Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 821



Thẩm Xuân Hòa đưa Thẩm Phi về phòng bệnh, cô ta cũng không ầm ĩ không

làm loạn, cứ như đã xói mòn tất cả sức lực.

Thẩm Tục thấy thế, nhướng mày, đi theo phía sau.

"Bác sĩ — nhanh!"

Theo tiếng ra lệnh của Thẩm Xuân Hòa, bác sĩ chủ trị đưa theo hai điều dưỡng

nhanh chóng tiến lên, bắt đầu kiểm tra cho Thẩm Phi.

Người phụ nữ suy sụp nhắm hai mắt, giờ phút này cô ta mới ý thức được bản

thân ngay cả quyền lợi từ chối cũng không có.

Roạt —

Rèm vải kéo lên, lập tức ngăn cách trong ngoài.

Mười lăm phút sau, mới được mở ra một lần nữa, bác sĩ chủ trị tháo ống nghe

xuống cổ.

"A Phi thế nào rồi?"

"Cô Thẩm không có gì đáng ngại."

Thẩm Xuân Hòa khẽ ừ một tiếng, ý bảo mọi người rời đi.

Rất nhanh, vậy phòng bệnh to như cũng chỉ còn lại ba cha con.

Thẩm Phi nằm trên giường, tay chân không thể nhúc nhích, ánh mắt cũng dại ra

không có ánh sáng như một con rối gỗ không có linh hồn.

Thẩm Xuân Hòa ngồi vào mép giường, vẻ mặt đau đớn, nháy mắt già đi ba tuổi.

Thẩm Tục cách khá xa, cũng chưa từng lên tiếng, cảm giác tồn tại bằng không.

"A Phi, con bé này hà tất..." Anh ta nghe thấy ông già trầm trọng thở dài, môi

không khỏi cười lạnh, nhưng chỉ trong giây lát.

Thẩm Phi nhắm hai mắt, cô ta không muốn nghe cái gì, không muốn nghĩ cái gì,

cứ như vậy chết đi còn tốt hơn làm một kẻ vô dụng tàn phế.

Không ai hiểu con gái hơn ba, Thẩm Xuân Hòa thấy ánh mắt cô ta không hề lưu

luyến liền biết Thẩm Phi đã đánh mất ý chí muốn sống, ánh mắt ông ta hung ác,

lạnh lẽo —

"Chẳng lẽ con cam tâm cứ như vậy không hề có giá trị mà đi tìm cái chết?"

Hai mắt người phụ nữ nhắm nghiền, không dao động.

Thẩm Xuân Hòa cười lạnh: "Người khác cạo một tầng da trên người con xuống

thì con phải cắn trả lại đối phương một miếng thịt, điều này ba nhỡ rõ đã dạy

con rồi, nhưng biểu hiện bây giờ của con thật sự quá khiến ba thất vọng."

"Chỉ cần tồn tại thì sẽ còn cơ hội! Chẳng lẽ con không muốn báo thù? Không

muốn giẫm những người có lỗi với con từng người từng người một dưới chân?"

Vẻ mặt Thẩm Xuân Hòa lạnh lùng, mỗi chữ phát ra từ miệng ông ta đều như

ngâm trong băng tuyết.

Lông mi Thẩm Phi run rẩy, khóe miệng mím chặt đã tiết lộ trái tim đang rối

loạn của cô ta.

Thẩm Xuân Hòa: "Có lẽ con còn chưa biết, nửa tháng trước ba thuê sát thủ,

muốn mạng của Thẩm Loan, cuối cùng cô ta không chỉ nhẹ nhàng tránh thoát,

còn khiến ba tổn binh hao tướng, gây ra nhốn nháo, bây giờ chỉ có thể co đầu

rút cổ, thấp giọng làm việc. Bởi vì con đường này do dòng chính dắt lại đây, vì

thế, ba suýt nữa trở mặt với gia chủ, chuyện kinh doanh nhiều năm thiếu chút

nữa hủy trong một phút."

"Con nói có phải Thẩm Loan rất lợi hại hay không? Ngay cả sát thủ cũng không

làm gì được cô ta, còn đánh ngược lại ba một đòn..."

Thẩm Phi đột nhiên trợn mắt, tàn nhẫn.

"Ba nói... phái sát thủ?"

