Không đợi cô ta nói hết đã nghe thấy một tiếng cười lạnh.Thẩm Loan nhìn cô ta chằm chằm như nhìn đứa ngốc, bờ môi cong cong châmbiếm: "Bởi vì sự "không cẩn thận" của cô, dự án hợp tác hơn trăm triệu thiếuchút nữa bị tan tành, còn làm liên lụy toàn bộ bộ phận tài vụ hứng chậu nướcbẩn này cho cô..."Ba giám đốc của bộ phận tài vụ nghe thấy thế thay nhay gật đầu như gà mổthóc.Họ vô tội biết bao?Vì người phụ nữ này mới gặp tai bay vạ gió, bị mắng như con cháu, quả thựccòn oan hơn Đậu Nga!Ánh mắt thông cảm nhìn Thẩm Phi lập tức biến thành trách cứ."Hay là nói, vị trí trợ lý chủ tịch quan trọng như vậy không nên giao cho ngườikhông có năng lực, bản thân không làm được cũng không quan trọng, mấu chốtlà còn liên lụy đến những người khác."Có câu nói như thế nào nhỉ?Xấu xí không phải cô sai, nhưng ra ngoài dọa người thì không đúng rồi."Trợ lý Thẩm nếu hành động không tiện, cũng không thiếu chút tiền lương này,vậy cứ nên ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, sao cứ phải giành bát cơm với tầnglớp lao động đi làm nhận đồng lương như chúng tôi?""Chuyện này vốn đơn giản, cũng không có kỹ thuật hàm lượng gì, chỉ truyềnxuống đạt thôi, vậy mà cô lại để xảy ra sai sót lớn như vậy, suýt nữa hại dự ánchết non, tập đoàn tổn thất hơn chục tỷ, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.""Đây đã không phải "phạm sai lầm" bình thường nữa mà là tội không thể tha thứ!Nếu chúng ta không thể cứu vãn lần hợp tác này, đối phương dứt khoát cắt đứthợp tác, như vậy không chỉ tài vụ bị sốc, tài chính đứt gãy, tổn hại đến danhtiếng của tập đoàn, công ty làm gì còn hình tượng nữa?""..."Ba người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn trả hết lại sự oán giận mà trước đóThẩm Loan đã phát tiết lên người họ cho Thẩm Phi.Thứ nhất, cô ta là đầu sỏ gây tội, nên gánh trách nhiệm.Thứ hai, cô ta là em gái của Thẩm Loan! Họ không dám ho he với Thẩm Loan,chẳng lẽ còn không dám trút lên Thẩm Phi?Đúng là muốn mắng chết người ta mới có thể tiêu tan sự tức giận trong lòng.Mà Thẩm Phi chỉ có thể nghe, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.Vì phạm sai lầm mà phải cúi đầu, chột dạ.Còn cố tình gặp phải đối phương có lý không tha, câu nào câu nấy đều đâm vàochỗ mẫn cảm nhất trong lòng.Có thể nghĩ giờ phút này Thẩm Phi khó khăn đến nhường nào.Chế nhạo và oán trách vẫn tiếp tục.Mà Thẩm Loan không rên một tiếng, cứ ngồi nhàn nhã như vậy, như ngườingoài cuộc quan sát cuộc chiến, ngoại trừ thỉnh thoảng chú ý tới diễn biến củacốt truyện, còn lại không hề động đậy.Không biết đang tức giận hay vui sướng.Không mặn không nhạt, không ấm không nóng."... Chủ tịch Thẩm, nếu đã điều tra rõ mọi chuyện, vậy không nên để bộ phận tàivụ gánh trách nhiệm.""Ồ?" Lông mày khẽ nhếch: "Vậy anh nói nên để ai gánh?"Thẩm Phi từng có lỗi sai, người lãnh đạo trực tiếp là Thẩm Loan cũng chưachắc không sơ suất.Đối phương cũng nghĩ đến điểm này, nhưng lại thông minh bỏ qua Thẩm Loan,ngược lại đem họng súng nhắm vào Thẩm Phi: "Ai là người trực tiếp gây ra, tấtnhiên nên do người đó chịu trách nhiệm. Cô nói có phải không, trợ, lý, Thẩm?"Người phụ nữ vẫn giữ nguyên động tác cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt.Giống như không liên quan đến cô ta, không nghe thấy mà cũng chẳng để tâm,trầm mặc đến gần như im lặng.Như người gỗ.Ánh mắt ý vị thâm trường của Thẩm Loan rơi xuống mặt cô ta, lại chỉ có thểnhìn thấy đỉnh đầu đen như mực, cô cũng không thèm để ý, mà lại cười cười:"Đúng vậy, cô nói đi, trợ lý Thẩm?""..."Thẩm Phi có thể nói cái gì?Thừa nhận, vậy có nghĩa tất cả đều là lỗi của cô ta; phủ nhận, cho dù cô ta muốnlàm vậy thì bộ phận tài vụ cũng chắc chắn không bỏ qua.Tiến thoái lưỡng nan, bước đi chông gai.