Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 709



Chọc tức Thẩm Phi, ngả bài với Thẩm Yên

Sáng sớm, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức Thẩm Loan.

Căn phòng đã rất lâu không có người ở có mùi bụi, cho nên đêm qua cô cũng

ngủ được không quá ngon.

Rời giường, rửa mặt, sau đó xuống lầu chạy bộ buổi sáng.

7 giờ, người giúp việc đẩy Thẩm Phi ra ngoài.

"Phiền cô rồi."

"Chuyện nên làm thôi, cô tư."

"Tôi muốn tự mình dạo vườn hoa một chút, cô đi trước đi."

"Chuyện này..." Mắt người giúp việc tỏ vẻ khó xử.

Cô gái cười hiền lành: "Không sao đâu, nếu cần gì, tôi sẽ gọi cô."

"Vậy được, cô tư cứ đi dạo từ từ, tôi quét dọn ở phía trước, kêu một tiếng là có

thể nghe thấy."

"Được."

Người giúp việc rời đi.

Thẩm Phi tự mình điều khiển xe lăn từ từ đi về phía trước dọc theo lối đi của

vườn hoa.

Thỉnh thoảng thấy một đóa hoa đẹp thì dừng lại, tiến sát lại, xem xét kĩ càng.

Góc nghiêng thanh thoát như nụ hoa sen chớm nở trong màn sương sớm, đẹp

đến thanh cao thoát tục, tươi mát tao nhã.

Ánh mắt Thẩm Loan lóe lên, đi tới, cười bắt chuyện: "Chào buổi sáng."

Cô gái như bị giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, bờ môi dần

dần nở nụ cười: "Chào chị ba. Chị chạy bộ buổi sáng à?"

Thấy cô một thân áo quần thể thao, lại mồ hôi đầy đầu, mới có câu hỏi này.

Tiếng "chị ba" vô cùng trôi chảy, không có một chút không được tự nhiên hay

xấu hổ.

Thẩm Loan gật đầu, mỉm cười vui vẻ: "Sao lại không ngủ thêm một chút? Dậy

sớm như vậy?"

"Em..." Cô ta mím môi, mắt lộ vẻ ngượng ngùng: "Có chút lạ giường. Không

phải chị còn dậy sớm hơn em sao?"

Thẩm Loan không đồng ý: "Sao em lại giống chị được? Em là bệnh nhân, chị

thì không, nếu bị bệnh, vậy nên nghỉ ngơi cho tốt."

Nụ cười của cô gái cứng lại, ánh mắt kinh ngạc.

Em là bệnh nhân, chị thì không...

Em là bệnh nhân...

Bệnh nhân...

Lời nói sắc bén không ngừng văng vẳng ở bên tai, Thẩm Phi đã cố gắng hết sức

để kiềm chế cơn nóng nảy, nhưng trên mặt vẫn không thể tránh lộ ra chút lạnh

lẽo.

Thẩm Loan lại như không cảm giác được, dáng vẻ chị là vì tốt cho em, em hẳn

nên cảm ơn chị

Thẩm Phi nhìn cô, ánh mắt để lộ một tia sắc bén, hiện ra đánh giá và dò xét.

Không cố ý?

Hay là cố ý châm chọc?

Thẩm Loan để mặc cô ta quan sát, ánh mắt không tránh không né, vô cùng bình

tĩnh.

Sau một lúc lâu, Thẩm Phi nói: "Cảm ơn chị đã quan tâm, sau này em sẽ chú ý."

"Vậy là tốt rồi. Nhưng mà, em bị bệnh nhiều năm như vậy, sao ngay cả vấn đề

nhỏ nhặt cơ bản như đảm bảo chất lượng và thời gian giấc ngủ này cũng không

biết? Người ta thường nói, bệnh lâu thành bác sĩ, nhưng sao em lại dốt đặc cán

mai như vậy?"

Bị bệnh nhiều năm như vậy...

Bệnh lâu thành bác sĩ...

Dốt đặc cán mai...

Từng chữ đâm thẳng vào tim!

Nụ cười mà Thẩm Phi gắng gượng duy trì cũng hoàn toàn mất đi, ánh mắt nặng

nề: "Chị ba, chị có ý gì?"

"Hả?" Vẻ mặt Thẩm Loan vô tội: "Có ý gì cái gì chứ? Lời này của chị... có vấn

đề sao?"

Thẩm Phi: "..."