Thẩm Xuân Hòa bình tĩnh nhìn cô ta: "Thẩm Loan hại đứa con gái ba yêu nhất,

chết một vạn lần cũng không đủ, chỉ là không nghĩ tới mạng cô ta lớn như vậy,

sát thủ chuyên nghiệp cũng không làm gì được..."

Giọng điệu tùy ý như đang nói "thời tiết hôm nay thật đẹp bóp chết một con

kiến chơi chơi".

"Ba" Đôi mắt đang đục ngầu của Thẩm Phi lại sáng lên lần nữa: "Giao cho

con."

Thẩm Xuân Hòa ngây người.

Đã nghe cô ta mở miệng tiếp: "Để con đối phó Thẩm Loan" Dừng lại một lát,

gương mặt tái nhợt nở nụ cười lạnh lẽo: "Thù, phải tự báo mới sảng khoái."

"Được." Đáy mắt người đàn ông xẹt nhanh sự vui mừng, nhưng rất nhanh đã

biến mất: "Con cần cái gì, ba đều cung cấp vô điều kiện, lần này đều nghe con."

Thẩm Phi cười.

Ý cười lan đến trong đáy mắt, phảng phất dấu vết tàn nhẫn, lại phảng phất như

cái gì cũng không có.

Thẩm Tục đứng bên cạnh từ đầu tới đuôi nghe xong hai ba con nói chuyện, sau

cổ đột nhiên ập cơn gió lạnh lẽo.

Người già vì người trẻ mà ngu ngốc.

Người trẻ vì báo thù mà điên rồi.

Ha...

Thế giới này, cũng thật mẹ nó như phim!

Điên đi, mọi người cùng nhau xuống địa ngục đi!

...

Sau khi Thẩm Loan giao Thiên Thủy cho Đàm Diệu, thật sự không hề nhúng tay

nữa.

Như đã quên mất còn một công ty như vậy dưới danh nghĩa của cô.

Trong lúc đó, Quyền Hãn Đình vẫn không có một chút tin tức nào, nhưng dùng

mắt thường cũng có thể thấy được sự biến hóa một ngày so với một ngày bình

tĩnh hơn của cô, loại ánh mắt không cảm xúc mỗi khi nhìn Sở Ngộ Giang là

khiến anh ta kinh hồn táng đảm.

Giống như, có thứ gì đang ấp ủ, không biết khi nào sẽ bùng nổ.

Vườn hoa, đình hóng gió, ghế đá.

Thẩm Loan ngồi, bày trước mặt một bộ pha trà đầy đủ tinh xảo.

Làm ấm chén trà, đợi lá trà nở hết, rót nước vào trong.

Sau đó, cầm ấm trên tay, rót nước từ trên cao xuống, lá trà quay cuồng trong

nước nóng, nước trà dần dần hiện màu.

Nhiệt nóng lượn lờ, từ từ bốc khói.

Cô lại không vội nhấm nháp, chỉ nhìn, để kệ nó mất nhiệt nhiễm lạnh từng chút

một.

"Để lâu quá, sẽ ảnh hưởng đến mùi vị." Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía

sau, lộ rõ ý cười, kèm theo một tiếng thở dài bất lực.

Thẩm Loan không nhúc nhích, giữ nguyên thu thế ngồi ngay ngắn.

Nhưng chỉ có cô mới biết lưng mình đã cứng đờ, không thể quay đầu nổi.

Người đàn ông không chờ cô đáp lại, chỉ có thể chủ động tiến lên, anh càng tới

gần, Thẩm Loan càng cảm nhận được mùi hương quen thuộc.

Lại cố nén không quay đầu lại.

Giây tiếp theo, đã được anh ôm vào lòng: "Cứ oán giận anh như vậy sao? Nhìn

một cái cũng không?" Tiếng thở dài bất lực vang lên trên đỉnh đầu.

Tay chân Thẩm Loan lạnh toát, để kệ anh ôm nhưng không đáp lại bất cứ hành

động nào.

Như mất đi năng lực phản ứng, lại hoặc là căn bản không muốn đáp lại.

Quyền Hãn Đình càng ôm cô chặt hơn: "Xin lỗi..."

Một giây tiếp theo, lồng ngực đau nhức, Thẩm Loan đẩy cùi chỏ về phía sau,

trực tiếp đẩy anh ra, xoay người, bốn mắt nhìn nhau.

Hốc mắt cô phiếm hồng, lời giải thích tới bên miệng rồi nhưng người đàn ông

khó mà thốt ra.

"Loan Loan..."

