Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 722



"Sao, tôi dạy kém lắm hả?" Thẩm Xuân Hàng đột nhiên mở miệng.

Miêu Miêu sửng sốt, không rõ vì sao anh ta lại hỏi như vậy.

"Vẻ mặt vừa rồi của em giống như người vừa chạy thoát được khỏi ma quỷ."

"...Không, thể vậy?" Miêu Miêu nuốt nuốt nước miếng, rõ ràng như vậy sao?

"Thị lực của tôi rất tốt."

Ngụ ý, mắt còn chưa hoa.

Miêu Miêu cười gượng hai tiếng: "Chủ yếu là... Khụ... Thầy quá có trách nhiệm

còn tôi lại quá ngốc."

"Yên tâm, tôi không chê."

Không chê cái gì?

Không chê cô ấy?

Ánh mắt Miêu Miêu khẽ động.

Đang lúc cô ấy chuẩn bị mở miệng, từ xa có một giọng nói vang lên—

"Hiệu trưởng Thẩm?!"

Một bóng người chạy chậm đến, ưỡn bụng bia, đôi chân ngắn ngủn chạy đến

thở hổn hển, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Đám người đến gần, Miêu Miêu không kiềm chế được nhướng mày, bởi vì ông

chú trung niên này cô ấy cũng biếtChủ tịch Vương của công tay gạch Lực Hoành, đã từng cung cấp gạch men sứ

cho Minh Đạt trong một dự án.

Công ty của ông ấy giành được quyền cung cấp đó dựa vào chính năng lực bản

thân, đủ thấy tài lực thế nào, mà ông ấy là người sáng lập nhưng lại không có sự

kiêu căng và ngạo mạn như những nhà giàu khác, không chỉ con người mà cách

nói chuyện cũng tương đương đối bình dân, quan trọng là thái độ tốt, khách

khách khí khí.

Trong lần cạnh tranh giành quyền cung cấp đó Miêu Miêu cũng ở đó nên đã

khắc sâu ấn tượng.

"Hiệu trưởng Thẩm, tôi nhìn từ xa thấy ai tựa tựa ngài, không ngờ tới thật sự là

ngài!" Lau mồ hôi, bỏ cây gậy golf trong tay ra, người đàn ông cười khuôn mặt

đầy nếp nhăn.

Thẩm Xuân Hàng chủ động giơ tay: "Chủ tịch Vương, đã lâu không gặp."

Người đàn ông thụ sủng nhược kinh bắt tay, trước khi giơ tay còn lau lau vài cái

lên quần áo, vẻ mặt rất cẩn thận.

"Ngài cũng đến đánh golf sao? Thật ngại quá, vừa nãy tôi ở sân bên cạnh,

không kịp tới chào hỏi."

Thẩm Xuân Hàng xua tay: "Khách sáo rồi."

"Vậy..." Người đàn ông nghĩ nghĩ, muốn nói lại thôi.

"Chủ tịch Vương có lời nói thẳng."

"Chỉ là con gái của tôi... Vương Đình Đình, không biết ngài có ấn tượng không?

Con bé là học sinh lớp B ở Khải Hàng."

Thẩm Xuân Hàng gật đầu: "Nhớ."

Lúc khai giảng, Vương Hòe mời anh ta ăn cơm, hai người coi như có quen biết,

hơn nữa lúc ông ta nói không có những người khác, Thẩm Xuân Hàng đã đồng

ý.

Trong bữa tối, mấy lần Vương Hòe nhắc đến đứa con gái duy nhất Vương Đình

Đình, Thẩm Xuân Hàng lại tưởng muốn dắt tơ hồng cho anh ta nên sắc mặt

không tốt lắm.

Cuối cùng mới biết hóa ra "phụ huynh" mời "giáo viên" ăn cơm là nhờ anh ta ở

trường để ý Vương Đình Đình một chút.

Bây giờ Thẩm Xuân Hàng nhớ lại vẫn thấy buồn cười.

Là do anh ta "tự mình đa tình".

Bởi vậy, ký ức vẫn còn mới mẻ.

"Cho nên, con gái của ông làm sao vậy?"

Vương Hòe thở dài: "Cũng không có gì, tôi muốn hỏi ngài một chút, biểu hiện

của con bé ở trường thế nào? Đi học có làm việc riêng không? Có phải nghe giá

viên không? Có nộp bài tập đúng hạn không?"

"..."

Ngài chắc chắn con gái mình là tinh anh của viện thương mại chứ không phải là

đứa bé mới học lớp ba chứ?

