Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 720



Miêu Miêu bị sỉ nhục, hiệu trưởng tức giận

40 phút sau, xe taxi dừng trước một tòa nhà.

So với vùng ngoại ô thường có rừng cây, đồi núi, đất hoang, thì nơi này lại xa

hoa khác biệt.

Cổng bằng vàng, bên trên chạm nổi hoa văn sẫm màu, bên trái chạm rồng, bên

phải khắc phượng, ở giữa là khối gạch lót pha lê màu đen, ngọc bích trắng tráng

men được in thành hai chữ lớn—

Thượng Hoa!

Miêu Miêu là người ở trong giới, ít nhiều cũng nghe nói tới mấy chỗ này.

Nhưng cũng giới hạn trong hai chữ "nghe nói", chứ chưa bao giờ đặt chân đến.

Câu lạc bộ Thượng Hoa, trung tâm sòng bài cao cấp nhất Ninh Thành, có rất

nhiều trò chơi.

Bình thường không mở cửa với người ngoài, bên trong thực hiện theo chế độ

hội viên, hội phí một năm cao tới hai triệu.

Nhưng cũng không phải có tiền là có thể gia nhập, mà còn phải có hội viên cũ

dẫn vào.

Cấp bậc thành viên càng cao thì chọn càng kỹ, cuối cùng có thể trở thành hội

viên cao cấp, và tất nhiên cũng những người tối ưu nhất.

Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn quanh bốn phía.

Không ngờ câu lạc bộ cao sang như vậy mà lại được xây ở vùng ngoại thành?

Hay là kẻ có tiền đều thích chơi như vậy?

Lúc này, cửa từ bên trong mở ra, nhân viên lễ tân mặc bộ sườn xám màu trắng

tiến lên, tươi cười đúng tiêu chuẩn: "Xin hỏi cô cần gì ạ?"

Cô ta không hỏi "Cô là ai", cũng không nói phải xuất thẻ hội viên, đã chứng tỏ

rằng đối phương đã xác nhận cô không phải hội viên nơi này.

Miêu Miêu nhướng mày.

Nhưng mà nghĩ lại, phí để thành hội viên ở đây cao chót vót, hội phí một năm

có thể nói là giá trên trời, kể từ đó, số lượng hội viên cũng trong hữu hạn, nhân

viên công tác tất nhiên có thể nhớ rõ ràng tất cả mọi hội viên.

Không chỉ có gương mặt, mà còn có thể quen thuộc với thói quen, sở thích của

từng từng người, để cung cấp dịch vụ chất lượng tốt hơn.

Khuôn mặt lạ hoắc như cô thế này, chắc chắn liếc mắt một cái đã bị đối phương

nhìn thấu.

Dù sao cũng là chỗ các đại lão tụ tập, không thể dễ dàng đục nước béo cò vậy

được.

Cẩn thận suy nghĩ điều này, Miêu Miêu cũng không quanh co nữa, nói thẳng

mục đích mình đến: "Tôi đến tìm người."

Cô gái mặc sườn xám ý cười không giảm: "Xin hỏi cô tìm ai?"

"Thẩm Xuân Hàng."

Người phụ nữ thoáng sững lại, tromg mắt lộ ra kinh ngạc, thử nói: "Ngài là... cô

Miêu?"

"Ừ."

Người phụ nữ gật đầu, rũ mắt, thái độ rõ ràng có thêm vài phần cung kính so

với trước: "Mời đi theo tôi."

Cánh cửa bằng vàng đang khép hờ đã hoàn toàn rộng mở, người phụ nữ

nghiêng người, giơ tay làm động tác mời.

Miêu Miêu cất bước đi vào.

Vòng qua hành lang gấp khúc, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa gỗ lê,

hương thơm nhàn nhạt ập vào trước mặt, mang lại sự bình tĩnh thời xa xưa.

Người phụ nữ mặc sườn xám giơ tay đẩy cửa gỗ ra, rồi sau đó cúi đầu lui sang

một bên, sau đó Miêu Miêu hoàn toàn xuất hiện trước ánh nhìn chăm chú của

mọi người trong phòng.

Phản ứng đầu tiên của cô là trốn, nhưng rất nhanh đã kiềm chế suy nghĩ này lại,

đánh giá tất cả mọi thứ, hít sâu, cất bước đi vào.

Cửa theo đó khép lại, ngăn cách hai bên thành hai không gian khác nhau.

Ngoài cửa yên lặng, bên trong cánh cửa ồn ào náo nhiệt.

Nếu trên đường tới là cánh rừng đào thiên nhiên tuyệt đẹp, vậy thì vào phòng

này lại biến thành bữa tiệc linh đình hiện đại.

