dây buộc vào eo mình,đang định buộc cho Devin và Baron, vệ sĩ bất đắc dĩ nhanh chóng xúm lại, tiếngsúng vang lên liên tiếp.Anh ta dứt khoát kéo hết cả hai người lên cùng một lúc, máy bay nhanh chóngbay lên, kéo ba người đồng thời bay lên khỏi mặt đấy.Sở Ngộ Giang cướp lấy GTA trong tay vệ sĩ gần đấy, ngắm bắn, lên đạn, nhắmchuẩn, tập trung tinh thần, sau đó, bóp cò súng —Viên lựu đạn xoẹt một cái lướt qua, mắt thấy khoảng cách càng ngày càng xa,anh ta từ bỏ ý định bắn người, trái lại nhắm chuẩn vị trí chếch về phía sau phầngiữa máy bay một chút, đó là vị trí của bình xăng.Đùng —Một phát!Chuẩn bị tiếp tục bắn phát thứ hai, lại tức giận phát hiện ra, trực thăng của đốiphương đã nằm ngoài tầm ngắm, dần dần bay xa.Sở Ngộ Giang thầm rủa một tiếng, vứt súng đi, ngực thở dồn dập.Bây giờ anh ta hoàn toàn có thể chắc chắn rằng kẻ cứu hai người kia đi chính làDiêm Tẫn! Mà chiếc máy bay trực thăng rơi xuống biển kia vốn dĩ chẳng có gìtrong đó!