Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 704



Gặp nhau trong bữa tiệc, đêm chạy ra đến thành phố khác

Hạng mục được tiến thành thuận lợi, các bộ phận làm việc với hiệu suất rất cao,

Thẩm Loan là chủ tịch nên cũng tương đối thoải mái.

Hơn nữa sau khi đi một chuyến Kim Bình cùng Thẩm Khiêm, thuận lợi đàm

phán hạng mục hợp tác với Vĩnh Lâm, đám lão già hội đồng quản trị kia tương

đối vừa lòng, tất nhiên cũng sẽ không đâm chọc.

Thẩm Khiêm cố gắng hết sức để chứng thực các chi tiết của hạng mục, phân

công lao động được điều phối có các trưởng bộ phận sắp xếp.

Đa số thời gian của cô đều dành để điều tra Thẩm Phi.

Cũng may Sở Ngộ Giang trở về, để cô có người có thể dùng được.

Nhưng mà—

"Sao tay anh lại bị thương?"

Anh ta kéo tay áo xuống: "Ngoài ý muốn."

Thẩm Loan cũng không tiếp tục gặng hỏi, đi thẳng vào vấn đề chính: "Thay tôi

điều tra một người, tốt nhất nên đi sâu vào phía Kinh Bình..."

Buổi chiều, cô không đến công ty.

Miêu Miêu gửi tài liệu đã scan vào trong email, Thẩm Loan trực tiếp làm việc ở

nhà.

Ba giờ chiều, cô nhận được điện thoại của Miêu Miêu —

"Một tuần trước tập đoàn Đằng Dược có gửi thiệp mời đến, mời ngài đến tham

gia bữa tiệc sinh nhật tròn 18 tuổi của con gái tổng giám đốc Từ Tĩnh, ngài

xem..." Có đi hay không?

Thẩm Loan: "Đẩy."

"Nhưng mà... Cuối năm nay Minh Đạt và Đằng Dược có hạng mục hợp tác

online có giá trị 1 tỷ."

1 tỷ tuy rằng không nhiều lắm, hạng mục cũng không lớn, thậm chí không cần

Thẩm Loan tự mình hỏi đến, trực tiếp giao cho các bộ phận tham gia là được,

nhưng việc đi hay không liên quan trực tiếp đến thái độ của Minh Đạt đối với

đốiác.

Cho dù Thẩm Loan không xuất hiện, cũng phải phái người tới tham dự.

"Vậy làm phiền cô đi một chuyến rồi, vẫn là quy định cũ tiền quà tặng do bộ

phận tài chính sang sổ."

Không phải lần đầu tiên Miêu Miêu thay Thẩm Loan tham dự trường hợp như

vậy, lập tức đồng ý, quen việc dễ làm.

Bữa tiệc cùng ngày, Miêu Miêu mặc một bộ váy dài màu đỏ, đường may tinh tế

ôm sát dáng người xinh đẹp của cô ấy, xẻ tà một bên làn váy, từ mắt cá chân

cho đến đùi, lúc đi lại da thịt lúc ẩn lúc hiện, trắng đến lóa mắt.

Từ giây phút cô ấy đặt chân đến buổi tiệc kia, bên môi đã nở nụ cười không chê

vào đâu được, nói chuyện với những người tiếp đón mình, cả những người

không quen biết cô ấy.

Bỗng nhiên, ánh mắt cứng lại, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cùng lúc đó, Thẩm Xuân Hàng đang nói chuyên với một người bạn cũng nhìn

thấy cô ấy, hai mắt không khỏi sáng ngời, sau khi nói xin lỗi với người bạn đó

xong, bước nhanh về phía cô ấy.

Hôm nay người đàn ông mặc một bộ tây trang màu xám, định chế theo yêu cầu,

cắt may cao cấp, càng nổi bật dáng người thon dài của anh ta.

Vai rộng, mông hẹp, hình thành hình tam giác ngược hoàn mỹ.

Hai tròng mắt Miêu Miêu híp lại, dùng ánh mắt thưởng thức để đánh giá, không

hổ là đệ nhất nam thần trong lòng cô— thật đẹp trai!

Thẩm Xuân Hàng cũng bất động thanh sắc đánh giá cô.

So với lúc mập mạp khi mới gặp, cô gái trước mắt giống như hóa kén thành con

bướm, cởi bỏ lớp nhộng rườm rà, uyển chuyển nhẹ nhàng xinh đẹp mà vỗ cánh

bay lên.

Cô trước đây không bắt mắt bao nhiêu thì hiện giờ lại có bấy nhiêu kinh diễm.

"Sao em cũng ở đây?"

"Trùng hợp thật! Anh cũng tới đây!"

Hai người đồng thời mở miệng, nói xong, đều sửng sốt.

Bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi nở nụ cười.

