Thẩm Loan tiếp tục nói, ý cười nhẹ nhàng: "Dù là hiến tim, hiến phổi, hiến thận,cũng đều là hiến không phải sao?""Mày...""Sao thế? Không tin à?" Cô kéo ghế rồi ngồi xuống: "Người ta thường nói, trămđiều thiện, hiếu đứng đầu. Tuy rằng chúng ta vì tranh chấp mấy chuyện ở côngty thành nên mấy vui vẻ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chúng ta cha contình thâm, đúng không?"Nói xong, giơ tay thay Thẩm Xuân Giang đắp chăn cho Thẩm Xuân Giang.Động tác nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh.Cô càng bình tĩnh, Thẩm Xuân Giang lại càng nôn nóng, sự nặng nề không cólúc nào là không vây chặt ông ta, càng ngày càng chặt."Mày rốt cuộc muốn làm cái gì?!" Rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, ôngta gầm nhẹ một tiếng, tựa như con thú bị bao vây đang rít gào.Thẩm Loan dừng động tác lại, ý cười hơi giảm: "Những lời này, hẳn là tôi hỏimới đúng chứ? Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì? Hửm?"Nói xong, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.Thẩm Xuân Giang lại ngả về phía sau, như đang tránh rắn rết.Hoàn toàn xuất phát từ phản ứng sinh lý bản năng nhất, đến lúc hồi phục lại tinhthần, chính ông ta cũng cảm thấy xấu hổ.Thẩm Loan lại giống như không phát hiện ra, hoặc là thấy thì cũng không đểbụng, ý cười chưa đổi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như cũ —"Ngài trốn làm gì? Tôi không ăn thịt người."Da đầu Thẩm Xuân Giang tê dại: "...Mày Đừng lại đây! Tránh xa tao một chút!""Xa? Chỉ sợ không thể đủ.""Mày!" Giữa mày người đàn ông nhíu chặt lại, sắc mặt đã đen đến không thểđen hơn nữa.Hiện tại ông ta không có cách nào đối phó với Thẩm Loan, chỉ có thể mặc kệnó, bó tay không làm được gì.Lại thấy đứa con gái bất hiếu này không có chút hối hận hay áy náy, còn nhànnhã sửa sang lại cổ tay áo: "Nếu như thích hợp, ngài ghép gan của tôi, vậy thìmối quan hệ còn xa được sao?""..." Thẩm Xuân Giang á khẩu không trả lời được."Hôm nay tôi tới là muốn nói với ngài một tiếng, "yên tâm dưỡng bệnh", còn vềphần những chuyện khác phải lo, tôi sẽ tự mình giải quyết, bảo đảm không aichạy thoát!"Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu vốn đang bình thản đột nhiên khắc nghiệthơn, mang theo sự giết chóc.Ánh mắt Thẩm Xuân Giang hơi lóe.Thẩm Loan lại lười để ý, lập tức đứng dậy: "Không có chuyện gì khác, tôi đitìm bác sĩ trao đổi, để xem làm kiểm tra thích hợp thế nào, bao lâu mới có kếtquả, khoảng thời gian nào mới có thể phẫu thuật.""Từ từ!"Dưới chân dừng lại, nghe tiếng quay đầu lại.Thẩm Xuân Giang ngập ngừng, sau một lúc lâu mới mở miệng: "... Vì sao?"Không phải cảm động, cũng không phải là biết ơn, mà đến lúc này, ông ta vẫncứ nghi ngờ mục đích và ý định của Thẩm Loan, cực kỳ bất an với thái độ trướcsau khác biệt của cô.Hiển nhiên, Thẩm Loan cũng nhìn thấu điều này.Lập tức cười lạnh, những tiết mục "cha con tình thâm" tất nhiên không cần phảitiếp tục diễn nữa: "Muốn biết nguyên nhân sao?"Ánh mắt Thẩm Xuân Giang nặng nề nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất cứcảm xúc nào trên mặt Thẩm Loan."Bởi vì tôi lương thiện đấy." Nhoẻn miệng cười."?""Thấy ngài lại chuyển viện, lại tung tin đồn nhảm cả trên dưới tập đoàn, dồn hếtsức lực như vậy, nếu như tôi không thỏa mãn ngài một lần, vậy thì khuôn mặtgià này của ngài biết giấu đi đâu?""Mày!""Nếu ba ruột muốn, tôi là con gái thì cũng không thể không cho, đúng không?"Dừng một chút, ý cười tăng thêm: "Dù sao thời gian còn lại của ngài cũngkhông nhiều lắm, coi như tôi làm việc thiện đi, để trong lòng ngài có chút an ủi,cho dù ngày nào đó nhắm mắt, cũng có thể đi mà không tiếc nuối."Thời gian còn lại cũng không còn nhiều lắm...Ngày nào đó nhắm mắt..."Khốn nạn! Mày rủa tao chết sớm sao?!" Thẩm Xuân Giang không thể kiềm chếtức giận, sắc mặt xanh trắng."Ngài nghĩ quá nhiều rồi." Ném xuống một câu như vậy, Thẩm Loan nhanhchóng rời đi.Để lại Thẩm Xuân Giang ngồi trên giường bệnh, lửa giận đầy người nhưngkhông thể phát, tức giận không thể nói, cực kỳ đè nén....Thẩm Loan tìm được bác sĩ phụ trách, lúc ông ta rút máu đưa đi kiểm tra:"Nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có kết quả, đến lúc đó tôi sẽ thông báocho cô.""Được."Ngay lúc Thẩm Loan chuẩn bị rời đi, đã đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại:"Anh trai tôi hẳn là đã làm kiểm tra rồi nhỉ?""Nếu người cô nói chính là ngài Thẩm Thẩm Khiêm, thì đúng vậy.""Kết quả thế nào?""Tôi vẫn chưa nhận được báo cáo."Thẩm Loan nhướng mày: "Cũng là ngày mai?"Bác sĩ phụ trách: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra."...Có một số người không nên nhắc đến, vừa nói thì sẽ xuất hiện.Thẩm Loan mới vừa đi đến cửa bệnh viện, đúng lúc nghênh đón Thẩm Khiêmđang đi đến.Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi POLO phối hợp với quần đơn giản màucà phê nhạt, hai tay cắm trong túi, khuôn mặt xuất sắc cùng với thân hình caolớn hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh.Tầm mắt tiếp xúc giữa không trung, hai người đồng thời dừng bước.Giây tiếp theo, sắc mặt Thẩm Khiêm đột nhiên trầm xuống, bước nhanh đi tớiphía cô, cuối cùng dừng lại trước mặt Thẩm Loan chưa đến nửa bước.Động tác nhíu mày của cô gái còn chưa kịp làm xong đã bị anh ta bắt lấy cổ tay,kéo đến chỗ vườn hoa hẻo lánh."Buông ra." Giọng điệu nhàn nhạt.Dưới chân người đàn ông hơi dừng lại, xoay người mặt đối mặt với cô, thìnhlình đâm vào đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt của Thẩm Loan, thấm lạnh như tuyết,hờ hững như mây.Anh ta theo bản năng nới lỏng lực, chậm rãi rút tay về."Em tới bệnh viện làm gì?" Nhìn chằm chằm cô, tia sắc bén chợt lóe qua."Thăm bệnh."Thẩm Khiêm lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén hoàn toàn khác với sự ôn hòangày thường của anh ta: "Sao thế, nói xong điều kiện rồi à?"Thẩm Loan nhíu mày."Chẳng lẽ không phải em lấy gan để nói điều kiện với ba à? Để anh đoán xemem đang nghĩ gì nhé— quyền kế thừa Minh Đạt? Hay là quyền kiểm soát nhàhọ Thẩm? Hoặc là, em muốn đuổi tận giết tuyệt tất cả mọi người trong nhànày?""Không hiểu anh đang nói gì." Thẩm Loan phủi tay, quay đầu rời đi.Thẩm Khiêm lập tức chặn lại, cắn quai hàm, gằn từng chữ một: "Em vẫn chưanói rõ.""Không phải anh đã diễn thử giúp tôi rồi à? Còn nói gì nữa?""Em có thể giải thích." Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt chuyên chú.Thậm chí, còn ngầm có một tia cổ vũ.Thẩm Loan lạnh lùng cong môi: "Với anh sao?"Thẩm Khiêm nhíu mày, lại như hiểu rõ ánh mắt cô đang đánh giá anh ta—"Không cần thiết."Cả đoạn:Em có thể giải thích.Với anh sao? Không cần thiết."Thẩm Loan! Sao em lại cứ phải bướng bỉnh như vậy?!"Cô gái nhìn anh ta, ánh mắt vừa nhẹ nhàng vừa lạnh nhạt, lại có loại kiêu ngạokhông cúi đầu, không chịu thua, giống như đóa hoa sen ẩn dật nở rộ trên đỉnhnúi cao băng giá.Chỉ liếc mắt một cái, đã khiến anh ta bị mê hoặc, sinh ra dã tâm muốn chinhphục.Thẩm Khiêm bỗng nhiên cảm thấy hết giận, lửa giận gì đó cũng bị dập xuống."