Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 789



"Cho nên mọi ngườii có ai muốn không?" Ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mọi

người, cuối cùng rơi xuống khuôn mặt Thẩm Xuân Hàng, Thẩm Loan mỉm cười

mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng: "Chú nhỏ có muốn tiến thêm một bước, từ cổ

đông lớn thứ hai biến thành lớn nhất không?"

Sắcmặt người đàn ông thâm trầm, ánh mắt nhìn cô cũng sắc bén chưa bao giờ

có: "Thẩm Loan, cô rốt cuộc muốn làm gì?"

"Lời này hẳn là tôi nên hỏi ngài mới đúng."

"..."

"Các vị đang ngồi không muốn mua cổ phần trong tay tôi à?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Vẻ mặt Thẩm Loan tiếc nuối: "Vốn đang muốn nói nước phù sa không chảy

ruộng ngoài, không ngờ mọi người lại không tích cực như thế, vậy chỉ có liên

hệ với nhà đấu giá để đấu giá công khai rồi..."

"Từ từ!" Một đổng sự bỗng nhiên đứng dậy, nửa tin nửa ngờ: "Cô thật sự muốn

bán sao?"

"Cổ đông Hoàng, ngài nhìn tôi..." Thẩm Loan giơ tay, nhìn từ trên xuống dưới:

"Giống đang nói giỡn sao?"

Đối phương trầm mặc một giây, cắn chặt răng: "Nếu cô thật sự muốn bán, được,

vậy bán cho tôi!"

"Lão Hoàng, lời này của ông có ý gì?"

"Mọi người đều còn chưa lên tiếng đâu, sao có thể bán cho ông được?"

Một người tranh nhau sôi nổi.

Thẩm Loan nhướng mày, dù bận vẫn ung dung nhìn tình hình trước mắt.

Thẩm Xuân Hàng bỗng nhiên hiểu được ý đồ của cô, khuôn mặt lập tức thâm

trầm.

"Tôi nói này lão Hoàng, ông cũng không cần ăn quá nhiều đâu, ăn thịt rồi, thì

tốt xấu cũng chừa lại cho chúng tôi chén canh."

"Ai gặp thì có phần, nếu Hoàng đổng muốn mua, tôi đây cũng không ngại tham

gia náo nhiệt."

"Hình như mọi người rất hứng thú, tôi mà ngồi tiếp thì cũng không thú vị, vậy

thì dứt khoát tham gia cho vui."

Ông một câu, tôi một câu, nói cứ như đang tranh nhau mua củ cải trắng.

Lý Lập Đông thấy thế, đã biết tình hình không ổn.

Để ủng hộ Thẩm Xuân Hàng, bọn họ đã tạm thời liên minh lại để cùng chung

lợi ích, ý định chèn ép Thẩm Loan.

Nhưng cô gái này căn bản không chơi theo bài, trực tiếp tung ra một miếng mồi

lớn hơn, lập tức khiến cho nội bộ của bọn họ tan rã, sụp đổ.

Dù sao đó cũng không phải thứ gì khác, mà là cổ phần đấy!

Trước kia bị Thẩm Tông Minh giấu kín mít, mọi người chỉ có thể thèm thuồng,

mà không thể nào ra tay.

Nhưng hôm nay Thẩm Loan lại khiến "Tháp tiền" này trở thành "Đồ ăn" để rao

bán bên đường, có lẽ ngay từ đầu những người này còn sẽ nghi ngờ mà hơi do

dự, nhưng một khi chắc chắn Thẩm Loan thật sự muốn bán, sao có thể ngồi yên

được?

Ngay cả Lý Lập Đông...

Cũng rất khó thờ ơ.

Thẩm Loan theo thứ tự đảo qua mọi người, chợt hai mắt lộ ra ngượng nghịu:

"Hóa ra mọi người đều muốn, nhưng cổ phần này nên bán cho ai đây?"

"Tôi tỏ thái độ trước, đương nhiên bán cho tôi rồi!" Cổ đông Hoàng gấp gápg

mở miệng.

"Ồ?" Thẩm Loan nhướng mày: "Vậy cổ đông Hoàng chuẩn bị mua bao nhiêu

cho một cổ phần?"

"Giá báo cáo lúc buổi sáng?"

Thẩm Loan: "Còn có ai cao hơn không?"

Hoàng đổng nhíu mày: "Cô có ý gì?"

Thẩm Loan: "Tôi nói, ai ra giá cao thì được."

"Cô!"

"Tôi ra giá 5% phí bảo hiểm!" Một vị đổng sự khác nhảy ra.

"Tôi ra giá 8%..."

"10%!"

"13%!"

Thẩm Loan: "Còn có ai cao hơn không?"

"Tôi ra 15%!"

Ý cười càng sâu: "Vẫn là cổ đông Cao quyết đoán."

Đối phương thấy ánh mắt tán thưởng của Thẩm Loan, miễn cưỡng kéo khóe

miệng, thật ra mồ hôi lạnh đã sớm đổ như mưa.

Cuộc họp hội đồng quản trị lại bị Thẩm Loan làm lẫn lộn, lập tức biến thành

hiện trường bán đấu giá.

Mà đám lão già kia giữ thân thân phận, không chịu mất thể hiện lập tức biến

thành phần tử cuồng nhiệt, làm trò như thằng hề.

"Lão Cao, 15%, đay cũng không phải là con số nhỏ, ông chắc chắn nuốt được

xuống không?"