"Đừng gọi em." Cô cứng giọng nói, nhanh chóng ép không cho nước mắt rơi

xuống, chỉ để lại sự lạnh nhạt.

Quyền Hãn Đình tiến lên, khoảng cách giữa hai người thoáng chốc ngắn lại:

"Anh không gọi em, còn có thể gọi ai?"

Cô lại lui về phía sau nửa bước, hận không thể ngăn sông cách biển: "Anh về

Chiếm Ngao mà làm hoàng đế độc tài chuyên chế, còn về Ninh Thành làm gì?

Anh không phải cái gì cũng không nghe, cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng từ bỏ

sao?"

Ánh mắt người đàn ông căng thẳng: "Ai nói với em anh cái gì cũng không nghe,

cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không cần?!"

"Còn cần người ta nói? Không phải anh rõ ràng như vậy sao?"

"Anh..."

"Phong tỏa tin tức, sống chết không biết, gửi tín hiệu đến anh toàn bộ như đá

chìm đáy biển, không dậy nổi chút bọt sóng. Em như người mù, kẻ điếc, đứa

ngốc, hai mắt bôi đen, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn tới."

Cô nhoẻn miệng cười, môi đỏ như máu, nhưng nụ cười ấy lại không chạm đáy

mắt.

"Có phải bây giờ anh rất đắc ý không? Trong lòng có phải đang suy nghĩ: Nhìn

đi, người phụ nữ ngu xuẩn này bị mình xoay vòng vòng rồi?"

Trong lòng Quyền Hãn Đình cứng lại, anh biết rõ Thẩm Loan đang giận điều gì,

cho nên cũng không biện giải cho chính mình, chỉ dùng ánh mắt thương tiếc đến

tận cùng nhìn cô.

Ánh mắt tràn ngập xin lỗi và áy náy.

Thẩm Loan lại không hề động đậy, lạnh lùng quay đầu đi: "Nếu biến mất, anh

cứ biến mất càng lâu càng tốt, thậm chí đừng về nữa."

"Đây là lời nói thật lòng của em? Không muốn anh về?" Mặt mày nặng nề, ánh

mắt thâm thúy.

Thẩm Loan nhấp môi, khóe miệng vẽ ra độ cong lạnh lẽo.

Lại không đáp lời.

Người đàn ông hãy còn bật cười, nhẹ giọng nỉ non: "Anh biết em luyến tiếc..."

Thẩm Loan xoay người rời đi.

Giây tiếp theo, không có gì bất ngờ xảy ra bị người ta giữ cổ tay kéo lại, cô âm

thầm dùng sức mới không để bản thân rơi vào lòng người đàn ông.

Nặng nề đứng yên, một đôi mắt trong trẻo xinh đẹp không hề che dấu sự tức

giận và oán trách.

"Quyền Hãn Đình, anh thật giỏi! Thật giỏi!"

Cô nói hai chữ "Thật giỏi" đã là tức giận đến giới hạn.

Lục gia ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không dám ho he như học sinh tiểu học làm

sai lòng tràn đầy thấp thỏm nhìn cô.

Héo úa, lại đáng thương hề hề.

"Xin lỗi, hại em lo lắng..." Con cưng của trời cúi cái đầu cao quý như một đàn

ông bình thường chịu thua nhận sai trước người phụ nữ mà mình yêu.

Hốc mắt Thẩm Loan nóng lên, mắng anh: "Ngu ngốc!"

Quyền Hãn Đình tiến lên, nắm tay cô, mười ngón đan chặt, càng nắm càng siết

chặt, giống như buông lỏng cô sẽ chạy, tiếng nói phát ra nhẹ đến không thể nhẹ

hơn, dịu dàng đến vắt ra nước: "Ừm, thật sự ngu ngốc."

Khi rõ ràng đang nghi ngờ và sầu lo, nhưng cô vẫn ngoan cố phong tỏa trong

ngoài, tin tức của anh không truyền ra, tín hiệu của cô cũng không vào được,

ngược lại biến khéo thành vụng, khiến cô càng thêm lo lắng.

Lúc trước, Thẩm Loan gặp nạn, trước sau chỉ mấy tiếng, lòng anh đã nóng như

lửa đốt, nôn nóng khó nhịn.

Quyền Hãn Đình thật sự không thể tưởng tượng, mấy ngày này cô đã trải qua

thế nào.

"Loan Loan......" Cổ họng nghẹn lại.