Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 766



Vốn dĩ phản ứng thải trừ nội tạng của Thẩm Phi đã ở mức ổn định, cứ theo tình

hình này thì việc tỉnh lại chỉ là vấn đề của thời gian.

Nhưng theo như hiển thị của số liệu, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà phản ứng

thải trừ nội tạng của bệnh nhân đã chuyển biến xấu đi.

"Tại sao lại có thể như vậy?" Gương mặt trưởng khoa nhăn lại, quay đầu hỏi y

tá: "Cô chắc chắn là không ghi nhầm số liệu chứ?"

"Bệnh viện chúng ta luôn nhập bằng máy, trừ khi cổng xử lý dữ liệu bị lỗi mới

xảy ra nhầm lẫn, nhưng máy chủ cũng không có hiển thị bất kỳ dấu hiệu lỗi nào,

cũng không phát ra cảnh báo, vì vậy..."

Số liệu đều là thật!

Trưởng khoa không nói lời nào, tất nhiên là trong lòng đã hiểu rõ.

Vào lúc này, ngoài im lặng thì không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Y tá mím môi: "Mấy ngày trước vẫn còn tốt, sao bỗng nhiên chuyển biến thành

như vậy? Thật là kỳ lạ..."

Cô là y tá có trình độ nghiệp vụ tốt nhất trong bệnh viện, cho nên mới được gọi

tới chăm sóc cho Thẩm Phi.

Nhưng vẫn xảy ra vấn đề...

"Bác sĩ Trương, vậy bây giờ phải làm sao?"

"Chúng ta không biết nguyên nhân thì sẽ không tìm được thuốc chữa trị, cho

nên trước mắt phải nhanh chóng tìm ra được nguyên nhân. Cô hãy nhanh chóng

sắp xếp đưa bệnh nhân đi kiểm tra tổng quát và các bộ phận nội tạng khác, đặc

biệt là gan. Càng nhanh càng tốt."

"Nhưng kết quả kiểm tra thì sẽ không có nhanh như vậy..."

"Có tăng ca cũng phải tìm ra! Nếu không toàn bộ chúng ta đều sẽ toi..."

Y tá rùng mình, nhìn về phía Thẩm Phi đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh, ánh

mắt biến đổi thất thường nhiều lần, hóa ra mạng sống của người này còn đáng

giá hơn cô ta tưởng rất nhiều.

"Tôi hiểu rồi."

"Chậm nhất là xế chiều ngày mai, tình trạng của bệnh nhân hiện tại không chờ

lâu được."

"Vâng."

...

Ngày hôm sau.

Thẩm Tục tới bệnh viện, trực tiếp đi tới văn phòng, đi vào mới phát hiện không

có người ở đây: "Bác sĩ Trương có ở đây không?"

"Cậu Thẩm tìm ông ấy có việc gì sao?"

"Nếu không thì?" Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo.

Vẻ mặt tươi cười của cô y tá trẻ bỗng vụt tắt, trả lời cung kính: "Bác sĩ Trương

đang họp, nếu như anh đang vội, tôi sẽ đi gọi ông ấy giúp anh..."

"Không cần, tôi ngồi chờ ở đây cũng được."

"Anh muốn uống nước không?"

"Trà xanh."

"... Chờ một chút."

Cùng lúc đó, cánh cửa trong phòng họp đóng chặt.

"Có kết quả khám nghiệm rồi, đều ở trong này." Một xấp báo cáo kiểm tra dày

đặc được đưa tới.

Cúi đầu, nhanh chóng lật xem.

Khoảng một tiếng sau...

"Lão Trương, cuối cùng là như nào?" Có người ngồi không yên.

"Là số liệu sai, hay là bệnh nhân có vấn đề?"

"Đừng ồn, im lặng chờ bác sĩ Trương xem hết đi."

Lập tức im lặng.

Lại qua hai phút, ông buông bản báo cáo trong tay xuống, ngẩng đầu chậm rãi,

trong lòng mọi người trong nháy mắt lại nhấp nhổm.

"Bác sĩ Trương?"

"Hiện tượng bài trừ nội tạng nghiêm trọng của bệnh nhân không phải do số liệu

sai."

Một giây im lặng, không khí nặng nề bao quanh khiến người ta hít thở không

thông.

Thân phận của Thẩm Phi không phải là bí mật đối với những người đang ngồi

này, mà là vì đã biết rõ cho nên mới lo lắng.

"Có thể sử dụng thuốc ức chế miễn dịch không?"

