"Có phải tổng giám đốc Thẩm quên tôi rồi không?" Anh ta yếu ớt cười mởmiệng, để lộ khí chất văn nhã bại hoại.Thẩm Loan ra thang máy, đứng yên, lông mày như núi nhẹ nhíu: "Nói gì thế?""Ngài cũng đi khỏi đây rồi, tôi còn ở lại đây làm gì? Hôm qua tôi đã giao đơnxin từ chức cho bộ phận nhân lực rồi, vừa được phê duyệt xong.""Anh cứ vậy mà chắc chắn tôi sẽ dẫn anh cùng đi à?""Thành thật mà nói, không có."Thẩm Loan lẳng lặng đánh giá anh ta.Lý Phục cười khổ: "Lúc này tôi ở lại còn cần thiết sao?""Chỉ cần anh muốn, luôn có một vị trí cho anh.""Nhưng tôi không muốn.""Nguyên nhân?""Chó còn nhận chủ, huống chi là người?" Lời này đã hạ thấp tư thái tới mứcthấp nhất.Thẩm Loan nhàn nhạt cong môi: "Nếu tôi nhớ không sai, thì Thẩm Tông Minhmới là chủ nhân của anh."Trong lòng Lý Phục trầm xuống: "Tôi cho rằng trong chuyện đó, thì chúng tasớm đã ngầm hiểu với nhau rồi chứ.""Vậy sao?" Không rõ ý lắm.Mới đầu, Lý Phục là người do Thẩm Tông Minh phái tới giám thị cô.Sau khi Thẩm Như trở về, Lý Phục lại thành kẻ phản bội, đứng phía đối lập vớiThẩm Loan.Đến lúc Thẩm Như suy tàn, Lý Phục lại trình diễn vai gián điệp trung gian, âmthầm quy phục Thẩm Loan, lúc này mới quay lại bên cạnh cô làm việc một lầnnữa.Thẩm Loan có thể chắc chắn Miêu Miêu sẽ không rời bỏ, nhưng lại không nghĩLý Phục sẽ dốc sức để đi theo."Nếu như bởi vì anh kiêng kị Thẩm Tông Minh mà muốn tìm chỗ dựa, thì tôiđây có thể cực kỳ có trách nhiệm mà nói cho anh, hoàn toàn không cần thiết.Bởi vì —"Ánh mắt Lý Phục căng thẳng.Thẩm Loan nhẹ nhàng nói: "Ông ta đã chết rồi. Tuy rằng lúc này tin tức bịphong tỏa, nhưng rất nhanh sẽ cử hành lễ truy điệu thôi. Người chết như đèn tắt,cũ chủ của anh đã không còn sức uy hiếp, cho nên anh được tự do rồi, conđường tương lai đã rộng mở, cũng bằng phẳng hơn."Lý Phục lại lập tức lắc đầu: "Tôi nói có thể ngài sẽ không tin, nhưng từ mộtgiây khi phản bội đó, tôi cũng chưa bao giờ sợ hãi bởi vậy mà bị trả thù. Bởi vì,lúc tôi bước chân ra khỏi đó, thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng gánh vác tất cả.""Nhưng từng đó vẫn không đủ để thuyết phục tôi." Thẩm Loan bình tĩnh đếnmức vô tình.Nhưng Lý Phục cũng không bất ngờ đối với phản ứng của cô, thậm chí còn nhẹnhàng thở phào một cái, bởi vì đây mới là biểu hiện cô nên có.Nếu Thẩm Loan đồng ý ngay lập tức, ngược lại anh ta mới cảm thấy bất an.Hiện giờ như vậy cũng rất tốt rồi, ít nhất mọi thứ vẫn còn bình thường, anh tacòn có thể tranh thủ cơ hội."Nếu tôi dốc tất cả trung thành thì sao?"Trong mắt Thẩm Loan hiện lên vẻ mỉa mai: "Anh cho rằng, lòng trung thànhcủa một kẻ phản bội đáng giá bao nhiêu tiền?"Trên mặt Lý Phục không có chút khó chịu nào, bởi vì lời cô nói đều là sự thật."Nguyên nhân chính là vì trên lưng đeo gông xiềng, nên mới có thể không tiếctất cả mà nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng."Thẩm Loan híp mắt, làm như trầm tư.Lý Phục không né tránh: "Nếu ngài không tin, xin hãy cho tôi chút thời gian đểchứng minh."Nhìn anh ta một cái thật sâu, Thẩm Loan: "Hai mươi phút, thu dọn xong đồ đạccủa anh đi."Nói xong, trực tiếp vào văn phòng.Lý Phục sững sờ tại chỗ, lúc trước anh ta đã tưởng tượng vô số tình huống xấuhổ, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý nhục nhã bị từ chối, không ngờ lại dễ dàngnhư vậy..."Chuyện này cũng không phải dễ dàng," Miêu Miêu dường như nhìn thấu anh tađang suy nghĩ gì, lạnh lùng mở miệng: "Cũng không phải là qua loa."Lý Phục đảo mắt, mắt lộ ra kinh ngạc: "Có ý gì?""Tổng giám đốc Thẩm không cần đoán anh là người trung thành, hay là kẻ phảnbội, cũng chẳng cần biết anh thiệt tình đi theo cô ấy, hay có âm mưu khác, bởivì, cho dù anh không trung thành hay bội bạc, thì cô ấy cũng đã nhìn thấu trướckhi anh lộ ra dấu vết, sau đó dọn dẹp như xử lý rác rưởi."