Thẩm Xuân Hàng nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: "Tôi không nhận được phản hồi

tiêu cực nào từ giáo viên chủ nhiệm, cho nên tôi nghĩ chắc là biểu hiện không

tồi."

Người đàn ông thở phào một hơi, cám ơn trời đất: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!

Tôi chỉ sợ con bé vô pháp vô thiên giống như ở nhà, trong khoảng thời gian này

vẫn luôn để tâm theo dõi, ngủ cũng ngủ không ngon, ăn cũng ăn không trôi, lại

không dám gọi điện thoại hỏi con bé, hơn nữa hiệu trưởng Thẩm ngài... Khụ

khụ... lại không dễ hẹn gặp... Bây giờ tốt rồi, cuối cùng tôi đã có thể thở phào

nhẹ nhõm."

Đôi mắt người đàn ông lo âu, không giống giả vờ lắm.

Thẩm Xuân Hàng hơi hơi gật đầu: "Vậy không còn chuyện gì khác, chúng tôi đi

trước."

"Mời ngài, mời ngài - thật ngại quá làm chậm trễ ngài lâu như vậy..."

Nói xong nghiêng người lùi lại, cười tủm tỉm nhường đường hai người.

Thẩm Xuân Hàng dắt tay Miêu Miêu, động tác muốn bao nhiêu tự nhiên có bấy

nhiêu tự nhiên như đã làm rất nhiều lần.

Đôi mắt Miêu Miêu ngây dại, phản ứng trì độn, chỉ có thể mơ mơ màng màng

đuổi theo bước chân của người đàn ông.

Vương Hòe đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, bỗng nhiên lông

mày nhíu chặt.

"Xuýt... Sao mình cảm thấy hình như đã gặp người phụ nữ này ở đâu đó rồi nhỉ?

Chỗ nào nhỉ..."

Rơi vào rối rắm.

Sau một lúc lâu vẫn không thể nhớ ra.

"Ê, lão Vương! Không phải ông đi trước sao? Sao lại đứng đây?"

Suy nghĩ bị đánh gãy, Vương Hòe vừa cười vừa hàn huyên: "Ông cũng xong rồi

hả? Kết quả thế nào?"

"Cũng thế. Từ xa thấy ông cứ đứng đực ở đây, nhìn ai thế?"

Thẩm Xuân Hàng và Miêu Miêu đã lên xe đi rồi, cho nên người này nhìn qua

chỉ thấy một bãi đỗ xe kín ô tô.

"Vừa rồi gặp hiệu trưởng Thẩm, hàn huyên hai câu."

"Hiệu trưởng Thẩm? Vị ở Khải Hàng?"

"Nếu không còn có thể là ai? Đình Đình nhà tôi bây giờ đang dưới hiên người

ta, tốt xấu gì cũng phải hỏi thăm chút."

"Nói cái gì?"

"Bình thường. Này, lão Lưu, tôi phát hiện ra một chuyện hóng hớt, muốn nghe

không?" Vương Hòe híp mắt thành hai đường kẻ ra vẻ thần bí, giọng điệu cũng

tràn đầy dụ dỗ.

"Chuyện hóng hớt gì?"

"Hình như hiệu trưởng Thẩm có bạn gái."

"Tuổi này của anh ta có phụ nữ cũng là bình thường, tôi thấy có gì đâu, hoá ra là

chuyện này?"

"Không phải có phụ nữ mà là có bạn gái, chính thức, hiểu ý tôi sao?"

"Ông nói... Anh ta có phải định kết hôn không? Trong nhà giới thiệu? Nhà gái là

con gái nhà ai? Giữ được lãng tử không dễ, đặc biệt còn là lãng tử Thẩm Xuân

Hàng có tiền có nhan có nội hàm như vậy."

"Chắc là người trong giới, tôi thấy hơi quen mắt."

Bên này, hai ông chú trung niên ghé đầu buôn chuyện của hai người trẻ tuổi

người ta; bên kia, hai người trẻ tuổi đã ngồi vào xe ra khỏi Thượng Hoa.

"Buổi tối muốn ăn gì?" Thẩm Xuân Hàng nhìn đường phía trước, tay lái vừa

chuẩn vừa ổn.

Miêu Miêu ngồi ở ghế phụ vẫn đắm chìm ngây ngốc trong cảm giác "được nam

thần dắt tay", chậm chạp không kịp phản ứng.

Cúi đầu nhìn tay, ánh mắt rối rắm.

Thẩm Xuân Hàng không nghe thấy câu trả lời lại hỏi lại lần nữa.