Mà Thẩm Xuân Hàng mặc bộ quần áo thoải mái màu vàng đang ngồi giữa chốn

xa hoa truỵ lạc, ngồi trong giới hồng trần.

Anh ta cứ lẳng lặng ngồi như vậy, lưng dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lạnh nhạt,

vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, cùng với khí chất ôn hòa như mặt nước kia,

hoàn toàn chia cắt với cảnh vật xung quanh, bong ra thành hai thế giới hoàn

toàn khác nhau.

Một bên vốn dĩ là sạch sẽ không dính chút bụi bặm, một bên là bể khổ vô biên

lục đạo luân hồi.

Miêu Miêu đột nhiên xuất hiện, làm cho không khí chợt ngừng lại.

Mọi người hoặc là tò mò, hoặc là ánh mắt kinh ngạc rơi vào trên người cô, nhạc

không hát, rượu không uống, ngay cả Hồ Khản Chính đang hăng say khoe

khoang cũng theo bản năng im miệng, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Miêu Miêu đảo qua mọi người, ánh mắt thản nhiên.

Giây tiếp theo, môi đỏ khẽ mở: "Tôi tới tìm người."

Người đàn ông vốn đang rũ mắt ngồi trên ghế sô pha nghe vậy, chợt ngẩng đầu,

trong nháy mắt ánh mắt chạm phải cô gái, đáy mắt chợt phát ra vẻ kinh ngạc vui

sướng.

Thẩm Xuân Hàng đột nhiên đứng dậy: "Em..." Có lẽ là thấy được mình phản

ứng quá lớn, có chút thất thố, thu lại vẻ vui mừng trong giọng nói để không quá

rõ ràng, chỉ còn lại vài phần hân hoan nhàn nhạt: "Em đã đến rồi..."

"Òa! Hóa ra người chị gái xinh đẹp này muốn tìm là hiệu trưởng Thẩm của

chúng ta à?"

Người nọ đang nói chuyện cố ý cất cao âm điệu, lập tức đánh vỡ bầu không khí

đang ứ đọng, làm cho mọi người tranh nhau ồn ào —

"A Hàng, cậu được lắm, lặng lẽ méo meo mà đã được gọi em gái xinh đẹp như

vậy, vẫn là sức hấp dẫn của hiệu trưởng lớn nhất, mấy anh em chúng ta chỉ có

thể đứng sang một bên thôi!"

"Chúng ta ăn chính là " tiệm cơm nhỏ để gọi món ", còn A Hàng lại là " nhà hàng

chế biến theo yêu cầu ", còn nhanh nữa chứ. Cho nên người này ấy, không so

được, so một cái là sốt ruột ngay..."

Lời này vừa nói ra, không khí càng thêm sôi nổi.

"Hóa ra Thượng Hoa ở trong mắt cậu lại là tiệm cơm nhỏ, sao mặt mũi lớn vậy?

Có ăn đã không tệ rồi, tôi thấy " đồ ăn " cũng rất hợp khẩu vị mà?" Nói xong, ôm

người phụ nữ bên cạnh trao một nụ hôn rất mãnh liệt.

Người phụ nữ rất biết nghe lời, hào phóng giơ tay khoanh cổ người đàn ông lại,

bắt đầu đáp lại.

Chỉ nghe tiếng chậc... rồi lại chậc..., hai người vậy mà lại trao nhau nụ hôn

kiểu Pháp ướt át trước mặt mọi người.

"Ôi ôi ôi— cậu bình thường chút được không, mọi người còn đang nhìn đấy, rụt

rè chút đi, được không?"

"Được!" Người đàn ông đẩy cô nàng ra, quay người lại, nói không hôn thì

không hôn nữa, sắc mặt lại bình tĩnh như thường.

Chỉ tội sắc mặt cô nàng ửng đỏ vì chưa được thỏa mãn, vừa mới bắt đầu đã bị

ép kết thúc, cả người khô nóng khó nhịn, đôi mắt u oán liếc người đàn ông.

Nhưng lại không đổi được một ánh mắt chú ý của người ta.

Phú nhị đai cao cao tại thượng, còn gái sô pha hèn mọn, thân phận không bình

đẳng đã chú định địa vị cách xa nhau.

Một người dùng tiền tìm việc vui, một người dùng thân thể để đổi tiền dùng.

Loại đàn ông trời sinh đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đùa bỡn phụ nữ như một lẽ tất

nhiên.

"Ăn thử rồi" Người đàn ông dang tay, cà lơ phất phơ: "Cơm của Thượng Hoa

cũng coi như ngon miệng."

"Cậu mẹ nó ngầu đấy!"

"Ngon miệng thì ngon miệng đấy, nhưng so

với món chế biến cao cấp thì..." Ánh mắt ám chỉ của người nọ nhắm thẳng trên

người Miêu Miêu, cười khà khà: "Vẫn kém quá xa!"

