Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 831



"Ối! Tăng rồi tăng rồi kìa! Mau xem nhanh đi—"

Một tiếng kinh ngạc hô lên giống như ném cục đá vào mặt hồ phẳng lặng, lập

tức làm điên đảo mọi thứ!

Thẩm Xuân Hàng đã đi được một khoảng đột nhiên dưới chân thoáng sững lại,

rồi sau đó nhanh chóng đi vòng lại, cả người đến trước bàn, hai tay chống trước

bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, giống như nhìn càng sát thì mới có thể

thấy rõ ràng hơn.

Mà ngay cả đám lão già hội đồng quản trị kia cũng choáng váng.

Một người run rẩy môi, giọng nói cũng không dám quá lớn: "Thật à... Tăng rồi

sao?"

Một người kích động đến hai đùi run rẩy: "Tăng rồi tăng rồi!"

"Chuyện này... Rốt cuộc sao lại thế này?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không biết ngầm ăn ý hay có nguyên

nhân gì khác, đều không hẹn mà cùng nhìn phía Thẩm Xuân Hàng.

Chỉ tiếc, người sau chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm

vào mặt bàn, hận không thể khoét ra một cái lỗ.

Thật ra lúc trước vẫn chưa giảm xuống, nhưng cách cổ phiếu giảm xuống cũng

không xa, nên chẳng ai ôm hy vọng, ngay cả Thẩm Xuân Hàng cũng không

khỏi nản lòng, nên mới có thể xoay người rời đi, vậy àmmà không ngờ đột

nhiên khởi tử hồi sinh...

Sau khi giá cổ phiếu giảm bốn ngày liên tục, cuối cùng sang ngày thứ năm cũng

đã bắt đầu tăng lên.

Mọi người đều tưởng đây là kết quả cho sự tích cực của Thẩm Xuân Hàng, ngay

cả mấy lão già hội đồng quản trị cũng nghĩ như vậy, nhưng chỉ có chính anh ta

biết không phải vậy.

Mặc dù mấy lần ứng phó đó cũng hữu hiệu, nhưng không có khả năng trong

một đêm đã ngăn được cơn sóng dữ, nhất định còn có nguyên nhân khác.

Mà thứ Thẩm Xuân Hàng có thể nghĩ đến chỉ có một —

Thẩm Loan!

Cho nên, chuyện đầu tiên anh ta làm lúc rời khỏi hiện trường đó là gọi điện

thoại cho Thẩm Loan.

"Chú nhỏ." Giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai, Thẩm Xuân Hàng sửng sốt,

lúc phản ứng lại vậy mà đã quên mất mình muốn nói gì.

Sau một lúc lâu, anh ta trầm giọng: "Có phải cô làm không?"

"Đúng vậy." Dứt khoát đến không thể dứt khoát hơn.

Ngay cả tình huống cụ thể anh ta cũng chưa nói, chỉ mới buột miệng thốt ra một

câu chất vấn, vậy mà cô đã thừa nhận.

Thẩm Xuân Hàng phát hiện, cho đến hôm nay, anh ta vẫn không hiểu cô cháu

gái "thay đổi giữa chừng" này.

"Sao cô làm được thế?"

Thẩm Loan: "Tất nhiên tôi có cách của mình."

"Cô thì có thể có cách nào chứ?! Chẳng qua là ném tiền vào thôi!"

Đầu bên kia không nói lời nào, cam chịu.

Thẩm Xuân Hàng nhịn xuống xúc động muốn hít một hơi khí lạnh, đè thấp

giọng nói, quai hàm cắn thật sự rắt chặt: "Thẩm Loan, có phải cô điên rồi

không?!"

Với tiền đề giá cổ phiếu liên tục giảm xuống, nếu muốn thay đổi xu hướng, thay

đổi hướng gió thì phải ném bao nhiêu tiền — ngay cả việc nghĩ mà anh ta cũng

không dám nghĩ, nhưng cố tình lại có người làm như vậy.

Còn làm rất nhẹ nhàng bâng quơ, không sốt ruột, tựa như... đơn giản như vẫy

tay một cái.

"Chú cần thời gian để bình tĩnh lại." Ném xuống một câu như vậy, Thẩm Loan

không chút do dự kết thúc cuộc trò chuyện.

Thẩm Xuân Hàng: "?" Tức giận đến gan đau.

Nửa tiếng sau, lúc Thẩm Loan lại nhận được điện thoại của anh ta một lần nữa,

người đàn ông đã bình tĩnh trở lại.

Lúc này, Thẩm Xuân Hàng không dám mắng cô "điên rồi" nữa.