Cổ phần trong tay Thẩm Loan, dựa vào báo cáo cuối ngày của Minh Đạt mà

tính, thì giá trị có lẽ hơn chục tỷ.

Lại cộng thêm 15% này nữa, chậc chậc...

Hiển nhiên Cao đổng cũng ý thức được điều này: "Tôi... Hẳn là có..."

"Sao lại nói " hẳn là "? Nói cho dứt khoát đi, đừng chờ đến lúc thành giao rồi lại

lật lọng, tôi thấy ông tốt nhất nên về nhà xem sổ tiết kiệm đi, xem mình có đủ

tài chính không rồi lại quyết định, miễn cho đến cuối lại vác đá nện vào chân

mình."

Ánh mắt cổ đông Cao chột dạ: "Gom góp từng chút, chắc là vẫn có..."

"Đừng nói với tôi thứ ông nói gom góp từng chút, lại là bán bất động sản nhé."

Cao đổng rơi vào trầm mặc.

"Đúng rồi! Vậy là tôi nói trúng rồi, ông cần gì phải làm vậy?"

Cao đổng yếu ớt mở miệng: "Tôi không tin các người không nghĩ như vậy..."

Mọi người đồng thời im lặng.

Ai cũng biết Thẩm Loan đang chơi tâm cơ, chơi thủ đoạn, muốn dùng cách này

để nâng giá lên, nhưng hiện thực lại chính là như vậy, chẳng sợ nhìn thấu ý đồ,

xuyên qua mục đích của cô, bọn họ cũng không khỏi bị cô dắt mũi..

"Cho nên cổ đông Cao à," Thẩm Loan từ từ giương mắt, ánh mắt chuyển động:

"Giá này, ngài đồng ý hay không đây?"

"Chuyện này..."

Để ông ta lập tức phải đưa ra nhiều tiền như vậy, thật sự rất khó giải quyết.

Nhưng cổ phần nhiều như vậy, bỏ qua thôn này, thì sẽ không có cửa hàng khác.

"Tôi cho ngài ba giây cuối cùng để suy nghĩ, ba, hai..."

"20%, mua tất cả cổ phần trên tay cô." Đúng lúc này, Thẩm Xuân Hàng vẫn giữ

im lặng đột nhiên mở miệng.

Thẩm Loan cười: "Còn ai cao hơn không?"

Lặng ngắt như tờ.

"Được! Vậy — thành giao!"

Thẩm Xuân Hàng đứng lên, vươn tay phải: "Cảm ơn vì đã bán."

Thẩm Loan lại không vội nắm ngay: "Ngài nghe hết lời tôi nói trước đã."

Lông mày người đàn ông nhíu lại, đè thấp tiếng nói: "Thẩm Loan, tôi khuyên cô

nên một vừa hai phải thôi."

"Chú nhỏ, từ lúc chú quyết định đuổi rôi ra khỏi Minh Đạt, thì tôi cũng đã

không biết bốn chữ "một vừa hai phải" này viết thế nào rồi. Thời gian chúng ta

chung đụng không nhiều lắm, có lẽ ngài không hiểu tôi lắm."

"?"

"Tôi ấy à, là một cô gái rất hẹp hòi, không để ý thứ gì, cũng chẳng màng đại

cục, lòng trả thù rất mạnh. Người khác làm tôi đau một, vậy tôi sẽ làm người đó

đau ba; người khác làm tôi khổ một chút, tôi khiến cho người đó không bao giờ

nếm được vị ngọt. Cho nên, ngài không nên dây vào tôi, cho dù muốn chọc thì

cũng không nên tự mình ra tay đâu."

Thẩm Xuân Hàng híp mắt, tia nguy hiểm chợt lóe qua: "Cô muốn làm tôi đau,

làm tôi khổ thế nào? Hả?"

"Chờ đi, lập tức biểu diễn cho ngài xem." Cười thần bí, Thẩm Loan lập tức nhìn

về phía mấy lão già

"Đầu tiên, xin cảm ơn mọi người đã cạnh tranh rất tích cực."

"Tiếp theo, mọi người ở đây đều là trưởng bối, một đống tuổi rồi mà còn không

chịu già, vậy mà còn dùng hết sức để tranh quyền đoạt lợi, thật sự rất bội phục!

Hôm nay được thấy một mặt xấu xí vặn vẹo của mấy người đúng là không dễ

dàng, tôi cũng hiểu được, nghĩ lại vẫn nên thành toàn để các vị được thỏa mãn

sự thực dụng của mình."

"Cho nên, tôi quyết định mở bán cổ phần."

Lời này vừa nói ra, lập tức nổ tung chảo.

"Gì? Mở bán sao?"

"Sao lại hủy rồi?"

"Rốt cuộc cô ta đang nói gì thế? Sao giống như đang châm chọc chúng ta?"

"Trong hồ lô của cô gái này rốt cuộc đang đựng gì thế? Cứ đổi ý mãi thế?"

"..."

Mồm năm miệng mười.

Thẩm Loan ngồi yên tĩnh lắng nghe, không có cảm xúc dư thừa nào.

Chờ mọi người nói xong, giọng nói từ từ im xuống, cô mới tiếp tục mở miệng:

"Tôi sẽ chia đều cổ phần trong tay thành bảy phần, mỗi một phần đều dựa theo

giá các người vừa nói để bán ra."