Vào cửa hàng, đôi mắt của nhân viên bán hàng không khác gì radar, liếc mắtđáng giá hai người từ trên xuống dưới, nụ cười càng nhiệt tình.Hôm nay Thẩm Loan không mặc đồ vest công sở như mọi khi, một chiếc váyliền màu đỏ của hãng C, thắt lưng màu đen, dây trễ vai bằng ren màu đen và cóviền nhẹ giữa váy chữ A và váy ngang hông, vừa tôn lên được đường cong vòngba vừa để lộ đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp.Đỏ và đen kết hợp khiến người trước mắt sáng chói.Chân đi giày cao gót đỏ sáu centimet, túi xách màu đen quả vải kinh điển củahàng L.Tất cả các nhãn hàng đẳng cấp nhất thế giới đều mặc trên người cô, trong mắtnhân viên bán hàng cô chính là chiếc máy rút tiền biết đi.Cười xán lạn cũng không quá.Lại nhìn sang Miêu Miêu, tuy không thể xa hoa như Thẩm Loan, nhưng cũngkhá có tình thú.Tóc dài xõa trên vai, kính râm che mặt, quần tây bút chì đen tôn lên hai đôichân thon dài thẳng tắp, chân đi một đôi giày cao gót màu nude sáu centimet,đầu ngón chân tròn tròn no đủ, màu móng tay hồng nhạt khỏe mạnh tự nhiên,chỉ sơn một lớp màu nhè nhẹ, xương ngón chân nhỏ hẹp, làn da trắng nõn, chỉcần nhìn đôi chân này thôi là đã thấy đẹp rồi.Phần thân trên là chiếc áo sơ mi voan cạp cao mới của McQueen mùa này, vì làthương hiệu Châu Âu nên khi thiết kế phần thân áo đã được kéo dài để phù hợpvới dáng người cao gầy của phụ nữ phương Tây.Nhưng Miêu Miêu không đủ cao, nên nếu thả rũ xuống thì không chỉ có vẻ nặngnề, còn khiến trông lùn hơn, thế nào cũng là vết thương trí mạng.Nhưng cô ấy lại thông minh xoắn váy thành nút thắt và dễ dàng cố định ở phầneo bên hông, bằng cách này, đôi chân của cô đã dài hơn.Lúc nâng chân bước đi lộ ra vùng bụng trắng nhỏ, rồi khi hạ chân xuống lại kínđáo che đi – nửa kín nửa hở, muốn nói lại thôi.Tuy áo sơmi chỉ miễn cưỡng coi như hàng hiệu, nhưng người mặc nó quá đẹpkhiến nó trở nên đẹp không sao tả xiết.Mắt của nhân viên bán hàng không khác gì hoả nhãn kim tinh được luyện từ lòluyện đan của Thái Thượng Lão Quân, là giàu hay nghèo, là xem hay mua, chỉliếc mắt một cái là có thể hiểu rõ.Vị váy đỏ này vừa nhìn đã biết là người biết hưởng thụ cuộc sống, không thiếutiền, mà kiểu người này đối với đồ vật mình thích, từ trước đến nay vung tiềnnhư rác, chỉ riêng chiếc túi của hãng L trên tay cô cũng đã đủ khiến ngườithường táng gia bại sản.Mà vị kia cũng không kém, biết trang điểm, chắc thuộc về tầng lớp đi làm lấycông, lương một năm chắc cũng phải năm triệu, tất nhiên cũng sẽ không bủnxỉn."Hai vị có thể xem các mẫu mới về của chúng tôi, dù là thiết kế hay là côngnghệ đều thuộc tiêu chuẩn cao cấp..."Thẩm Loan sau khi nghe xong, trực tiếp mở miệng: "Kệ hàng hiệu đâu?"Hai mắt nhân viên bán hàng sáng ngời: "Xin mời đi bên này—"Thẩm Loan nhìn trúng một chiếc váy dài màu xanh da trời, trước ngực xẻ chữV, hở lưng, làn váy có tua không những không lố bịch mà còn rất có cảm giácthiết kế."Ánh mắt côthật tốt, chiếc váy này phải rất cao mới mặc được, rất nhiều kháchhàng rất thích nhưng không hợp, nên chúng tôi không thường đề cử với khách,nhưng dáng người cô rất tốt, có thể thử xem.""Được."Nhân viên bán hàng lập tức lấy chiếc váy từ trên manơcanh xuống.Chiếc váy kén người mặc này là hàng cao cấp nên cả cửa hàng chỉ có một chiếcduy nhất.Bán đi sẽ không còn nữa.Mà Miêu Miêu lại yêu say đắm một chiếc váy nhỏ màu đen nhẹ mỏng, giá cảcũng nằm trong mức chấp nhận được nên cô ấy cũng định thử xem thế nào.Hai người từng người vào phòng thử đồ.