"Sao em lại không nói gì thế? Ánh mắt vừa rồi quá đáng sợ rồi, hình như không

giống với bình thường lắm, cho nên, em còn có thể lật mặt à?"

Thẩm Phi: "..."

"Ơ... Chị lại nói sai chuyện gì à? Sao em lại nhìn chị như vậy?"

Thẩm Phi nheo mắt, huyệt thái dương căng ra, có phải người này bị ngu không?

Thẩm Loan vẫn giữ nguyên dáng vẻ "tôi chịu tôi không biết" đấy, vô lễ lại xúc

phạm, nhưng đúng lý hợp tình, không hề có vẻ xấu hổ.

Thẩm Phi đột nhiên có cảm giác đàn gảy tai trâu.

Không phải nói vị này cướp quyền từ trong tay người ba ruột, mạnh mẽ ngồi lên

vị trí tổng giám đốc Minh Đạt, bất kể là thủ đoạn tâm cơ hay năng lực làm việc

đều làm người khác không dám khinh thường, nhưng vì sao cô ta lại không cảm

nhận được một chút khí chất quyết đoán này?

Trái lại giống như... kẻ ngu.

Đấu đá lung tung, EQ thấp.

Thẩm Phi không muốn nói chuyện, cũng thật sự không biết nên nói gì, bầu

không khí xấu hổ này làm cô ta khó có thể mở miệng.

Nhưng Thẩm Loan lại nhìn cô ta chăm chú không chớp mắt, dáng vẻ im lặng

chờ đợi câu tiếp, làm người khác vô cùng bực bội.

"Không có... Chị không nói sai..." Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nặn ra được một

câu như vậy.

"Còn có một việc mà chị rất tò mò."

Thẩm Phi không nói tiếp.

Thẩm Loan căn bản chả thèm quan tâm đến cô ta, tự mình nói cho xong: "Mẹ

em đã chết, vậy em một mình ở Kinh Bình nhiều năm như vậy, lại còn là trạng

thái vai không thể khiêng, tay không thể nhấc, rốt cuộc là sao mà sống nổi thế?

Em có thể tự mình nằm trên giường sao? Có thể tự mình đi vệ sinh sao?"

"Chị ba! Chị có gì không vừa lòng với em thì có thể nói thẳng, cần gì phải dùng

cách này nhục nhã em?" Cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

"Nhục nhã?" Thẩm Loan nhìn cô ta chằm chằm như nhìn quái vật: "Sao em lại

có ý nghĩ này? Chẳng lẽ... Quan tâm của người khác ở trong mắt em đều là nhục

nhã? Hay là nói, chính em như vậy, cho nên nhìn những người khác cũng như

thế?"

"Chị!" Hai mắt Thẩm Phi nhìn thẳng, rõ ràng đã cực kỳ tức giận, sau đó phát ra

một tràng ho khan tê tâm liệt phế: "Khụ khụ khụ khụ..."

"Vấn đề này rất khó để trả lời sao?" Hai mắt Thẩm Loan híp lại, tia sáng sắc bén

lướt qua: "Đến nỗi em phải dùng cách này để trốn tránh?"

"Khụ khụ khụ..." Thẩm Phi ho khan nặng nề hơn, hai má đỏ lên, giống như giây

tiếp theo sẽ ho ra cả phổi.

"Em xem em kìa, mới nói có hai câu đã muốn sống muốn chết, đây còn chưa có

làm gì mà đã trở thành như vậy rồi, thật khó tưởng tượng làm thế nào em có thể

sống ở Kinh Bình cho đến bây giờ từ sau khi tang mẹ."

"Em có... khụ khụ... ba mẹ nuôi!"

"Ba mẹ nuôi à?" Thẩm Loan ra vẻ kinh ngạc, chuyện này đã có trong tư liệu Sở

Ngộ Giang giao cho cô, nhưng thật hay giả thì chỉ có Thẩm Loan rõ ràng nhất!

Ngay cả ba ruột mà Thẩm Phi cũng có thể nhận bậy, làm giả một đôi ba mẹ nuôi

có khó khăn gì?

"Vậy em cứ trở về nhà họ Thẩm như vậy, bọn họ sẽ không đau lòng sao? Dù sao

cũng đã nuôi em hai mươi năm, còn không chê một thân bệnh tật, không tiện

hành động này của em, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Khụ khụ khụ khụ..." Thẩm Phi đè ngực lại, tiếng ho khan vừa nhanh vừa ngắn,

giống như ống thổi cũ nát.