Đối mặt với năng lực tuyệt đối thực, tất cả đề phòng đều là đống cặn bã."Như lời anh nói đấy, thời gian sẽ chứng minh tất cả, đối với cô ấy mà nói,chẳng qua chỉ để một vật thí nghiệm vô thưởng vô phạt, không liên quan ở bênngười mà thôi, nếu thí nghiệm có kết quả không tệ, vậy thì giữ lại, nếu khônghài lòng, vậy lùi về — đơn giản thế thôi."Cho nên Thẩm Loan căn bản không cần rối rắm, lại càng không cần buồn rầu.Lý Phục đi hay ở đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là quyết định dễ như trở bàntay mà thôi."Mặc kệ thế nào thì vẫn rất hoan nghênh anh, sau này việc chắn rượu xã giao..." Miêu Miêu sâu xa nói.Lý Phục rất biết làm người, cười tủm tỉm nói tiếp: "Tất nhiên giao cho tôi rồi.""Rất tốt."Lý Phục này, nếu như biết hài lòng thì tiền đồ đúng là vô hạn.Thẩm Loan nói hai mươi phút thì thật sự chỉ dùng hai mươi phút, lúc ra khỏivăn phòng tổng giám đốc, đã đóng gói tất cả đồ đạc chuẩn bị mang đi.Không nhiều lắm, hai ba quyển sổ, một cái cái ly, cộng thêm một áo khoác gióGộp lại cũng chỉ cần một tay là có thể cầm được.Lý Phục cũng rất nhanh nhẹn gọn gàng, nghiêm khắc mà nói, anh ta vẫn chưacần dùng đến hai mươi phút.Nhưng đồ đạc của Miêu Miêu đồ lại tương đối nhiều, không nói gì khác, chỉriêng là sổ tay ghi chép lịch trình của Thẩm Loan cũng đã cao hai mươicentimet.Lý Phục tiến lên cầm giúp cô ấy.Miêu Miêu cũng không khách sáo, ai bảo bây giờ anh ta cũng là người một nhàrồi chứ?Thẩm Loan: "Thu dọn xong cả rồi hả?"Lý Phục: "Vâng."Miêu Miêu gật đầu."Vậy đi thôi."Thẩm Loan thật sự không có chút lưu luyến nào, điều này làm cho Lý Phục vẫnluôn chú ý cô âm thầm kinh hãi, nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ nên như thế.Rồng thì sao có thể mắc kẹt trong ao cá nho nhỏ này được?Ba người đi thang máy xuống hành lang tầng một, lúc cánh cửa kim loại mở ra,Quan Hân Đồng dẫn theo tất cả nhân viên bộ phận dự án đứng thành một hàng,nhìn có vẻ đã một lúc lâu rồi.Những người này đã cùng nhau làm việc lúc Thẩm Loan còn là giám đốc bộphận dự án.Từ lúc ban đầu có thành kiến, đến cuối cùng bị thần phục, nhìn khắp Minh Đạtthì không có ai hiểu Thẩm Loan hơn bọn họ.Bộ phận dự án không nóng không lạnh của bọn họ được tỏa sáng trong tay cô,dù sao bọn họ cũng được cô huấn luyện thành dũng tướng trên sa trường, hiệngiờ chỉ chọn bừa một người ra ngoài, cũng có thể một mình tự làm tất cả.Trong giây phút biết được Thẩm Loan không đảm nhiệm chức tổng giám đốcMinh Đạt nữa, các cô ấy vẫn rất bình tĩnh.Bởi vì những chuyện giống vậy lúc trước không phải không có, nhưng cuốicùng đều do cô ngăn cơn sóng dữ, bình an vượt qua mà.Lần này chắc là cũng giống vậy?Nhưng sáng sớm hôm nay không biết tin tức được truyền từ chỗ nào, nói ThẩmLoan đã bán tất cả cổ phần trong tay đi, đã hoàn toàn rời khỏi tập đoàn, lúc nàynhóm người bộ phận dự án mới thật sự luống cuống."Mọi người đều tới đây à?" Thẩm Loan mỉm cười đảo qua mọi người, không cócảm xúc buồn bã vì chia xa, giọng nói vẫn như bình thường.Nhưng càng như vậy, càng làm người ta chua xót."Chủ tịchc Thẩm..." Quan Hân Đồng tiến lên, vành mắt đã phiếm hồng."Tôi đã không còn là chủ tịch Minh Đạt nữa, cô có thể trực tiếp gọi tên của tôi.""Không." Cô ta lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thành