Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 725



Lúc Thái Vân đến, Thẩm Loan đang ngồi trên ghế da, cúi đầu lật xem một tập

tài liệu, không nhìn thấy rõ vẻ mặt.

"... Chủ tịch Thẩm." Cô ta đứng yên, điều chỉnh tốt nhịp thở.

Thẩm Loan vẫn chưa ngẩng đầu, giọng điệu bình thường: "Ngày hôm qua, lời

nói của tôi cô đã chuyển rồi chứ?"

Mí mắt Thái Vân đột nhiên nhảy dựng, "... Đã chuyển rồi."

Không phải là cô phản bội Tưởng Thạc Khải mà thật sự là giấu cũng không giấu

được, đây... Vốn dĩ không còn cách nào che dấu, được chưa?

Hơn nữa, chủ tịch Thẩm thông minh như vậy, nói dối trước mặt cô thì không

phải chán sống chắc.

"Tưởng Thạc Khải ở đâu?"

"Chuyện này... Tôi cũng không biết nữa."

"Không biết?"

Da đầu Thái Vân căng lên, hai chân nhũn ra. Thật sự là cô không biết mà...

Im lặng một lúc, Thẩm Loan mở miệng: "Gọi thư kí của Tưởng Thạc Khải tới

đây."

"Vâng." Thái Vân xoay người đi ra ngoài, cả người giống như bước ra từ trong

địa ngục, câu "nước sôi lửa bỏng" sao có thể miêu tả hết?

Hai phút sau, thư kí của Tưởng Thạc Khải tới.

Là một chàng trai trẻ tuổi, chiều cao trung bình, nhưng vẻ mặt sáng sủa, nhìn có

cảm giác làm được việc.

"Tổng giám đốc Thẩm, cô tìm tôi có việc?"

Người này có thể một câu nói rõ thân phận của cô, có thể thấy được Tưởng

Thạc Khải cực kì tin tưởng anh ta.

Thẩm Loan ngẩng đầu, ánh mắt hơi sẫm lại: "Tổng giám đốc Tưởng đâu?"

Mặt thư kí không thay đổi nói: "Giám đốc Tưởng tạm thời đi gặp một khách

hàng, không thể tới gặp cô theo như đã hẹn, cho nên vừa rồi đã gọi riêng cho tôi

bảo tôi thay anh ấy xin lỗi cô."

"Thật không?" Thẩm Loan nhướng mày, cười như không cười.

"Đúng vậy." Giọng điệu của thư kí chắc chắn.

Thẩm Loan: "Khách hàng nào? Gặp ở đâu?"

"..."

"Tại sao không nói nữa?"

"..."

"Vừa rồi không phải cậu nói rất hay sao?"

Thư kí nghe vậy, lập tức mồ hôi rơi như mưa.

Rầm——

Thẩm Loan đập bàn, thư kí và Thái Vân đồng thời chấn động.

"Đều đến lúc này, cậu còn muốn giấu giếm thay anh ta sao?!" Giọng điệu lạnh

lẽo, giống như băng sắc nhọn đổ ập xuống chỗ cậu thư kí.

Một cảm giác khiến người hít thở không thông lạnh lẽo vây quanh cậu, máu cả

người tựa như chợt đình trệ, tay chân lạnh ngắt, trong lòng sợ hãi.

"Chủ tich Thẩm, tôi..."

"Hỏi lại cậu một lần cuối cùng, Tưởng Thạc Khải ở đâu?!"

"... Tôi không biết."

Thẩm Loan cười lạnh: "Vừa rồi không phải còn nói đi gặp khách hàng sao? Sao

lại biến thành không biết rồi?"

Thư kí lúng túng: "... Thực xin lỗi, tôi, nói dối."

"Nói đi," Thẩm Loan ngồi lại lên ghế, ôm cánh tay trước ngực, cằm khẽ nhếch:

"Tình hình của Tưởng Thạc Khải rốt cuộc như thế nào?."

"Giám đốc Tưởng anh ấy... Hôm nay không có tới công ty."

Thẩm Loan hai mắt híp lại: "Cho nên, Tưởng Thạc Khải biết rõ tôi muốn đến,

cố ý trốn rồi?"