Đột nhiên —"Xin lỗi." Thẩm Phi ngồi trên xe lăn, khom người cúi sâu.Ai cũng không thấy được sự khuất nhục và ẩn nhẫn của cô ta lúc cúi đầu.Thẩm Loan không nói lời nào.Miêu Miêu cũng không mở miệng.Ba giám đốc bộ phận tài vụ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng một người đại diệnđứng ra: "Xin lỗi chúng tôi nhận, nhưng ngoại trừ cái này ra, chúng tôi cũngmuốn có sự xử phạt thích đáng mới có thể làm gương cho nhân viên cấp dưới."Thẩm Loan vẫn im lặng, nửa híp mắt nhìn về phía người đang nói, đôi mắt khẽtối đen.Không ngờ, vị giám đốc kia hình như quyết tâm muốn Thẩm Phi chết, dù đangbị nhìn chăm chú như vậy cũng vẫn kiên trì: "Không có quy tắc không thànhtiêu chuẩn. Hình tượng công ty không thể bị ảnh hưởng, bộ phận tài vụ bị tủithân cũng không thể cứ cho qua như vậy, nhất định phải trả giá mới có thể rănđe hiệu quả, chủ tịch Thẩm nghĩ sao?"Sau một lúc lâu, Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng với người trên xe lăn: "... Mộtkhi đã như vậy thì ngày mai cô không cần tới đi làm nữa."Nói xong, quay đầu nhìn về phía tên giám đốc kia: "Như vậy vừa lòng chưa?"Người đàn ông co rụt cổ lại, cười gật gật đầu: "Chủ tịch Thẩm từ trước đến naycông tư phân minh, mọi người tất nhiên tâm phục khẩu phục.""Hừ..." Một tiếng cười lạnh.Việc đi hay ở của Thẩm Phi đã được giải quyết ổn thỏa trong cuộc trò chuyệngiữa hai người họ.Đừng nói phản đối, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.Cho đến lúc này, Thẩm Phi mới hiểu được cái gì gọi là — người ta là dao thớt,bản thân là cá thịt!Xử phạt xong, ba người bộ phận tài vụ cũng không cần phải ở lại nữa.Miêu Miêu đưa họ ra ngoài, đi đằng trước trêu chọc: "Giám đốc Hoàng thậtdũng cảm đáng khen."Hoàng Thắng Hoa nghe vậy, mặt mày khẽ động: "Thay chủ tịch giải quyết khókhăn tất nhiên là nhiệm vụ không thể từ chối."Miêu Miêu dừng bước, quay đầu lại, nhìn anh ta một cái rõ sâu, nụ cười càngsâu: "Thang máy tới rồi, mời ba vị.""Cảm ơn."Ba người đứng yên, cửa kim loại khép lại, đồng thời cũng che lại gương mặtcười như không cười của Miêu Miêu."Tôi nói này lão Hoàng, anh và cô ấy nhìn nhau bí hiểm gì vậy? Chẳng lẽ... đế ýthư kí Miêu người ta? Cũng đúng, cô nàng này cũng không biết trở nên xinhđẹp như vậy từ khi nào, động lòng cũng là điều bình thường...""Nói bừa cái gì vậy? Người ta như hoa như ngọc sao có thể đặt cùng một chỗvới cải trắng như tôi? Chút tự hiểu lấy mình này tôi còn có. Sau này đừng nóimấy câu kiểu vậy nữa, không cẩn thận để truyền ra ngoài, chủ tịch Thẩm màtruy cứu, lại bị mắng không ngóc đầu lên được!"Nhắc tới Thẩm Loan, hai người đồng thời im lặng."Không phải... Thế anh và thư ký Miêu nói thế là ý gì vậy? Tôi đứng cạnh nghemà như lọt vào sương mù, cứ có cảm giác lời nói của hai người có ẩn ý."Đôi mắt già của Hoàng Thắng Hoa nhìn chằm chằm vào con số trong thang máyđang không ngừng giảm xuống, mặc kệ đối phương nói gì vẫn một mực khôngtiếp lời.Anh ta kiên trì xử phạt Thẩm Phi cũng là đi một nước cờ hiểm.Còn mục đích...Ngoài vấn đề mặt mũi của bộ phận tài vụ, còn có ý muốn quy phục Thẩm Loan.Đều là người nhà họ Thẩm, cô không tiện xử lý Thẩm Phi, vậy để anh ta mởmiệng, tự tay nhận con dao này!Như thế thì Thẩm Loan chưa làm gì, cô chẳng qua vì "làm theo đám đông" mà"bị buộc" phải đuổi em gái ruột của mình.Từ thái độ vừa rồi của Miêu Miêu, Hoàng Thắng Hoa đã biết — anh ta đánhcược thắng rồi!Thẩm Loan không thích Thẩm Phi, muốn đuổi cô ta lăn ra khỏi công ty.Mà anh ta chỉ là chờ thời cơ thỏa đáng, đúng lúc đút thêm cây củi để lửa cháy tohơn, dùng trạng thái không thể cứu vãn thiêu trụi cả ngọn núi!Hoàng Thắng Hoa nhìn cánh cửa kim loại đang soi bóng bản thân, cười vô cùngsung sướng.Anh ta gian trá sao?Không, so với Thẩm Loan, anh ta còn kém xa lắm!Chuyện xấu để cho người khác làm, hai tay cô lại sạch sẽ, không liên quan, đâymới thực sự là sáng suốt!