"Có cái rắm! Xa chỗ nào? Nói nghe chút xem nào."

"Điều khác nhau lớn nhất đương nhiên là-" Hơi dừng lại, đủ để làm người ta

thấy tò mò: "Người ngồi chung bàn ăn cơm và người ngồi một bàn riêng, cậu

nói ai sạch sẽ hơn?"

Các cô em ở Thượng Hoa, mỗi người đều có thể sờ, có tiền là có thể ngủ được.

Nhưng Miêu Miêu lại không giống thế, cô ấy là "món yêu cầu của cá nhân" của

Thẩm Xuân Hàng, lúc bưng lên bàn cũng chỉ thuộc về một mình anh ta.

Mặc dù hương vị của hai người tương đồng, nhưng lại mang cho "người dùng

cơm" lúc ăn có trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.

"Cậu nói chênh lệch như vậy có xa không?"

"Ha ha ha... Không sai, đúng là như vậy đấy!"

"Vẫn là A Hàng đánh cờ cao chiêu nhất, còn thoải mái con cả chúng ta!"

"..."

Tiếng trêu ghẹo, tiếng ồn ào không dứt bên tai.

Miêu Miêu không có biểu cảm gì, cũng hiểu được chút ít từ lời của những

người này —

Thứ nhất, dựa vào cách bọn họ xưng hô với Thẩm Xuân Hàng mà nói, thì hẳn là

bình thường có quan hệ không tệ với anh ta.

Thứ hai, những người này có thể xuất hiện ở chỗ này, ánh mắt một đám này

kiêu ngạo, tươi cười phô trương, đối xử với phụ nữ theo thái độ vẫy tay thì tới,

xua tay thì đi, chứng tỏ hoàn cảnh gia đình không kém, hẳn là đều là "Phú nhị

đại" cả.

Miêu Miêu làm trợ lý cho Thẩm Loan lâu như vậy, cũng không phải chưa từng

gặp qua người kiêu ngạo hơn đám nhị thế tổ này.

Những ông chủ lớn đó đều cực kỳ khôn khéo, người sau lại khó chơi hơn người

trước, cuối cùng còn không phải bị cô ấy giải quyết, ngoan ngoãn ký tên trên

hợp đồng à?

Cho nên, đối mặt cảnh tượng như vậy, Miêu Miêu cũng không hoảng hốt chút

nào, thậm chí còn có loại trấn định và bình tĩnh như người lão làng.

Căn cứ vào nguyên tắc "chừa cho người khác một đường lùi", nếu có thể trong

phạm vi nhẫn nại, cô ấy sẽ không chủ động khơi mào tranh chấp.

Nhưng những người này làm trò trước mặt cô ấy không hề kiêng dè, cứ mở

miệng là "cơm theo yêu cầu", thật sự cho rằng cô ấy không hiểu sao?

Đám nhị thế tổ này làm gì, điên cuồng thế nào, kiêu ngạo vô lễ ra sao, vốn

không có nửa xu liên quan tới cô ấy.

Nhưng đối tượng vô lễ này lại chính là mình, ý nhục nhã rõ ràng, nếu cô ấy lại

nhịn nữa, vậy thì có thể trực tiếp làm bánh bao rồi!

Cũng may, lý trí vẫn còn, Miêu Miêu điều chỉnh hơi thở, không lập tức tức giận.

Ánh mắt rơi xuống trên mặt Thẩm Xuân Hàng, những người này đều là bạn bè

của anh ta, nếu như lúc này trở mặt thì có thể...

Đang lúc cô ấy rơi vào thế hết sức khó xử, sắc mặt Thẩm Xuân Hàng đột nhiên

trầm xuống, lạnh lùng mở miệng —

"Nói đủ rồi chứ?"

Tiếng cười đột nhiên hơi dừng lại, nhưng vẫn còn có mấy tiếng nhỏ lẻ tẻ.

"Nói đủ rồi thì câm miệng!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người yên tĩnh.

Căn phòng to như vậy, lặng ngắt như tờ.

Nụ cười của mọi người đều tắt ngúm trên mặt, ánh mắt kinh ngạc mang theo

vài phần buồn cười, trong hiện trường giống như bị ấn nút tạm dừng, hình ảnh

bất động như bị dừng lại.

Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng lạnh lùng xẹt qua mấy người ồn ào nhất, quai hàm

cắn chặt, gằn từng chữ một: "Đùa kiểu này chẳng hề buồn cười chút nào cả, sau

này đừng làm trước mặt tôi."

Nói xong, cũng mặc kệ những người khác có vẻ mặt gì, nắm tay Miêu Miêu đi

ra ngoài.

"A Hàng... Cậu đừng đi mà, chúng tôi không có ý đó!"