Đôi mắt Thẩm Loan bình tĩnh, không có chút đồng cảm hoặc xúc động dư thừa

nào, trái lại nhìn vẻ mặt của cô gái nhằm nhằm, muốn tìm ra một tia sơ ở từ bên

trong.

Đáng tiếc, tạm thời còn chưa phát hiện ra.

"Lẽ nào, em coi trọng giàu sang phú quý của nhà họ Thẩm, muốn sống cuộc đời

của thiên kim tiểu thư, cho nên không tiếc vứt bỏ ba nuôi mẹ nuôi?"

"Chị --- khụ khụ khụ khụ! Chị câm miệng!"

Thẩm Loan nhướng mày: "Chẳng lẽ không đúng?"

"Khụ khụ khụ..."

"Em kích động như vậy làm gì? Sẽ không thật sự bị chị nói trúng rồi chứ?!"

Bây giờ Thẩm Phi chỉ cảm thấy toàn bộ cơ quan nội tạng trong cơ thể đều bị

một bàn tay vô hình bóp lại, mỗi một lần thở đều kèm theo đau đớn, mỗi một

lần mở miệng đều giống như kim đâm.

Cô ta thật sự không nghĩ ra, vì sao Thẩm Loan lại giả vờ ngu ngốc cố ý chọc

giận cô ta?

Chẳng lẽ chỉ là muốn xem cô ta khó chịu để thỏa mãn thú vui xấu xa của mình?

Thẩm Phi ho đến thở không nổi, suy nghĩ lại chuyển cả trăm vòng.

Cô ta có thể khẳng định Thẩm Loan có ác ý với mình, lại không rõ vì sao cô lại

dùng loại thủ đoạn và phương pháp ngây thơ thế này.

Đúng lúc này, tiếng mắng lạnh lùng của Thẩm Xuân Giang truyền đến từ xa xa -

- -

"Hai đứa đang làm gì?!"

Sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Phi, mắt lộ vẻ quan tâm, lo lắng trên mặt không

giống như giả.

"Thở từ từ, đừng gấp, điều chỉnh tốt cảm xúc..."

Thẩm Xuân Giang đã đến, hơn nữa Thẩm Loan cũng không còn mở miệng

châm chọc nữa, Thẩm Phi từ từ bình tĩnh lại.

Chỉ thấy cô ta mệt mỏi dựa vào lưng xe lăn, giống như một con cá sắp chết sau

khi rời nước, há miệng, thở hơi này đến hơi khác.

Bởi vì quá khó khăn, trong lúc đó đã có rất nhiều lần xuất hiện tình huống trợn

trắng mắt.

Thẩm Xuân Giang bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt trách móc đâm thẳng vào

Thẩm Loan: "Mày rốt cuộc muốn làm cái gì?! Nó là bệnh nhân, mày không thể

nhân từ một chút à?!"

"Ba." Thẩm Loan cong môi, quan sát ông ta cười như không cười, diễn kịch

được đến mức này, không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc: "Ba không hỏi

một câu rõ ràng, đã nóng lòng buộc tội con như vậy rồi?"

"Còn cần phải hỏi sao? Chẳng lẽ không phải mày làm người ta tức đến mức

này?!"

Thẩm Loan không để ý tới ông, lập tức nhìn về phía Thẩm Phi: "Em gái, em tới

nói một câu công bằng xem, chị ức hiếp em không?"

Thẩm Phi: "..."

"Mệt mày nghĩ ra!" Thẩm Xuân Giang lạnh lùng hừ một cái: "Bây giờ nó như

thế này, mày bảo nó mở miệng như thế nào?!"

"Nếu đã không mở miệng được thì dựa vào cái gì mà buộc tội con?" Chiếu

ngược một quân.

"Mày!"

Thẩm Loan đã biết đại khái chuyện mình muốn, cuối cùng liếc Thẩm Phi một

cái: "Không có chuyện khác thì con đi trước đây."

Nói xong, lập tức rời đi, bóng lưng phóng khoáng.

Thẩm Xuân Giang chỉ có thể hung tợn trừng bóng lưng đi xa của cô, trong lòng

mắng "bạch nhãn lang"!

Mà lúc này Thẩm Phi ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dùng hết một chút sức

lực cuối cùng, nắm lấy tay Thẩm Xuân Giang: "Gọi... bác sĩ..."

Rời nhà cũ, Thẩm Loan trực tiếp đến công ty.

Cô cố ý chọc chọc tức Thẩm Phi, vì muốn thấy cô ta phát bệnh.

Đời trước, năm cô 25 tuổi, Thẩm Phi đã được một vị bác sĩ Đông y già điều trị,

khí sắc đã tốt hơn nhiều, khi phát bệnh cũng không còn khó chịu như vậy.

Nghe nói vị bác sĩ Đông y già ấy cho cô ta một đơn thuốc, chuyên nhằm vào

loại bệnh này của cô ta, ở một mức độ nào đó có thể giảm bớt đau đớn, cũng đạt

được hiệu quả giữ ấm cho cơ thể.

Tất nhiên, trị ngọn không trị gốc, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi mầm bệnh, chỉ

có thể cấy ghép phần nội tạng khỏe mạnh.

Vừa rồi, Thẩm Loan thấy dáng vẻ cô ta phát bệnh, dù là thần thái vẻ mặt, hay là

một chút phản ứng cơ thể theo bản năng, ví dụ như cơ bắp co giật, trán đổ mồ

hôi lạnh, đều không giống như giả vờ.

Biểu hiện trên khuôn mặt một người còn có có thể khống chế, nhưng phản ứng

sinh lý bình thường lại không dễ như vậy.

Trong lúc đó, Thẩm Phi ho đến suýt nghẹt thở, suýt chút nữa đã hôn mê.

Nếu thế mà cũng có thể diễn, Thẩm Loan cũng chỉ có thể nhận.

Giả thiết Thẩm Phi sống lại, mang theo trí nhớ kiếp trước, cô ta sẽ không thể

không cần đơn thuốc điều trị cơ thể, giảm bớt đau đớn đó.

Nếu nói là diễn cho giống không cần thuốc, gắng gượng trước cơn đau nhức,

Thẩm Loan cảm thấy không có khả năng lắm.

Không nói đến Thẩm Phi có ý chí mạnh mẽ như vậy hay không, dù cô ta có,

cũng sẽ không diễn cho ai xem ý này, dù sao, cô ta cũng không biết Thẩm Loan

sống lại.

Cho nên, không thành lập giả thiết sống lại!

Nếu trên người Thẩm Phi không xảy ra cơ hội như vậy, tất cả đều đi theo quỹ

đạo kiếp trước, vậy vì sao cô ta lại vào nhà họ Thẩm sớm hơn nhiều năm như

vậy?

Chắc chắn trong này có điều mờ ám!

Trong chớp nhoáng, một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu cô, ánh mắt Thẩm

Loan bỗng lóe lên.

Cô đã quên mất ngoài mình ra, thế giới này vẫn còn một người khác là dị số!

Miêu Miêu nhìn thấy xe Thẩm Loan trước cửa công ty, còn tưởng rằng bà chủ

nhà mình cuối cùng cũng có lương tâm cảm thấy phải làm việc cho tốt, đang

muốn tiến lên nghênh đón, không nghĩ tới chiếc xe phía trước quay một vòng

trước mắt cô, sau đó quay đầu 180 độ, vèo một cái đã lái xe theo hướng ngược

lại rồi?

Miêu Miêu đứng một mình ngơ ngác trong gió: "..."

Bệnh viện trung tâm thành phố, phòng bệnh SVIP.

Sau khi Dương Lam xuất hiện, tầng này cũng chỉ còn lại ---

Thẩm Yên!

"Này, cô tìm ai?" Y tá trực ban gọi người lại.

Thẩm Loan bĩnh tĩnh quay đầu: "Tôi tới thăm em gái ruột của tôi, có vấn đề gì

không?"

Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi y tá co rụt lại, nhận ra cô ---

"Là cô!"

Thẩm Loan nhướng mày: "Xem ra cô còn nhớ rõ tôi, đúng lúc, tôi trực tiếp vào

luôn."

Lần trước cô tới thăm Thẩm Yên, cũng là cô y tá này trực ban, còn đăng ký thân

phận cho cô.

"Cô đứng lại ---"

Y tá trực ban đi vòng qua bàn trực ban, chặn trước mặt Thảm Loan: "Xin lỗi, cô

không thể đi vào!"

"Ồ?" Thẩm Loan không vội: "Nguyên nhân?"

Y tá nhìn cô, không rõ vì sao người phụ nữ này còn có thể đúng lý hợp tình như

vậy: "Lần trước cô cắt cổ tay bệnh nhân, suýt chút nữa đã hại cô ấy chết không

ai hay biết ở trong phòng bệnh, lần này cô còn muốn làm cái quỷ gì nữa?"

Ánh mắt Thẩm Loan nghiêm lại: "Cô y tá, tôi cảnh cáo cô, mỗi người đều phải

chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Cô nói tôi cắt cổ tay bệnh nhân, vậy thì

xin hỏi chứng cứ đâu? Hơn nữa, tôi cũng không nhận được thông báo của bệnh

viện. Theo lý thuyết nếu xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, các cô có phải nên

báo cho người nhà bệnh nhân không?"

Y tá kinh ngạc, bị chặn không nói nên lời.

Thẩm Loan cong môi: "Sau này nếu nghe lại những lời thế này, tôi không chỉ

kiện cô tội phỉ báng, còn kiện cô thân làm nhân viên y tế lại giấu giếm bệnh tình

của bệnh nhân, tổn hại đến quyền được biết của người nhà."

"Cô!"

"Bây giờ tôi có thể đi vào chưa?"

"..."

Thẩm Loan trực tiếp đi vào trong, lần này, không ai cản cô lại.

Y tá phản ứng lại, cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng cô âm thầm cắn răng, đột

nhiên, cô ta nhớ tới gì đó, chạy chậm về bàn trực ban, cầm điện thoại bàn ấn

một dãy số: "Bác sĩ Trương, người phụ nữ đó lại tới nữa rồi!"

Giơ tay nắm chốt cửa, Thẩm Loan đẩy cửa vào ---

Trên giường bệnh, người phụ nữ đang nằm lặng lẽ với khuôn mặt tái nhợt, các

loại máy móc ống dẫn cắm ở trên người cô ta, phát ra tiếng tích tích lạnh lẽo.

"Tôi biết cô đã tỉnh, cũng có thể nghe thấy lời tôi nói."

"..."

"Lúc đầu nếu cô ngoan ngoãn làm người thực vật, biết thân biết phận, tôi cũng

không ngại giơ cao đánh khẽ, tha cho cô một mạng. Nhưng cô không nên năm

lần bảy lượt gây trở ngại cho tôi, từ lúc tranh chức tổng giám đốc Minh Đạt cô

bảo Diêu Quân Lăng mật báo cho Thẩm Khiêm, bây giờ thì Thẩm Phi đến nhà

họ Thẩm trước thời hạn, cô cho rằng tôi không biết cô giở trò quỷ ở bên trong

sao?!"

Hai mắt người trên giường bệnh nhắm chặt, vẫn không nhúc nhích.

Nhưng chính Thẩm Yên lại có thể cảm giác được rõ ràng cơ bắp toàn thân căng

chặt, đặc biệt là gương mặt, nếu không cố gắng hết sức để kiềm chế, chỉ sợ bây

giờ đã bắt đầu co giật.

Vậy mà Thẩm Loan lại biết!

Còn nghi ngờ cô ta sớm như vậy!

Bỗng, Thẩm Yên cảm giác được một bóng người tới gần, khí thế sắc bén đập

vào mặt cô ta.

Khoảnh khắc đó, cô ta nhịn không được dựng ngược tóc gáy, toàn thân đề

phòng.

Đáng tiếc, cô ta không thể trợn mắt, nếu không chắc chắn sẽ nhìn thấy cảm xúc

"hoảng sợ" ở trong đó.

Thẩm Loan đứng ở trước giường, chậm rãi cúi người sát đến bên tai cô ta, gằn

từng chữ một, hơi thở lạnh lùng ---

"Trời cao cho cô cơ hội làm lại từ đầu này, nhưng cô không quý trọng, vậy thì

đừng trách tôi. Cô có thể làm lại một lần, còn có thể làm lại tới hai, ba lần sao?

Cơ hội hữu hạn, thời cơ càng hiếm hơn, lãng phí, sẽ không còn, biết chưa?"

Thẩm Yên không rét mà run.

Lãng phí, sẽ không còn?

Có ý gì?

Chẳng lẽ... Thẩm Loan muốn lấy mạng cô ta?!

"Hãy trân trọng cuộc sống bây giờ của cô, sống thì tốt hơn bất cứ điều gì, dù có

biến thành người thực vật, cũng tốt hơn là mất mạng."

Đáng tiếc, có vài người trong lúc vô hình đã tự đào xong phần mộ, căn bản

không cần người khác ra tay, chính cô ta đã nhảy vào bên trong...

Trời làm bậy, còn có thể tha.

Tự làm bậy, không thể sống!