"Hả?" Bấy giờ Miêu Miêu mới nghe thấy, lúng ta lúng túng nói: "Đâu cũng

được."

"Không thể đâu cũng được, phải chọn một chỗ."

"... Lẩu?"

"Được."

Lái xe đến trung tâm thành phố mặt trời còn chưa khuất núi.

Thẩm Xuân Hàng dẫn cô ấy đến một nhà hàng lẩu lâu đời.

Lúc vào nhà hàng, Thẩm Xuân Hàng theo bản năng dắt tay cô ấy, Miêu Miêu

phản xạ có điều kiện... né tránh.

Hiệu trưởng: "..."

Miêu Miêu: "..." Má ơi! Thế mà mình lại từ chối cho nam thần dắt tay, có phải

mình bị ngốc không?

Được thôi, cô ấy thừa nhận, bản thân vẫn luôn có ý nghĩ xấu nhưng không có lá

gan trộm cướp.

Bây giờ quang minh chính đại "trộm cướp", Miêu Miêu không những không

thấy vui sướng giấc mơ thành sự thật, ngược lại còn thấy sợ hãi.

Phong cách này của nam thần...

Có phải có vấn đề gì không?

Nếu không sao đột nhiên trở nên bình dị gần gũi?

Thần, không nên ngồi trên cao để con dân ngẩng đầu lên nhìn sao?

Miêu Miêu không hiểu.

Loại trạng thái trống rỗng này vẫn luôn tiếp diễn đến khi lẩu được đưa lên, mùi

hương bay thẳng vào lỗ mũi mới tạm thời kết thúc.

Không hổ là nhà hàng lâu đời, cho dù là mùi vị của nước dùng hay độ tươi của

đồ nhúng đều là số một số hai.

Miêu Miêu không ăn bữa trưa, buổi chiều lại bị một loạt động tác không bình

thường của nam thần dọa ngốc, phải được đồ ăn ngon an ủi mới được.

Không rảnh lo sự nghiệp giảm béo còn đang tiếp tục, tóm lại tế cái bụng đã rồi

nói.

"Cái này có bỏ vào luôn không?" Thẩm Xuân Hàng chỉ vào đĩa mì đậu tằm gần

tay mình.

Miêu Miêu mới vừa nuốt một viên bò: "... Tạm thời không cần, ăn xong mấy

thứ kia đã, nếu không nước dùng sẽ bị keo lại, mì cũng sẽ bị toét."

Nói xong, dừng một chút, cô ấy hơi tò mò nhìn Thẩm Xuân Hàng: "Ngài...

không biết?"

Nếu cô ấy nhớ không lầm, rất nhiều lần hai người gặp nhau đều ở trước cửa

hàng lẩu.

Có một lần, Thẩm Xuân Hàng ăn cay, dạ dày chịu không nổi, cô ấy còn chạy tới

nhà thuốc gần đó mua một họp thuốc đau dạ dày cho anh ta, theo lý thuyết phải

là fan trung thành của lẩu chứ.

Sao không biết những điều cơ bản thế này?

"Khụ..." Người đàn ông ho nhẹ một tiếng để che sự xấu hổ: "Bình thường, tôi

đều để người phục vụ làm nên không rõ lắm."

Miêu Miêu: "..."

Chỉ có thể nói, cậu chủ lắm tiền ăn lẩu cũng không giống những kẻ tầm thường

như họ.

"Thật ra tôi cảm thấy ăn lẩu là bản thân tự nhúng đồ ăn, muốn ăn cái gì nhúng

cái đó, như vậy mới thích, ngài thấy sao?"

Hiệu trưởng Thẩm vô cùng tiếp thu gật gật đầu: "Nhớ rồi, sau này sẽ từ nhúng."

Miêu Miêu nhoẻn miệng cười.

"Em muốn ăn gì? Tôi giúp em."

"Đã nói tự mình làm."

Thẩm Xuân Hàng: "Có vài món đặt bên này, em không tiện lấy."

Miêu Miêu: Hình như đúng thế thật.

Người đàn ông kiên trì: "Nhúng cái gì?"

"... Sủi cảo tôm và bánh bao thủy tinh có thể bỏ vào."

Cánh môi nở nụ cười mỉm, giọng điệu trầm thấp lại từ tính: "Được."

Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe, không khống chế được vẻ mặt, trái tim thiếu nữ

đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nam thần như vậy...

Đẹp muốn chết, được không?!

Xong rồi xong rồi, sắp say.