Chủ yếu là sợ Thẩm Loan lại cúp điện thoại của mình.

"Chúng ta nói chuyện đi." Anh ta nói như thế.

Giọng điệu Thẩm Loan không đổi: "Muốn nói chuyện gì?"

"Cháu... Ném bao nhiêu tiền vào đó thế?"

"..."

"Không tiện nói à?"

"Không phải."

Thẩm Xuân Hàng: "?"

Thẩm Loan: "Số tiền quá lớn, không nhớ rõ nữa."

"Cháu cũng không nhớ con số cụ thể à?" Người đàn ông tỏ vẻ khiếp sợ.

Thẩm Xuân Hàng trước nay chưa từng thiếu tiền, bất động sản trên danh nghĩa

của anh ta nhiều không tưởng, nhưng giá trị thế nào, tổng tài sản bao nhiêu,

trong lòng ít nhiều vẫn phải có con số cụ thể.

Nhưng Thẩm Loan lại không chút để ý như thế, ngay cả ném ra ngoài bao nhiêu

cũng không biết, chậc...

Sống lâu mới thấy đấy!

Thẩm Loan cười khẽ: "Mỗi một giây đều có một lượng tiền lớn chảy vào, chú

nói tôi làm sao để nhớ đây?"

Thẩm Xuân Hàng cứng họng.

Bản thân mình không thể đối phó với cục diện, ngay cả đòn bẩy cũng không có

tác dụng, nhưng dưới tiền đề như vậy, Thẩm Loan vậy mà lại thành công kéo

giá cổ phiếu về, mặc dù Thẩm Xuân Hàng là học giả làm nghiên cứu nhưng

cũng không dám đưa ra giả thiết lớn mật như thế.

Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!

"... Cho dù có bao nhiêu tiền nữa cũng có lúc tiêu hết thôi, tiếp tục như vậy

cũng không phải là biện pháp."

Thẩm Loan: "Yên tâm, không bao lâu nữa đâu."

Không chờ anh ta hỏi tiếp, đầu bên kia đã cúp máy.

Thẩm Xuân Hàng: "?" Lại tiếp rồi?

Ngày thứ ba, giá cổ phiếu Minh Đạt tiếp tục tăng lên, tuy rằng tốc độ tăng

không lớn, nhưng như thế đã cũng đủ làm người ta vui mừng rồi.

Ngày thứ tư, đã tăng lên mức ổn định.

Ngày thứ năm, cũng như thế.

Chuyện đầu tiên Thẩm Xuân Hàng đến công ty đó là mở máy tính nhìn chằm

chằm màn hình chứng khoán.

Nhìn giá cổ phiếu Minh Đạt từng ngày ổn định hơn, tình hình cũng rất tốt, anh

ta lại hãi hùng khiếp vía, nhịn không được nghĩ Thẩm Loan đã bỏ bao nhiêu tiền

vào đó...

Lúc đó anh ta cũng tỏ vẻ mình cũng có thể dùng tài chính để gánh vác một

phần.

Nhưng Thẩm Loan nói thế nào nhỉ?

"Như muối bỏ biển thôi, chú vẫn nên tỉnh lại đi."

Nghe lại lần nữa! Cô nói gì thế? Nói tiền của anh ta tựa như một chén nước, căn

bản không cứu được đốm lửa này của Minh Đạt.

"À... Thẩm Loan cô được lắm, cô được lắm Thẩm Loan, đừng để cuối cùng lại

để tiền mất tật mang!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Xuân Hàng cũng sửng sốt.

Toang!

Thật mẹ nó toang rồi!

Lúc trước người muốn kéo Thẩm Loan tham dự chuyện của Minh Đạt là anh ta,

bây giờ giờ người ta cố gắng hết sức lực, không kể mệt nhọc để làm, vậy mà tức

giận vẫn là anh ta.

Quả thực điên rồi!

Nhưng thứ làm người ta ngạc nhiên đó là, sau khi Thẩm Loan nghe xong, cũng

không giận dỗi như lúc trước, mà là trầm mặc hồi lâu.

Sau một lúc lâu, nhẹ nhàng mở miệng: "... Chú có lòng, tôi đều hiểu mà."

Thẩm Xuân Hàng chấn động, mạnh miệng: "Cô đừng nghĩ nhiều... ý trên mặt

chữ thôi... Tóm lại không phải vì cô đâu..."

Càng giải thích lại càng không rõ ràng, người khác cũng càng thêm bực bội.

Cuối cùng dứt khoát câm miệng, không nói nữa.

Dù sao Thẩm Xuân Hàng cũng tuyệt đối không thừa nhận mình lo lắng cho

Thẩm Loan, chẳng qua anh ta chