Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 791



Lý Phục phát hợp đồng đã điền xong ra: "Mấy vị có thể nhìn lại một lần, nếu

không có vấn đề gì xin ký tên vào góc dưới bên phải."

Hai phút sau.

Sáu vị cổ đông liên tục hoàn thành.

Sau đó Lý Phục thống nhất thu lại giao cho Thẩm Loan.

Mà Thẩm Loan cứ thản nhiên bình tĩnh mà ngồi trên ghế, dưới ánh mắt lạnh

lùng của Thẩm Xuân Hàng, mở từng phần từng phần ra, sau đó hoàn thành việc

ký tên.

Như là cố ý chọc giận anh ta, toàn bộ quá trình đều rất thong thả ung dung,

không nhanh cũng không chậm.

Cuối cùng, sở sau khi ký tên xong, hợp đồng được chia thành hai phần, sáu vị

cổ đông giữ một phần, mà Thẩm Loan một mình cầm ước chừng sáu bản.

Mọi người đều vui mừng, chỉ trừ...

"Chú nhỏ, ngài có ký không?" Thẩm Loan gõ gõ mặt bàn, dù bận vẫn ung dung.

Dáng vẻ không sao cả giống như ký cũng được, mà không ký cũng không sao.

Thẩm Xuân Hàng đen mặt, trầm mặc không nói, quanh thân tản ra loại khí thế

lạnh lùng làm người ta người hít thở không.

Người xung quanh đều tự động lùi xuống.

Chỉ có Thẩm Loan không những không tránh, mà còn chủ động trêu chọc:

"Xem ra hôm nay không thể khiến chú nhỏ đặt bút ký tên rồi, Lý Phục —"

Cho một ánh mắt, người sau ngầm hiểu, lấy hợp đồng trước mặt Thẩm Xuân

Hàng đi.

"Khoan đã." Bàn tay đè lại.

Bàn tay Lý Phục đang cương giữa không trung, ánh mắt xin chỉ thị nhìn về phía

Thẩm Loan.

Người sau nhẹ nhàng phất tay với anh ta, Lý Phục lập tức lui ra.

Tự mình lấy bút đưa qua: "Ký đi, chú nhỏ."

Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng sắc bén như dao rơi xuống khuôn mặt cô, rồi sau đó

đột nhiên rũ mắt, nhận bút, roạt roạt hai cái.

"Hiện tại hài lòng chưa?"

Thẩm Loan lấy lại, hai phần đều đã được ký tên, một phần đưa cho anh ta, một

phần đưa cho Lý Phục: "Cất đi."

Lý Phục hơi gật đầu.

Lúc này cô mới nâng mắt nhìn Thẩm Xuân Hàng: "Chốt đơn vụ mua bán mấy

trăm triệu, tất nhiên là vừa lòng rồi."

"Từ hôm nay trở đi, cô không hề liên quan gì đến Minh Đạt nữa!"

"Yên tâm, không cần chú đuổi, tôi tự mình đi."

Sau một hồi hội nghị, ngoại trừ khuôn mặt mấy đổng sự vui mừng vì thu hoạch

được cổ phần ngoài ý muốn ra, thì những người khác đều không hiểu sao đều

rất nặng nềg.

"Tan họp!" Thẩm Xuân Hàng tích chữa như kim, nói xong đứng dậy rời đi.

Thẩm Loan chỉ cảm thấy một trận cuồng phong xẹt qua, lập tức có thể nhìn thấy

bóng dáng người đàn ông đạp cửa rời đi.

Cô cười cười rồi đuổi theo..

Lý Phục nuốt nước miếng, có chút do dự hỏi: "Cô nói xem...hai người này sẽ

không đánh nhau chứ?"

Miêu Miêu hoàn hồn: "Không đâu."

"Sao lại chắc chắn thế?"

"Anh cảm thấy chủ tịchThẩm giống như sẽ bị người hại sao?"

Lý Phục lắc đầu: "... Không giống."

Cô sẽ trực tiếp đánh lại, giết chết đối phương.

...

Trên hành lang.

"Chú nhỏ dừng bước."

Dưới chân người đàn ông cứng lại, chậm rãi xoay người.

"Sao thế, cô còn có hố khác muốn tôi nhảy à?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Từ đầu đến cuối, hố đều không phải do tôi đào. Tôi nhiều

lắm tôi cũng chỉ duỗi tay, đẩy nhẹ một phen để ngài rơi xuống mà thôi. Thế nào,

cảm giác này không dễ chịu nhỉ?"

Thẩm Xuân Hàng lẳng lặng đánh giá cô ba giây, bỗng chốc nở nụ cười: "Trách

tôi chủ quan, đúng là coi thường cô rồi."

"Vì sao?"

Người đàn ông nhướng mày: "Vì sao cái gì?"

"Vì sao chú muốn làm như vậy?" Nụ cười của Thẩm Loan nhạt hơn, giọng nói

cũng lạnh xuống: "Nếu tôi nhớ không lầm, too và chú không thù không oán,

trước nay nước sông không phạm nước giếng, vì sao lại đột nhiên làm khó dễ,

muốn bãi miễn vị trí của tôi?"

"Cô muốn biết nguyên nhân à?"

Thẩm Loan nhìn anh ta, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

Thẩm Xuân Hàng nhìn nơi khác, cằm khẽ nhếch tạo thành một độ cong lãnh

khốc: "Cô cho rằng tôi không biết cô làm những gì với nhà họ Thẩm sao?"