Đúng lúc này, một người phụ nữ đi vào cửa hàng, váy trắng phiêu dật, trên tayđeo chiếc túi giới hạn của hãng H.Từ trạng thái làn da và cách ăn mặc của cô ta hoàn toàn không nhìn ra tuổi,cùng lắm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi."Chào chị, mời vào trong..."Cao Duy Thu tháo kính râm xuống, khẽ ừ một tiếng, rất cao quý.Nhân viên bán hàng càng cung kính dẫn đường.Cao Duy Thu vừa đi vừa nhìn, ngừng trước khu mẫu mới, lông mày không khỏinhíu lại: "Chiếc vãy dài nhất manơcanh mặc đâu?"Nhân viên mua hàng cũng là người nhanh nhẹn, lập tức có phản ứng: "Ngài...trước kia có phải đã từng đến đây không?"Nhưng trong ấn tượng hình như không có ai như cô gái này."Tầng cao nhất của trung tâm thương mại Lực Dương cũng có cửa hàng củanhãn hiệu này, tôi đã ghé xem, còn xem bộ sưu tập, bên trên còn ghi tên là "ỷvân dựa lam", tôi rất thích, nhưng nghe nhân viên bên đó nói chiếc váy này làhàng số lượng có hạn, cả nước chỉ có một chiếc mà lại ở cửa hàng các cô nên tôiđến đây xem.""Thật xin lỗi, chiếc váy này vừa được lấy xuống, có một vị khách khác đangthử..."Giải thích được một nửa, cửa phòng thử đột nhiên mở ra, Thẩm Loan mặc váytừ trong ra."Cô xem, chính là vị khách này!"Cao Duy Thu giương mắt nhìn, đúng lúc Thẩm Loan cũng nhìn qua, bốn mắtnhìn nhau, một người ánh mắt hơi lóe, một người rất có hứng thú."Là cô." Thẩm Loan mở miệng trước, dẫm giày cao gót làn váy bay bay theobước chân.Một bước rồi một bước, khí thế mạnh mẽ.Cao Duy Thu chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai người càng ngàycàng ngắn, mà sự uy hiếp và áp bách của đối phương càng ngày càng nặng."Thật trùng hợp..." Cô ta nở nụ cười nhưng nhìn thế nào cũng rất miễn cưỡng.Nhân viên bán hàng có một đôi mắt khôn khéo băn khoăn mối quan hệ giữa haingười họ, đột nhiên cười nói: "Hóa ra hai vị quen nhau."Thẩm Loan gật đầu: "Quen."Cao Duy Thu tất nhiên cũng phụ họa theo."Tới dạo phố sao?" Thẩm Loan đứng trước gương, sửa sửa rãnh xẻ trước ngực,ánh mắt thâm thúy nhìn Cao Duy Thu qua gương: "Đi một mình?""Tôi không có người thân bạn bè ở Ninh Thành, muốn tìm ai đó đi cùng...không dễ.""Ba tôi đâu? Bây giờ ông ấy mặc kệ công ty, cũng rất ít khi về nhà, phần lớnthời gian đi dạo phố với cô, sao lại không có ai?"Thẩm Loan nói nhẹ nhàng bâng quơ như hai người quen nhàn nhã nói về việcnhà.Nhưng nhân viên mua hàng lại đột nhiên trợn to mắt, cái miệng nhỏ kinh ngạckhẽ nhếch, rất nhanh cô ta đã thu lại biểu cảm này.Nhưng vẫn bị Cao Duy Thu nhìn thấy, lập tức cảm thấy bối rối, có cảm giác bịlôi gốc gác ra bôi nhọ xấu hổ buồn bực.Nhưng vấn đề của Thẩm Loan lại không thể không đáp —"Ông ấy... không thích đi dạo phố.""Vậy sao" Thẩm Loan gật gật đầu: "Trước kia mẹ tôi cũng nói vậy."Cao Duy Thu: "..." Chắc chắn cô cố ý!Tâm tư hóng chuyện trong mắt nhân viên mua hàng không áp chế được, cuồncuộn không muốn bỏ sót.Không nghĩ tới người phụ nữ này thế mà lại là kẻ thứ ba, ra cửa đi dạo phốkhông biết sao xui xẻo gặp được con gái vợ cả, chậc chậc...Chuyện bát quái của nhà giàu, cô ta luôn thích nghe.Cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, hai lỗ tai dựng thẳng lên trời chỉsợ bỏ qua mất cốt truyện quan trọng."Cô —" Ánh mắt đánh sang, Thẩm Loan trực tiếp điểm danh.Sau một lúc lâu nhân viên mua hàng mới có phản ứng: "... Hả? Cô gọi tôi?""Giúp tôi chỉnh lại lưng váy.""Ồ! Được!"Đây vốn là nhiệm vũ công việc của cô ta, chỉ tại chuyện hóng hớt quá hấp dẫn.Thẩm Loan vừa phối hợp với nhân viên mua hàng thỉnh thoảng giơ tay, nghiêngđầu hoặc đổi tư thế vừa nói chuyện với Cao Duy Thu qua gương —"Nhìn trúng bộ quần áo nào vậy? Tôi tặng cô."Ý cười nhẹ nhàng, có ý tốt.Da đầu người phụ nữ lại theo bản năng tê dại, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Không,cần..."Không phải Cao Duy Thu nhát gan, mà thân phận của cô ta không thể ra ánhsáng.Hơn nữa ngày ấy ở nhà cũ nhà họ Thẩm, ngay cả Thẩm Xuân Giang cũng bị côchâm chọc "không phải thứ gì", Thẩm Phi bị cô phủ đòn, chèn ép cho á khẩukhông trả lời được, có thể biết người phụ nữ này lợi hại thế nào.Nếu không cần thiết, Cao Duy Thu không muốn xung đột với cô."Cũng đúng." Thẩm Loan nhếch môi, như bừng tỉnh hiểu ra: "Cô có thẻ của batôi, dù có mua quần áo của cả cửa hàng cũng không phải vấn đề.""Tôi..." Vẻ mặt người phụ nữ hoảng loạn, đáy mắt lại đắc ý.Cao Duy Thu đã từng nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân lại có một ngàylàm phu nhân nhà giàu vung tiền như rác, nhưng sự thật là cô ta đã làm được.Dựa vào tâm cơ và thủ đoạn của bản thân và trí thông minh, rốt cuộc đã có đượctất cả.Đối mặt với Thẩm Loan, tuy bề ngoài cô ta tỏ vẻ thoái nhượng, nhưng tronglòng lại có cảm giác ưu việt.Vinh hoa phú quý của Thẩm Loan đến từ chính huyết thống, bởi vì cô đầu thaitốt; mà vinh hoa phú quý của cô ta lại do bản thân cố gắng có được.Tựa như... ba giàu kiêu ngạo nhìn con.Thẩm Loan: "Cô làm sao? Có ai cắt lời cô đâu hay không cho cô nói, sao mớinói được nửa lại dừng lại? Cô không cầm thẻ của ba? Hay thẻ của ba cô khôngcó tiền?"Cao Duy Thu nhấp môi, đáy mắt mờ ảo.Đột nhiên cảm thấy Thẩm Loan đuổi mãi không tha vô cùng phiền chán, cô chorằng cô là ai?Luận bối phận, cô còn phải gọi cô ta một tiếng dì đó!Rất nhanh, Miêu Miêu cũng đã thử đồ xong, lập tức lướt qua Cao Duy Thu,đứng bên cạnh Thẩm Loan.Hai người đẹp xuất hiện trong gương, các cảm giác xinh đẹp, tràn trề sức sốngập vào mặt.Kiểu sức sống tràn trề của tuổi trẻ này, cho dù Cao Duy Thu có chăm sóc tốt thếnào cũng không thể có khí chất này.Người với người, đứng cạnh nhau chỉ sợ có sự so sánh.Ban đầu nhân viên bán hàng còn thấy Cao Duy Thu trẻ tuổi xinh đẹp, nhưngđứng trước hai người đẹp trẻ trung như tiên này đâu chỉ thua kém một chút?"Dáng người chị cao gầy, eo nhỏ mông vểnh, hoàn toàn có thể toát lên được khíchất của "ỷ vân dựa lam", thậm chí còn tuyệt vời hơn rất nhiều so với ngườimẫu."Tuy khen hơi tung hô quá đà nhưng cũng không hề nói quá.Cổ xẻ chữ V làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cần cổ thiên nga không thểnghi ngờ của người phụ nữ, phía sau thiết kế hở đã phát huy được vẻ đẹp củatấm lưng một cách xuất sắc, vô hình trung tản ra cảm giác linh động gợi cảm.Thẩm Loan cầm làn váy, ưu nhã xoay người, tua đong đưa, đẹp thanh cao mà lạiyêu dã.Cao Duy Thu xuất thần nhìn chiếc váy... trên người cô sinh ra cảm giác khátvọng và cực kỳ hâm mộ.Nhân viên bán hàng cũng nhìn ngây người: "Đẹp quá..."Hoàn toàn là lời cảm thán phát ra từ trong lòng, không có nửa phần giả vờ.Bản thân Thẩm Loan cũng vừa lòng: "Gói vào đi.""... Được!"Cô chuẩn bị vào lại phòng thay đồ thay lại váy của mình, không nghĩ tới bị CaoDuy Thu mở miệng gọi lại —"Cô từ từ đã."Thẩm Loan quay đầu lại, cười nhạt: "Nhìn trúng bộ nào? Trực tiếp nói với nhânviên cửa hàng, tôi thanh toán luôn thể.""Không phải... tôi...""Có chuyện nói thẳng.""Có thể thử chiếc váy trên người cô một lần không?"Thẩm Loan nhướng mày."Tôi biết yêu cầu này không thích hợp, nhưng...""Biết không thích hợp, vậy đừng mở miệng." Giọng điệu của Thẩm Loan nháymắt lạnh xuống vài độ: "Một khi đã mở miệng, vậy chứng tỏ cô đã biết rất rõlàm như vậy không thỏa đáng nhưng càng muốn làm, còn bày ra dáng vẻ khóxử, tôi không phải Thẩm Xuân Giang, sẽ không thương hoa tiếc ngọc."Sắc mặt Cao Duy Thu bối rối.Thẩm Loan lại lập tức vào phòng thử đồ, bóng dáng thanh cao, thái độ lạnhlùng.