Ngắn ngủi giao chiến, ngủ lại nhà cũThẩm Xuân Giang: "Giới thiệu một chút, đây là em gái của các con, con gái nhỏnhất của ba— Thẩm Phi. Tương lai sẽ sống cùng chúng ta...""Trường hợp này thì sao có thể không cho tôi biết?" Giọng nói của Dương Lamtừ xa tới gần, mang theo ý cười, lại làm mọi người ta ngẩn ra.Chỉ thấy Dương Lam đi xuyên qua cửa trước, sau đó đi vào phòng khách.Một bộ sườn xám mỏng màu trắng tôn lên dáng người yểu điệu, mái tóc dàiđược cuộn tròn đoan trang cố định ở sau đầu, trang điểm nhẹ, sắc mặt hồng hào.So với dáng vẻ đau thương bất lực, tủi thân ở bệnh viện, thì giờ khuôn mặtDương Lam lúc này điềm tĩnh, ánh mắt dịu dàng, bỏ hết tất cả những đau khổvà u oán, thậm chí trạng thái còn tốt hơn người bình thường.Từng bước từng bước, tất cả cử chỉ đều ưu nhã và cao quý như những bà chủnhà giàu chân chính.Thẩm Loan nhướng mày, bình tĩnh lùi xuống hai bước, giành chiến trường chongười vừa bước lên.Rõ ràng cô nhận ra Dương Lam không còn giống với trước kia nữa.Nếu không thì sao lại nói chỉ có phụ nữ hiểu phụ nữ nhất?Đặc biệt là phụ nữ đã từng bị tổn thương, đã trải qua tuyệt vọng, sau đó đứnglên một lần nữa.Dương Lam nén giận nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không làm "bánhbao" nữa?Thẩm Loan bỗng nhiên rất tò mò, bà ta có thể tàn nhẫn đến mức độ nào"Sao bà lại về rồi?" Giữa mày Thẩm Xuân Giang nhíu chặt, mơ hồ xuất hiệnchút đề phòng.Khóe miệng Dương Lam cong lên, đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc, nhanhđến mức làm người ta khó có thể bắt được: "Dù sao sau khi đứa nhỏ này trở về,cũng phải gọi tôi một tiếng " dì " mà, sao trong trường hợp quan trọng thế nàomà tôi có thể vắng mặt được?"giọng điệu bình thản, ôn hòa như nước.Hoàn toàn không giống với hành động như người đàn bà đanh đá khi hai ngườitranh chấp mấy ngày trước.Phản ứng đầu tiên của Thẩm Xuân Giang đó là— không đúng lắm!Lúc ấy thái độ của Dương Lam cứng rắn thế nào, ông ta đều nhìn thấy rõ, chỉmới ngắn ngủn chưa đến nửa tháng, bà ta lại thay đổi 180 độ.Chuyện khác thường tất có quỷ!Nhưng nghĩ lại, đả kích mất đi con trai có lẽ khiến bà ta hoàn toàn thấy rõ sựthật.Nếu muốn giữ được vị trí "bà Thẩm", nhất định phải nghe theo sự sắp xếp củaông ta, cuối cùng cũng thông suốt rồi.Lại nhìn khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt thân thiện của người phụ nữ, không hềnhìn ra chút hận ý hay oán khí nào từ trên mặt bà ta, có lẽ khả năng thứ hai cóvẻ lớn hơn.Nghĩ như vậy, lúc này Thẩm Xuân Giang mới thoáng yên tâm."Nếu đã về rồi, vậy gặp một lần đi." Ông chỉ vào Dương Lam nhưng tầm mắtlại dừng trên mặt Thẩm Phi, giọng điệu chậm rãi, giống như nói lớn một chút cóthể dọa đến cô ta, dáng vẻ giống hệt người cha tốt: "Đây là vợ của ba, con phảigọi là dì."Thẩm Phi cười yếu ớt, rất biết nghe lời: "Dì."Ý cười của Dương Lam không thay đổi, hơi đáp lại, vừa không quá nhiệt tình,cũng không quá xa cách.Rất có chừng mực.Hiển nhiên là dưới vẻ cực kỳ lý trí, sẽ có phản ứng tốt nhất, thậm chí làm chongười ta cảm thấy....khoảnh khắc này đã làm hàng nghìn lần.Mà hao tổn tâm huyết, thì tất nhiên có ý đồ khác.Nếu Thẩm Xuân Giang chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ phát hiện ra Dương Lamlúc này đã không phải là "Người phụ nữ ngu ngốc" luôn hành động theo cảmxúc.