Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 764



Đáng tiếc, chỉ tỉnh táo trong giây lát.

Tỉnh táo xong lại tiếp tục phát điên vì say rượu.

Sở Ngộ Giang muốn duỗi tay nâng anh ta dậy, kết quả còn chưa đi lên, liền bộp

một tiếng bị xoá sạch.

"Tôi, cảnh... cảnh cáo anh nha... Đừng chạm vào ông đây... Ông đây rất hung..."

Sở Ngộ Giang lắc lắc cánh tay bị anh ta đánh đỏ, nhẹ hừ một tiếng: "Được, tôi

không chạm vào. Đêm nay định ngủ ở sàn nhà đúng không?"

"Hửm? Sàn nhà? Sàn nhà ở đâu ra?"

"..."

"Đây rõ ràng là giường... Hi hi..."

Nói xong còn giơ hai tay sờ lung tung: "Ế? Gối của tôi đâu?"

Sở Ngộ Giang: "..."

Sau đó lại thử hai lần, Lục Thâm vẫn rất kiên quyết không cho người khác chạm

vào, chạm vào là hất, giống như không ai mạnh hơn anh ta.

Cho dù thể lực Sở Ngộ Giang tốt, cũng đã lăn lộn cả người đầy mồ hôi.

"Mặc kệ anh ngủ ở sàn nhà..."

Nói xong đứng lên, xoay người định đi, nhưng lại bất thình lình đụng phải một

khối sắt.

Ối...

Sở Ngộ Giang lui về sau nửa bước, theo bản năng cảnh giác, tập trung nhìn mới

phát hiện là Lolita.

"Hửm? Không phải đang nạp điện sao? Sao lại chạy ra đây?"

Tiểu Loli cười tủm tỉm, giọng nói vẫn ỏn ẻn như ngày thường: "Để tôi giúp

nhé!"

"Vậy vừa đúng lúc, cô khiêng người này về phòng đi."

"Tuân lệnh!"

Lúc này, Lục Thâm đã sắp ngủ như bị đột nhiên ấn chốt mở, hay là bị cái gì

kích thích, đột nhiên kích động —

"Ai, vậy?"

Không ai để ý đến anh ta.

Nhưng cũng không gây trở ngại tiểu thất gia lầm bầm lầu bầu: "Sao đến nằm

mơ tôi cũng nghe thấy giọng nói thỏ thẻ kia? Điệu chảy nhớt!"

Sở Ngộ Giang: "..."

Lolita như nghe không hiểu, đứng tại chỗ.

Vốn cũng không trông cậy cô ta nghe sẽ hiểu, tuy ngũ gia nghiên cứu tinh vi, kỹ

thuật và thiết bị đều thuộc đứng đầu thế giới, nhưng trí tuệ nhân tạo suy cho

cùng không phải người, không có thất tình lục dục bình thường.

Cho nên, cho dù Lolita nghe thấy được, cũng không ai cảm thấy cô ta sẽ có loại

cảm xúc "đau lòng" này.

Máy móc mà, biết thế nào là đau lòng?

Nếu vậy không phải là thành tinh rồi sao?

"Hửm? Sao lại không nói nữa? Thỏ thẻ? Quái lạ?"

Sở Ngộ Giang phát hiện, bây giờ mà mồm miệng anh ta vẫn còn rất rõ ràng.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng duỗi tay một lần nữa đỡ dậy: "Lên đây, tôi đưa —"

Bốp!

Bàn tay tới quá nhanh tựa như gió lốc.

Liên tiếp bị đánh vào cùng một vị trí, hơn nữa sức không nhỏ, tuy Sở Ngộ

Giang da dày thịt béo, có thể nhẫn nhịn có thể khiêng cũng không nhịn được mà

tức giận.

"Thích làm gì thì làm, mặc kệ!" Nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Lolita chờ anh ta đi rồi, quay đầu nhìn nhìn hướng Sở Ngộ Giang rời đi, chợt lại

quay lại nhìn chằm chằm Lục Thâm.

Năm giây sau, tiến lên.

Vươn cánh tay kim loại túm chặt quần áo anh ta xách người lên, trong lúc đó,

Lục Thâm tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo không giống với nhiệt độ cơ thể của

con người bình thường, nhưng không bài xích, trong tiềm thức đã sớm hình

thành thói quen với độ ấm như vậy.

Không giãy giụa, không kháng cự, cứ như một chú cừu con bị Lolita ném lên sô

pha.

Sở Ngộ Giang đứng ở chỗ rẽ cách đó không xa, ban đầu anh ta còn không yên

lòng, lại quay ngược lại, định trực tiếp dùng sức mạnh ném người về phòng,

không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

"Kỳ quái..." Anh ta nói thầm một tiếng.

Dựa vào đâu anh ta duỗi tay lại bị đánh, Lolita một cỗ máy không sợ đau lại

không bị đánh?

Hoá ra một người cao lớn sống sờ sờ như anh ta lại không bằng một người máy

không có độ ấm?

Lại nói bên kia, Lục Thâm bị Lolita xách đến lên sô pha không chịu ngồi yên,

nghiêng trái nghiêng phải.

Lolita đầu tiên kiên nhẫn đỡ người, sau đó nhẹ nhàng ngả vào lưng ghế, để anh

ta dựa yên ổn.

Toàn bộ quá trình tuy máy móc, nhìn qua không có mùi vị nhân tình, tựa như

đang chấp hành mệnh lệnh, nhưng động tác lại quy phạm và tiêu chuẩn, ít nhất

đối với Lục Thâm mà nói, tuyệt đối là trải nghiệm khiến anh ta cảm thấy thoải

mái nhất.

"Khát..." Vừa kéo cổ áo, mấy cúc áo đã tuột ra: "Ông đây... Ựa... muốn uống

nước..."

Lolilta bởi vì muốn đỡ anh ta, không cho anh ta lộn xộn, cho nên chậm nửa nhịp

với mệnh lệnh rót nước.

Lục Thâm trực tiếp giữ cánh tay cô ta, híp mắt, lặng lẽ cười hai tiếng: "Tiểu

Loli, em rót đi."

"Được."

Một lát sau.

"Nước đâu? Sao em lại không ngẩng đầu lên?" Nói xong bẹp bẹp miệng tủi

thân.

Lolita vừa muốn đi lấy nước vừa lại không dám buông anh ta ra, máy móc đầu

ngó tới ngó lui, kẽo kẹt nôn nóng.

"Em... có phải em đang tức giận không? Chiều nay anh..." Nấc rượu, tiếp tục:

"Hơi quá đà, nhưng em cũng không thể... không để ý tới anh đâu..."

"Anh hơi sốt ruột, còn có hơi xúc động... Xin lỗi nha... Cùng lắm thì lần sau anh

không hung dữ với em nữa..."

Lolita không biết anh ta đang nói cái gì, khả năng hệ thống vận hành hơi mắc

kẹt, hoặc là hệ thống phân tích ngôn ngữ hơi trục trặc.

"Anh đã xin lỗi rồi, sao em còn chưa để ý anh hả? Có phải thật sự cần anh nữa

không..."

"?"

"Ựa! Muốn anh hôn mới thôi?"

Lolita đỡ anh ta không xong, dứt khoát trực tiếp đặt xuống sô pha, nằm thẳng

không cần đỡ.

Cô ta xoay người chấp hành mệnh lệnh tiếp theo — rót nước.

Lúc đang chuẩn bị đi, Lục Thâm đột nhiên ngồi dậy, nắm tay cô.