"Đã vượt qua giới hạn tối đa của thuốc rồi." Ngụ ý rằng có dùng thuốc thì cũng

chả có hiệu quả gì.

"Xong rồi, nếu như cổ đông Thẩm biết được, chúng ta khó mà giữ được bát

cơm."

Lời nói này vừa nói ra, nó giống như là một cái búa nện vào lòng ngực của mỗi

người, giết chết họ từng giây từng phút.

"Vậy... phải làm sao bây giờ?"

Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều dồn vào bác sĩ Trương, hoặc là khẩn cầu,

hoặc là hy vọng, hoặc là chờ mong, là đang nhìn người cuối cùng có thể giúp đỡ

họ.

"Ông đưa ra ý kiến đi, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác."

"Đúng đúng đúng, ông là linh hồn của cả nhóm, mọi người nhất định sẽ nghe

theo ông."

"..." Bày mồm tám lưỡi nói.

Bác sĩ Trương: "Trước mắt chúng ta phải làm giảm bớt các phản ứng bài trừ

khác thì bệnh nhân mới có thể tỉnh lại. Nhưng từ những báo cáo khám nghiệm

này, tạm thời chưa thể tìm ra nguyên nhân cụ thể khiến phản ứng bài trừ tăng

cao nên chỉ có thể điều trị thận trọng một chút, mọi người về sửa lại phần kế

hoạch điều trị mà mình phụ trách,nhớ là phải dùng thuốc và kim tiêm thật cẩn

thận."

Cuộc họp diễn ra trọn vẹn một giờ, vào lúc mọi người bước ra, vẻ mặt đều nặng

nề, bước chân mỗi người đều vội vàng và lo lắng.

"Bác sĩ Trương."

"Chuyện gì?"

"Cậu Thẩm - đã đợi ở phòng làm việc của ông nửa tiếng rồi."

Người đàn ông nheo mắt, lộ ra gân xanh.

Thở sâu, giọng nói bình tĩnh: "Được, tôi biết rồi."

Cửa vừa mở raThẩm Tục đứng lên: "Bác sĩ Trương, họp xong rồi à?"

Nụ cười như gió xuân ấm áp.

Thoạt nhìn rất có phong thái khiêm tốn của một quý ông, nhưng trước tiên phải

bỏ qua ánh mắt lạnh lùng ảm đạm của anh ta.

"Xin lỗi, đã để cậu chờ lâu như vậy, mời ngồi."

Thẩm Tục vuốt cằm nhẹ, ngồi lại chỗ cũ: "Tình hình em gái của tôi như thế

nào?"

Vẫn như trước, mỗi lần Thẩm Tục tới, ông đều trực tiếp trả lời, như đã tạo thành

thói quen.

Chỉ là lúc này, ông lại không biết mở miệng như thế nào.

Tình hình của Thẩm Phi không hề khả quan, lại phát bệnh một cách kỳ lạ trong

thời gian ngắn như vậy, ông không biết giải thích tình trạng này như thế nào,

cũng khó mà có thể giải thích rõ với người nhà họ Thẩm.

Nhưng không thể giấu giếm lừa dối được, một khi Thẩm Phi ngừng thở, hay

gặp chuyện gì kỳ lạ thì đều đổ lên đầu của ông.

Thay vì như thế, không bằng-

"Cô Thẩm so với trước cũng không có thay đổi gì nhiều, nhưng phản ứng bài

trừ ngày càng tăng, chúng tôi sẽ sử dụng thuốc để ức chế trong thời gian tới."

"Có thể ức chế sao?"

"Chuyện này..." Ông khựng lại một chút, ánh mắt hổ thẹn: "Cơ thể của con

người rất phức tạp, giống như một bộ máy có kết cấu kỳ diệu, tuy lúc đầu chỉ

tác động đến một bộ phận nhỏ nhưng có thể tạo ra những ảnh hưởng không thể

nào đoán trước được, có thể tiếp tục vận hành, cũng có thể... hoàn toàn bị hư

hỏng."

Sắc mặt của Thẩm Tục thay đổi liên tục: "Lời này của ông là có ý gì? Em gái

của tôi sẽ không tỉnh lại?"

"Không không không..." Nhìn thấy tinh thần bị kích động của anh ta, trưởng

khoa vội vàng trấn an: "Đây chỉ là tình huống xấu nhất, cô Thẩm còn chưa tới

tình huống ấy."

Thẩm Tục nguôi lại cơn giận, vẻ mặt khéo léo: "Nói như vậy, hiện tại em gái tôi

vẫn bình thường, nếu như cứ theo đà này thì sẽ có kết quả tốt nhất, đúng

không?"

Trưởng khoa chớp chớp mắt, nhưng bởi vì mắt ông quá nhỏ cho nên rất khó để

người khác phát hiện là ông đang chột dạ.

Ý định của ông rất đơn giản, cũng rất khéo léo, người nhà họ Thẩm không thể

tiếp nhận bệnh tình của Thẩm Phi chuyển biến xấu đi trong thời gian ngắn, vậy

thì kéo dài chuỗi ngày này, cộng thêm sự ám chỉ tâm lý mà ông dẫn dắt, để bọn

họ có thể từ từ chấp nhận.

Như vậy, không thể đổ hết lên đầu bác sĩ, là do cô phúc mỏng mệnh bạc, không

thể qua khỏi.

Thẩm Tục nở nụ cười, tự mình giúp trưởng khoa sửa lại nếp nhăn trên cổ áo

ông, sau đó di chuyển xuống dưới vuốt nếp may: "Bác sĩ Trương, ông, rất tốt."

Thật tốt, đã tự mình để lộ ra sơ hở.

Là anh ta tự mình nhìn từng giọt thuốc truyền vào Thẩm Phi, hiện tại đã ba ngày

rồi, chắc chắn không thể nào giống như trước.

Nói cách khác, tên bác sĩ đang nói dối!

Thẩm Tục còn đang lo mọi chuyện sẽ bị y tá có nghiệp vụ phát hiện, dù sao

cũng phải có gì đó bắt thóp nằm trong tay mình, đủ để khống chế đối phương,

cho dù là có biết thì họ cũng khó mà mở lời.

Ai ngờ tên họ Trương này lại chủ động đưa tới cửa, thật đúng là như cá gặp

nước.

Ui...

"Cậu Thẩm - nói quá rồi, đều là chuyện mà chúng tôi phải làm."

"Em gái của tôi đều phải nhờ cậy vào mọi người rồi." Cười như không cười, ý

tứ thâm sâu.

...

Tiến độ của bên Thẩm Tục như thế nào, Thẩm Loan không hỏi, cũng không hối.

Không phải là không muốn, mà là không rảnh.

Bởi vì Thẩm Xuân Giang chết rồi, tim đã ngừng đập khi ngủ vào ngày thứ 23

trong bệnh viện.

Mà cô cả Thẩm Như lại không chịu được đả kích này cho nên đã ngất tại chỗ.

Hôm sau tỉnh lại, không nói lời nào, không ăn cơm, miệng vừa chảy nước

miếng vừa cười khùng điên, không chịu gặp ai.

Bác sĩ muốn kiểm tra cơ thể của cô ta, lại bị cô ta cắn một phát, cánh tay bị mất

một miếng thịt, máu chảy đầm đìa.

Thẩm Như giống như một con thú hoang nhìn thấy món ngon, thẳng thừng nhai

nát miếng thịt kia nuốt xuống bụng, còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, vẻ mặt

thèm muốn hướng về phía người tới thăm cô ta.

Nghe nói, Dương Lam bị dọa cho đến hết khóc rồi lại nôn, cuối cùng bị y tá

cưỡng ép đưa đi.

Bà ta liên tiếp mất cả con gái và chồng, tuy chỉ là chồng trước, nhưng cũng đã

từng yêu nhiều năm như vậy, người chết như ngọn đèn, hận thù cũng theo gió

mà vụt tắt, chỉ còn lại sự đau đớn tận cùng.

Khi Thẩm Loan gặp bà ta, người phụ nữ giàu có được chăm sóc tỉ mỉ kia dường

như đã già đi mười tuổi.

"Cô..." Thẩm Loan ngồi xuống đối diện bà ta.

Dương Lam ở một chỗ, con ngươi trống rỗng lúc này mới bắt đầu có hồn, cuối

cùng cũng nhìn vào cô.

"... Cô đồng ý đến gặp, tôi thật bất ngờ." Chậm rãi nói, giọng nói khàn khàn.

"Bà là bậc trên, tôi là bậc dưới, nên phải vậy." Vẻ mặt Thẩm Loan không thay

đổi.

"Nên?" Môi bà ta tự giễu cợt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén: ""Có "nên" giống như

cô làm tổn thương con gái của tôi, chọc tức chết ba mình không?"