kính, giống như thấy tínngưỡng của mình: "Ngài như vậy, cho dù đi đến nơi nào cũng sẽ không bị maimột, chỉ cần ngài ở trong thương trường thì nhất định sẽ đảm đương được chữ "chủ tịch" này. Mặc dù không phải chủ tịchc của Minh Đạt, cũng sẽ là bà chủ củacông ty khác."Thẩm Loan cười: "Cô tin tưởng tôi quá nhỉ.""Tôi chỉ tin tưởng năng lực của vua thôi.""Rất tốt, đúng là không uổng phí công dạy cô."Quan Hân Đồng lập tức mũi chua mắt xót, nếu không phải ngờ Thẩm Loan, cólẽ lúc này cô ta vẫn còn ngu ngốc làm lá chắn cho người ta, phấn đấu ở tầngchót nhất, không mua nổi nhà, xe cũng chẳng có mà đi, lại càng không thể phụdưỡng cha mẹ.Cô ta vĩnh viễn nhớ câu nói lần đó của Thẩm Loan khi bị gọi vào văn phòng.Đời này đều biết ơn cô"Cảm ơn... Cảm ơn ngài..." Cô ta đột nhiên tiến lên, cho Thẩm Loan một cáiôm, sau đó quyết đoán lùi xuống: "Chúng tôi hiện tại còn chưa có dũng khí đitheo cô, đến lúc đã đã đủ cánh cứng cáp rồi, nếu ngài có yêu cầu thì lúc nàocũng có thể gọi chúng tôi."Thẩm Loan nhìn về phía những người đứng sau, trong ánh mắt mọi người đềulà kiên định.Một khắc đó, trái tim bình lặng đã lâu của cô hình như bị gió thổi gợn sóng.Không phải không xúc động, không phải không bùi ngùi.Cô từng cho rằng lúc mình rời đi thì sẽ chỉ có lông gà rơi đầy đất, nhưng hiệnthực lại nói cho cô biết, trừ thứ đó ra, cô còn còn thu hoạch được vô số tình cảmchân thật."Đủ rồi, tiễn tới đây thôi."Nói xong, nhanh chóng lướt qua mọi người, bóng dáng nhanh nhẹn.Lý Phục và Miêu Miêu liếc nhau, đi sát theo sau."Loan Loan..."Ra khỏi cửa, một tiếng gọi nhẹ thành công làm bước chân của Thẩm Loan dừnglại.Cô quay đầu lại, người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt dịu dàng nhìncô.Miêu Miêu nhướng mày, Lý Phục cũng dừng lại.Thẩm Loan lại phất tay nhìn hai người: "Đi đi, cho hai người thời gian nghỉngơi đấy, luôn mở điện thoại để liên hệ bất cứ lúc nào.."Hai người lần lượt rời đi.Nghe lời quá đáng."Lúc nào mà Lý Phục cũng trở thành tay sai nhỏ của em rồi?" Người đàn ônglàm như đang nói chuyện phiếm mà đặt câu hỏi.Thẩm Loan kéo cửa xe ra, bỏ đồ vật vào cốp xe trước, lúc này mới đi về phíaanh ta."Vừa mới đây thôi.""Thủ đoạn không tệ, người của ông cụ mà cũng có thể cạy đi."Thẩm Loan lắc đầu, tỏ vẻ không tán thành: "Có ít người không cần cạy, mà sẽtự mình tới.""Chứng tỏ sức hấp dẫn của chủ tịch Thẩm không nhỏ?" Anh ta cười khẽ."Tôi cho rằng anh sẽ không xuất hiện nữa, ít nhất sẽ không chủ động đứng trướcmặt tôi."Thẩm Khiêm thu lại ý cười, nâng bước tới gần: "Vì sao lại không?"Thật ra anh ta muốn nói: Sao anh có thể bỏ được chứ?Đôi mắt người đàn ông vừa đen vừa trầm, phức tạp và sâu thẳm, giống nhưđang ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ*, lại giống như một khoảng trống rỗng.*Nhiều lời muốn nói.Chịu không nổi mà muốn tìm tòi nghiên cứu, cũng làm cho người ta muốn thâmnhập vào.Thẩm Loan phát hiện, trên người người đàn ông này có thứ gì đó rất khác biệt,đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn cô..."Anh bán cổ phần cho Thẩm Xuân Hàng?"Thẩm Khiêm gật đầu, hào phóng thừa nhận: "Nhưng cũng không tàn nhẫn nhưem, dùng báo cáo cuối ngày để ra giá.""Vì sao?" Giọng nói cô lạnh xuống: "Không phải anh tự cho mình là người thừakế à? Cứ từ bỏ thế sao?"Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại: "Người thừa kế?"Cũng không biết nghĩ đến ai mà lại kéo một tia châm chọc trên khóe miệng:"Em sẽ để anh thuận lợi kế thừa công ty sao?"Thẩm Loan cẩn thận tự hỏi vấn đề này, sau đó, chậm rãi lắc đầu —"Không."