... Vì sao không thể chịu thua?"Đáp lại hắn chỉ là một nụ cười lạnh của cô gái.Anh ta không hiểu sự quật cường của cô, cũng như cô không hiểu lời khuyêncủa anh ta..Cuối cùng chỉ có thể quy tội —"Chúng ta trước nay đều không phải người đi một đường."Cần gì phải liên lụy nhau?Thẩm Khiêm không tiếp tục đề tài này, chỉ hỏi: "Vì sao lại đồng ý hiến gan?"Thẩm Loan châm chọc nhìn anh ta một cái: "Không phải anh đã nói tôi nóixong điều kiện với ba à, muốn công ty, muốn nhà họ Thẩm, còn muốn đuổi tậngiết tuyệt?""..." Người đàn ông nghẹn họng.Thật lâu sau: "Xin lỗi."Trời mới biết được lúc anh ta nhận được tin tức thì sốt ruột thế nào.Dù sao Thẩm Loan cũng là người điên, vì đạt được mục đích thì chuyện gì cũngcó thể làm được, bao gồm cả việc dùng nội tạng của mình để trao đổi!"Sợ tôi cướp vị trí người thừa kế của anh, độc chiếm công ty, cho nên gấp gápchạy tới đây à?"Giữa mày người đàn ông căng chặt, ánh mắt lạnh xuống với tốc độ dùng mắtthường cũng có thể thấy được: "Em nghĩ anh như vậy sao?""Nếu không thì?"Thẩm Khiêm tức giận đến bật cười, nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi: "ThẩmLoan, chỉ có em! Chỉ có em mới dám..." Giẫm đạp lòng tốt, chà đạp tự tôn củaanh như vậy!Nhưng chết tiệt, anh lại không biết phản kháng!Để mặc cô làm tổn thương, muốn làm gì thì làm."À..." Cười yết ớt, tự giễu trong mắt tựa như muốn tràn ra ngoài: "Anh tới đâylà muốn nói em, đừng hiến."Thẩm Loan nhướng mày.Phản ứng đầu tiên là mình gây trở ngại cho việc anh ta biểu hiện, lúc nào cũngcó khả năng uy hiếp đến quyền kế thừa.Nhưng giây tiếp theo —"Em quá gầy, cơ thể vốn đã không tốt rồi, có anh ở đây, đừng vội xem náo nhiệtnữaa."Người đàn ông rũ mắt, giọng nói vừa thấp vừa trầm.Thẩm Loan hơi giật mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia phức tạp:"Anh...""Được rồi, dù sao mặc kệ anh nói gì thì em cũng sẽ không nghe. Nhưng chuyệnhiến gan này hy vọng em suy nghĩ cẩn thận, đừng xúc động mà đưa ra quyếtđịnh.""Nhớ kỹ, cơ thể không phải lợi thế, nếu em muốn lật đổ anh, hoặc để ý chuyệnquyền thừa kế, cũng không cần dùng cách này làm gì."Nói xong, không đợi Thẩm Loan đuổi người, chủ động xoay người rời đi.Cho nên...Anh ra chạy một chuyến này chỉ là vì...quan tâm cô?Hai mắt Thẩm Loan híp lại, tia sáng hơi lướt qua.Cùng thời gian, trong phòng bệnh.Sau khi bác sĩ lấy kim tiêm xong rồi rời đi, Thẩm Xuân Giang lấy di động ra,gọi đến một dãy số —"... Tôi là người ngày hôm qua cung cấp tin nóng cho các người, những bảnthảo đó.... trước tiên đừng đăng, gỡ hết toàn bộ đi.""Không đăng nữa sao?!" Giọng điệu đầu bên kia đột nhiên cao hơn: "Sao lại thếnày?""Mâu thuẫn đã được giải quyết, tạm thời không cần dư luận trợ giúp, nếu còn cóyêu cầu gì thì tôi sẽ liên hệ mấy người."Đầu bên kia hẳn là tốt rồi: "Nhưng mà...""Có chuyện gì thì nói thẳng.""Tuy rằng chỉ còn một bước nữa mà ông lại đột nhiên không cho đăng, nhưngbên chúng tôi đã bỏ sức người sức của vào rồi, bài viết kế tiếp cũng đã chuẩn bịtốt, cho nên chúng tôi sẽ không hoàn trả khoản tiền ban đầu cho ông."Thẩm Xuân Giang không thiếu chút tiền ấy, tất nhiên cực kỳ sảng khoái đồng ý