"Không không không... Giám đốc Tưởng tuyệt đối không có cố ý... Cô có ơn tri

ngộ với anh ấy, lại là người anh ấy kính trọng nhất, khẳng định sẽ không làm

như vậy..."

"Vậy cậu nói xem vì sao anh ta không tới?"

"Hẳn là..." Thư kí hơi ngừng lại: "Có chuyện gì chậm trễ, hoặc là có chuyện bất

ngờ, chưa kịp báo cho..."

"Ồ!" Thẩm Loan cười khẽ, ý vị không rõ: "Cậu làm thư kí thật ra đã làm tròn

trách nhiệm của mình, đầu tiên là giúp đỡ che dấu, che dấu không được, lại bắt

đầu tìm lý do thay anh ta. Tưởng Thạc Khải cho cậu lợi ích gì mà đáng để cậu

liều mạng như vậy? Hả?"

Hai tai cậu thư kí đỏ lên, hận không thể chui đầu vào trong đất.

Thái Vân đứng ở bên cạnh, nói cũng không dám nói, chỉ sợ đốm lửa này đốt tới

người mình.

"Không... Không có lợi ích gì..."

Sắc mặt Thẩm Loan hơi thả lỏng, giọng điệu cũng không lạnh lẽo như trước:

"Gọi điện thoại cũng không được?"

Thư kí âm thầm nhẹ nhàng thở ra, gật đầu: "Từ buổi sáng đến bây giờ, gọi

không dưới hai mươi cuộc, chỉ là đều không có ai nhấc máy."

Thẩm Loan như suy nghĩ gì.

Sau một lúc lâu: "Anh ta thường xuyên như vậy?"

"Trước kia từng có một lần, đây là lần thứ hai."

"Lần gấn nhất kia anh ta có chỗ nào khác thường không?"

"Khác thường..." Thư kí trầm ngâm.

Thái Vân dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên đứng ra: "Vào một buổi tối nào đó

khoảng một tuần trước, tôi tăng ca đến 9 giờ mới về, ở thang máy gặp được

giám đốc Tưởng, anh ta giống như... đã uống say, cả người toàn mùi rượu."

Tưởng Thạc Khải ở tại tầng cao nhất của tòa nhà này, lúc Thái Vân gặp được

anh ta, hẳn là anh ta mới uống xong ở bên ngoài, chuẩn bị về nhà.

"Dự tiệc về?"

"Hẳn là không phải," thư kí bỗng nhiên mở miệng: "Theo như lịch trình được

sắp xếp, bữa tiệc gần nhất là vào nửa tháng trước."

Không phải bữa tiệc, lại uống đến say khướt, hơn phân nửa là mượn rượu giải

sầu, phát tiết cảm xúc.

Ồ!

"Anh ta cũng thật có năng lực!"

Công ty thì mặc kệ, biến mình thành một con ma men!

Thư kí cảm nhận được cảm xúc đột ngột của Thẩm Loan, rụt rụt cổ, không hề

mở miệng.

"Đi, cùng tôi tới tầng cao nhất."

Ánh mắt Thái Vân ngừng lại, hình như nhận ra điều gì đó.

Hai mắt thư kí tỏa sáng, sao cậu ta lại quên mất chỗ quan trọng như vậy chứ?

Ba người đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất của tòa nhà Dụ Long.

"Cậu," Thẩm Loan nâng cằm chỉ cậu thư kí: "Đi gõ cửa."

"... Dạ, vâng."

Thư kí tiến lên, đối mặt với cánh cửa phòng trộm bằng kim loại cực lớn, gõ cửa



Cốc cốc cốc!

"Giám đốc Tưởng? Anh ở trong đấy sao?! Tôi là Phùng Đường, phiền anh mở

cửa một chút ——"

Không người đáp lại.

Cậu thư kí quay đầu, ánh mắt mù mịt mang theo dò hỏi nhìn về phía Thẩm

Loan: Làm sao bây giờ?

Thẩm Loan: "Tiếp tục gõ."

"Nhỡ đâu anh ấy không ở nhà..."

Khóe miệng Thái Vân giật giật: "Bảo cậu gõ thì gõ đi, ở đây nhiều chuyện làm

gì?"

Thư kí tiếp tục.

Hai phút sau, vẫn không có chút phản ứng.

Thư kí: "Có lẽ giám đốc Tưởng thật sự không có nhà..."