Đáng tiếc, lúc này ông ta ngoại trừ vừa lòng với sự thức thời của Dương Lamra, thì vẫn chưa phát hiện sự thay đổi trên người người phụ nữ.Cho dù có phát hiện ra, cũng nhất định sẽ không quá để ý, dù sao ở trong suynghĩ của ông ta, một người phụ nữ còn có thể lật trời sao?Sau đó, Thẩm Phi lần lượt chào hỏi từng người Thẩm Khiêm và Thẩm Loan.Trái một tiếng "anh cả", phải một tiếng "chị ba", đồng thời ngượng ngùng cúiđầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.Thẩm Loan không dao động.Thẩm Khiêm cũng không nói một lời.Không khí dần dần có xu hướng xấu hổ, nhưng Thẩm Xuân Giang lại khôngdám tùy tiện nổi giận trước mặt hai người.Ông ta là chủ tịch nhưng thoắt cái lại bị đẩy xuống thành tiền nhiệm, trước mặtCEO và chủ tịch đương nhiệm, theo bản năng thiếu vài phần tự tin, người cũnglùn đi chục phân.Còn tất cả những buồn bực đều chỉ có thể nghẹn họng, cuối cùng toàn bộ nuốtxuống bụng.Thẩm Phi không được hai người đáp lại, chỉ thu hoạch được một ánh mắt sắcbén, giống như muốn xuyên thủng toàn bộ trong ngoài cô ta.Vẻ lã chã muốn khóc cứng đờ trên mặt cô ta, hai mắt mờ mịt, giống như bị tháiđộ của hai người làm cho sợ hãi, luống cuống cùng vô tội.Nhưng lần này, Thẩm Xuân Giang cũng không đứng ra giúp cô ta nói chuyệnnhư lúc đầu.Đáy mắt Thẩm Phi xẹt qua một tia tối tăm, mang theo vài phần oán trách vàtrách cứ."Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi, chúng ta... ăn cơm thôi?" Sau một lúc lâu,Thẩm Xuân Giang mới mở miệng.Thẩm Loan cười gật đầu: "Tất nhiên là được."Thẩm Khiêm lại đỡ Dương Lam, lập tức đi đến phòng ăn."Mẹ, cơ thể mẹ còn chưa tốt lắm, sao lại xuất viện rồi?""Ở lâu như vậy, nên về nhà.""Nhưng mà...""Không có nhưng mà" Giọng điệu hơi chậm lại, mang theo vài phần trấn an:"Yên tâm, cơ thể của mẹ, mẹ rõ nhất."Thẩm Khiêm không hề mở miệng nữa.Một bữa cơm, ăn vừa trầm mặc vừa xấu hổ.Dương Lam cao quý, Thẩm Khiêm và Thẩm Loan cũng không nói chuyện, cònThẩm Như thì lại càng không tư cách xen mồm.Chỉ có Thẩm Xuân Giang thỉnh thoảng gắp đồ ăn trong chén Thẩm Phi, dịudàng, nhẫn nại mười phần."... Nghe nói, từ nhỏ con đã lớn lên ở Kinh Bình? Cũng không biết có quen ănđồ ăn phương Nam của chúng ta không." Dương Lam bỗng nhiên mở miệng.Động tác Thẩm Phi cầm đũa bôngc dừng lại: "Con không kén ăn, đồ ăn chỗ nàocũng có thể ăn được.""Vậy là tốt rồi. Nếu mọi người đều là người một nhà, con xem lúc nào mẹ concó thời gian rảnh thì nên đến đây ăn bữa cơm? Để mọi người nhìn chút mặtmũi."Lời này vừa nói ra, hốc mắt Thẩm Phi lập tức đỏ lên.Mà Thẩm Xuân Giang cũng rất xấu hổ."Xin lỗi, mẹ của con... Đã không còn nữa.""Vậy sao? Vậy con như vậy, ai chăm sóc con?"Thẩm Xuân Giang lạnh mắt đảo qua, ông ta biết Dương Lam không có ý tốt gìmà, nói chuyện toàn mang theo gai, chuyên chọn những chỗ nhạy cảm để ratay!"