Miêu Miêu: "Tôi tới thay chủ tịch Thẩm."

Thẩm Xuân Hàng: "Cô Từ cũng từng là học sinh của tôi."

Đúng là Từ Tĩnh từng học sinh của anh ta, nhưng cũng không phả là buộc phải

tới.

Dù sao anh ta cũng có nhiều học sinh như vậy, nếu như sinh nhật mỗi người đều

mời anh ta, vậy thì Thẩm Xuân Hàng chẳng cần làm gì cả, mỗi ngày chỉ cần

tham gia yến hội là được.

Chủ yếu vẫn do ông cụ yêu cầu anh ta đi một chuyến.

Nghe giọng điệu trong điện thoại, hình như còn có ý tác hợp cho anh ta và Từ

Tĩnh.

Quả thực hoang đường!

Không nói đến chuyện tuổi của hai người chênh lệch quá lớn, quan trọng là

quan hệ từng là học sinh và thầy giáo khiến anh ta không thể vượt qua được rào

cản này.

Nhưng Thẩm Tông Minh hiếm khi yêu cầu anh ta chuyện gì, Thẩm Xuân Hàng

tuy không đồng ý với suy nghĩ của ba mình, nhưng cuối cùng vẫn tới.

Đột nhiên cảm thấy cũng không phải nhàm chán như vậy.

Khách khứa vào bàn xong, yến hội chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là tổng giám đốc Từ của tập đoàn Đằng Dược lên sân khấu cảm ơn

khách khứa, sau đó khen ngợi con gái của mình một cách hoa lệ, cũng đồng thời

bày tỏ những mong ước và kỳ vọng tốt đẹp nhất của người cha.

Sau đó là cô con gái cưng của nhà họ Từ, Từ Tĩnh, nhân vật chính của bữa tiệc

sinh nhật này lên sân khấu.

Sau khi tới phần khiêu vũ mở màn, công chúa nhỏ của nhà họ Từ sẽ chọn một

người đàn ông trong số khách khứa ở đây cùng nhảy..

Đúng lúc này, Miêu Miêu đột nhiên cảm thấy cổ tay bị siết chặt.

Lập tức đối diện với ánh mắt đầy ý cười của người đàn ông, mà cổ tay của cô ấy

đang bị anh ta nắm lấy.

Thẩm Xuân Hàng: "Còn muốn ở lại không?"

Miêu Miêu theo bản năng lắc đầu, cô ấy vốn định ghé qua thôi, không muốn ở

lâu.

"Vậy đi thôi."

"Cái gì?" Hai mắt trợn to.

Lúc Miêu Miêu phản ứng lại, cô ấy và Thẩm Xuân Hàng đã rời khỏi sảnh bữa

tiệc, đứng ở hoa viên nhỏ bên ngoài.

Ánh trăng xa xa sáng tỏ, ngọn đèn lộng lẫy gần đó.

Mà Từ Tĩnh ở bên trong không tìm được người mình muốn, khuôn mặt nhỏ

nhăn lại, ánh mắt u oán, tùy tay chỉ một người đàn ông, ghét bỏ cùng anh ta

bước vào sàn nhảy.

Không phải ba đã bảo đảm hiệu trưởng Thẩm nhất định sẽ đến sao?

Đồ lừa đảo!

...

Gió đêm nhẹ thổi qua chỗ hai người đang đứng yên tĩnh, Thẩm Xuân Hàng chỉ

vào sảnh tiệc trang hoàng lộng lẫy phía sau, hỏi: "Chắc chắn không vào phải

không?"

Miêu Miêu gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Gật đầu: Chắc chắn.

Lắc đầu: Không đi vào.

Gộp lại là: Chắc chắn không đi vào.

Thẩm Xuân Hàng cười ra tiếng: "Vậy thì trùng hợp rồi, tôi cũng vậy, không

bằng chúng ta tự sắp xếp đi?"

Miêu Miêu: "?"

Tự sắp xếp?

Sắp xếp cái gì?

Hai mắt chạm nhau, Thẩm Xuân Hàng nắm cổ tay trước sau không hề buông ra

của cô: "Dẫn em đến một nơi tốt." Nói xong, nắm tay cô đi ra ngoài.

"Khoan đã—" Miêu Miêu bỗng nhiên mở miệng.

"Hả?" Anh ta dừng lại, mắt lộ ra nghi ngờ.

Lại thấy cô gái tránh tay anh ta, sau đó đạp văng đôi giày cao gót 10 phân trên

chân, động tác gọn gàng dứt khoát.

Cuối cùng, một tay ôm giày vào trong lòng ngực, một tay khác đưa cho anh ta:

"Được rồi, đi thôi!"

Thẩm Xuân Hàng cười càng thêm dịu dàng, tự nhiên nắm lấy tay cô ấy chạy

như điên về phía trước.

