Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 79



Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Sau một hồi nói chuyện, Thẩm Khiêm đóng sầm cửa lại và rời đi, Tống Lẫm bình tĩnh nhìn theo bóng lưng anh ta đi xa, nụ cười anh ta ngay lập tức biến mất, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên âm u.

Vết máu lưu lại trên má và vết bầm tím trên khóe miệng vẫn không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của người đàn ông này, bóng tối do rèm cửa bao phủ khiến người khác khó có thể nhận ra biểu cảm thật sự của anh ta.

Một lúc lâu sau, mới thấy anh ta thử chạm vào mấy vết cào kia, rõ ràng cảm giác được sự gập ghềnh bất ổn kia, hơi thở của cả người Tống Lẫm thoáng chốc lạnh lẽo, sau đó anh ta liếʍ khóe miệng, rồi phun ra một ngụm nước bọt, nghiến răng nghiến lợi: “THẨM, LOAN, tốt nhất là cô đừng bao giờ rơi vào trong tay tôi, nếu không...”

Hạ Hoài, người vẫn còn đang mù mờ về sự thật, giờ anh ta còn đang lo lắng hơn cả người trong cuộc.
Nhìn thấy Thẩm Khiêm đi ra, anh ta lập tức bước tới: “Các người đã nói xong chưa, bây giờ có nói ra được hay chưa? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Khiêm lướt qua anh ta, mắt cũng không chớp.

“Ây, Cậu...”

“Được rồi, A Hoài,” Tần Trạch Ngôn túm lấy người, “Cho dù cậu có hỏi cũng hỏi không ra câu trả lời.”

“Vậy cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cô ấy và A Lẫm là thế nào vậy?” Nói tới đoạn sau, cả khuôn mặt anh ta đều co lại vào nhau.

“Cậu thật sự nhìn trúng cô gái nhỏ kia rồi?”

Hạ Hoài không trả lời, nhưng ánh mắt lại lấp loé. Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Loan, dường như tất cả sự mềm mại mà Thượng Đế ban cho phụ nữ đều đã tập trung hết ở trên người cô, nhỏ yếu như vậy, thật khiến người ta muốn yêu thương che chở như vậy.
Tần Trạch Ngôn thấy thế, còn có cái gì không rõ nữa, ánh mắt anh hơi trầm xuống, “Cậu suy nghĩ kỹ rồi sao? Cô ấy là em gái của Thẩm Khiêm.”


“Có liên quan gì sao?”

“......”

Tình huống vừa rồi, chỉ sợ chỉ có Hạ Hoài mới nhìn không nhìn ra được.

Về phần Tần Trạch Ngôn, ít nhiều anh ta vẫn đoán được, nhưng anh ta cũng chỉ hơi nhíu mày với cách làm này của Tống Lẫm mà thôi.

Buổi chiều ngày hôm đó, Thẩm Loan lập tức bay về Ninh Thành, trước tiên cô tới phố Đồng Thau, nhưng Chu Trì không có ở đây, cô đi đến đầu đường, hoảng hốt vẫy tay gọi taxi, mở cửa xe, ngồi vào.

“Cô gái, đi đâu?”


Cô báo địa chỉ ở Thẩm gia, nửa tiếng sau, cô đứng trước cánh cổng quen thuộc, từng bước, từng bước, đi vào bên trong. Nhà cũ vẫn là tòa nhà cũ kia, Thẩm Loan cũng vẫn là Thẩm Loan đó, nhưng chung quy cũng có thứ gì đó không giống nhau.
“Tam tiểu thư.” Chu Khánh Phúc lộ vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy không phải là đã đi cùng đại thiếu gia ra ngoài rồi sao?

“Giờ tôi đang rất mệt mỏi, nên tôi lên lầu nghỉ ngơi trước.” Khuôn mặt của cô gái trầm tĩnh.

“Vâng.” Chu Khánh Phúc rũ mắt xuống, nghiêng người nhường đường.

Thẩm Loan nương theo cầu thang đi lên, bóng lưng biến mất ở góc đường, bước chân nhẹ nhàng, giống như một luồng du hồn.

Chu Khánh Phúc lạnh cả gáy, lấy điện thoại di động ra: “Là tôi, đại thiếu gia...”

Thẩm Loan không nghĩ tới nhanh như vậy, cô lại có thể nhìn thấy Thẩm Khiêm.

Lúc đó, cô vừa tỉnh dậy, ngủ gần mười tiếng đồng hồ làm cho cô không khỏi sửng sốt, giờ cô có chút không phân biệt được đâu là hiện thực và đâu là cảnh trong mơ.

“Tỉnh rồi.” Anh nhìn cô, ánh mắt u ám, ẩn giấu phức tạp.

Thẩm Loan nghĩ, thì ra không phải là nằm mơ.

Ba giờ sáng, vẫn còn rất sớm, trên người người đàn ông vẫn chưa thay ra quần áo trước đó, cũng không biết anh ta đã ngồi bên giường cô được bao lâu.