Được rồi, mấy thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là A Phi đã trở lại nhàhọ Thẩm rồi, sau này cũng không cần phải chịu khổ nữa."Dương Lam bị nói vậy, vừa không xấu hổ, cũng không giận, vẻ mặt nhàn nhạt,ánh mắt không gợn sóng.Thẩm Phi tạm thời được sắp xếp ở phòng cho khách nơi tầng một, sau khi dọndẹp phòng của Thẩm Yên xong thì cô ta sẽ vào ở.Dựa theo tính cách của Dương Lam, ai muốn chiếm phòng của bà ta, nhất địnhsẽ không dễ dàng nhả ra.Nhưng lần này, bà ta lại không rên lên một tiếng, bình tĩnh chấp nhận mọichuyện.Thẩm Khiêm nhìnthấy, không chỉ nhíu mày một lần, rồi sau đó rơi vào trầm tư.Thẩm Loan lại vẫn là dáng vẻ cười như không cười kia, trong mắt có thêm vàiphần chờ mong.Dương Lam đúng là không làm cô thất vọng...Khi mặt trời xuống núi, chân trời che đi tia nắng cuối cùng.Thẩm Loan và Thẩm Khiêm còn ở lại nhà cũ, không có ai mở miệng nói phảiđi.Thẩm Xuân Giang mới đầu còn có thể bất động thanh sắc, sau đó lâu dần, thấynày hai người còn ngồi trên sô pha không chút tiếng động gì, ông ta bắt đầu trởnên bực bội.Biểu hiện trực tiếp nhất là, ông ta lật đi lật lại tờ báo trong tay, một lần rồi lạimột lần.Cuối cùng —"Trời đã tối rồi, hai đứa không trở về sao?"Thẩm Khiêm: "Mẹ còn chưa khỏe lắm, con ở lại chăm sóc mẹ."Thẩm Xuân Giang nhíu mày: "Trong nhà nhiều người giúp việc như vậy, cầncon làm gì?""Không cần là một chuyện, mà có làm hay không lại là một chuyện khác, là contrai thì cũng phải làm chút gì đó, ngài nói đúng khônh?"Thẩm Xuân Giang không phản bác, ngược lại nhìn về phía Thẩm Loan.Lý do của người sau càng đơn giản hơn: "Lâu rồi không ở nhà, vừa lúc nhân cơhội này ngủ lại một đêm, ba không không chào đón à?"Thẩm Xuân Giang miễn cưỡng kéo ra một cười: "Sao, sao có thể chứ?""Ừm, vậy là tốt rồi. Con lên lầu trước." Nói xong, đứng dậy đi đến tầng hai.Thẩm Xuân Giang: "Mày—"Thẩm Khiêm: "Ba, con và mẹ cũng lên lầu trước đây."Nói xong, đỡ Dương Lam rời đi.Phòng khách to như vậy, chỉ có Thẩm Xuân Giang và Thẩm Phi.Lúc hai người ở cùng một chỗ, hai người cũng không làm "Cha tốt con gáingoan" như trước, Thẩm Xuân Giang không hề hỏi han ân cần, Thẩm Phi cũngkhông cười giống như người ngu..Trầm mặc lan ra."A Phi, vậy con... nghỉ ngơi sớm một chút, ba lên lầu trước...""Chờ một chút, ba." Cô ta cắn chữ cuối cùng rất chặt, nhắc nhở ông ta diễn kịchthì diễn cho đồng bộ, nếu không sẽ rất dễ lộ tẩy.Thẩm Xuân Giang quay đầu lại: "Còn có việc sao?"Tuy rằng ông ta đã hết sức cố gắng làm như người cha "Hiền từ" và "Quantâm", nhưng nghe thế nào cũng có chút cứng đờ cùng không tự nhiên.Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Phi tái nhợt, đồng tử vừa đen vừa trầm: "Có thể giảithích một chút không, vì sao bọn họ lại có thái độ này?"Chuyện này... Ba cũng không rõ lắm.""Một câu không rõ lắm là xong sao?" Thẩm Phi nhìn thẳng ông ta, nếu có ngườithứ ba ở đây, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, sao con gái lại vênh mặt hấthàm sai khiến, còn ba thì chỉ biết cúi mặt?Không giống ba con, ngược lại giống như cấp dưới đối xử với cấp trên, có mộtloại cung kính phục tùng và nhẫn nhục chịu đựng.Thẩm Xuân Giang không nói chuyện.Thật sự là không biết nên nói gì.Hai đứa oắt con Thẩm Loan và Thẩm Khiêm này, hiện giờ ông ta không kiểmsoát được, đứa này lại có chủ kiến hơn đứa kia.Hơn nữa ông ta có một loại dự cảm rất mãnh liệt, này hai đứa con này càng lúccàng xa ông ta.Thẩm Loan thì không nói, nó là đồ vong ân bội nghĩa.Nhưng Thẩm Khiêm là người thừa kế do ông ta cực khổ bồi dưỡng ra, là đứacon trai ông ta đặt nhiều kỳ vọng, bây giờ cũng có loại thái độ không mặnkhông nhạt, sao lại thế này?!