Sau đó, Miêu Miêu đảo khách thành chủ, còn hưng phấn hơn cả anh ta, chạy

nhanh về phía trước.

Thẩm Xuân Hàng bị kéo đến suýt chút nữa không đuổi kịp, lảo đảo một cái

nhưng lại không tức giận, ngược lại mặt mày còn giãn ra, cười như thơ như họa.

Cuối cùng hai người thở hồng hộc dừng lại trước một bãi đất trống, dân cư thưa

thớt.

Trên con dốc đối diện thưa thớt mấy ngôi nhà, ánh đèn yếu ớt lại càng làm nổi

bật lên bầu trời sáng ngời đầy sao.

Miêu Miêu thở hổn hển, quay đầu nhìn anh ta: "Đây là... Chỗ tốt anh nói sao?"

Thẩm Xuân Hàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Anh muốn dẫn tôi tới chỗ này ngắm sao sao?"

Thẩm Xuân Hàng điều chỉnh hơi thở, đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe một

tiếng gầm rú thật lớn truyền đến từ trên đỉnh đầu hai người.

Miêu Miêu ngẩng đầu, một chiếc trực thăng đang đến gần bọn họ, cánh quạt

thổi gió to vù vù, cát trên mặt đất bay dữ dội, rất giống cảnh tượng cát bay đá

nhảy trong tiểu thuyết võ hiệp, hào khí vượt mây.

Nhưng tiền đề là bỏ qua dáng vẻ luống cuống tay chân giữ làm váy của cô ấy.

Làn váy xẻ đến tận gốc đùi, gió thổi qua, vải bay qua một bên, lộ ra đôi chân dài

sáng loáng, ngoài việc ép chặt chân ra thì Miêu Miêu không thể nghĩ được cách

nào tốt hơn.

Lúc này, điện thoại Thẩm Xuân Hàng vang lên, anh ta bấm nghe—

"Boss, bình xăng, linh kiện, cài đặt chế độ đã kiểm tra xong, cũng không có vấn

đề gì."

"Tốt, bay lơ lửng quanh tầng trời thấp, chuẩn bị lên máy bay." Nói xong rồi cúp

máy, cất điện thoại, kéo tay Miêu Miêu, không ngờ lại rơi vào khoảng không.

Người đàn ông quay đầu lại.

Hai tay Miêu Miêu chặn làn váy, cười xấu hổ nhìn anh ta.

Trời biết, lúc này cô đang muốn tìm một cái khe để chui vào.

Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ bật cười, đi đến trước mặt cô, sau đó không hề báo

trước mà ngồi xổm trước mặt cô ấy.

Miêu Miêu kinh ngạc lùi về phía sau nửa bước.

Anh ta duỗi tay ổn định cơ thể của cô ấy, ngẩng đầu cười, đôi mắt đen bóng lập

tức giống như bầu trời sáng ngời đầy sao rơi xuống, xinh đẹp lộng lẫy.

Miêu Miêu càng thêm xấu hổ, tròng mắt bất an chuyển động.

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: "Đừng sợ, tôi không phải sói xám, sẽ không

ăn em!" Nói xong, hai tay giữ chặt làn váy, bỗng nhiên dùng sức.

Chỉ nghe "Roẹt—" một tiếng, phần đuôi váy xẻ tà đã được xé ra gọn gàng, phần

phải còn lại không nhiều không ít, khó khăn lắm mới che được cái mông vểnh

cao của cô gái.

Miêu Miêu hô lên, mà Thẩm Xuân Hàng đã đứng dậy đi đến cái thang dây mà

trực thăng thả xuống.

Làn váy bị xé rách ở lòng bàn tay anh ta đón gió phấp phới, dần dần hòa hợp

một thể cùng bóng đêm.

Tất cả đều xảy ra tự nhiên như vậy, lúc anh ta ngồi xổm trước mặt cô ấy, không

hề có chút xấu hổ, giống như làm vậy là điều hết sức bình thường.

"Còn không mau đi nào?" Anh ta quay đầu lại gọi cô ấy.

Miêu Miêu cắn răng một cái, đôi chân dài bóng loáng lập tức nện bước chạy

theo.

Một tiếng sau, trực thăng vững vàng hạ cánh ở thành phố Q.

Bọn họ vậy mà vượt tỉnh để tới một thành phố khác.

Miêu Miêu cảm thấy không thể tưởng tượng được, bỗng nhiên ngửi thấy một

mùi tanh mặn, khi gió đêm từ từ thổi qua tiếp xúc với làn da, có cảm giác lạnh

lẽo.

Cô ấy rít lên một tiếng, mắt lộ ra kinh ngạc: "Bây giờ chúng ta đang ở... bờ

biển?"

Chỉ có gió biển mới có cảm xúc và hương vị này.

Mặn, ẩm ướt, và mang theo mùi tanh.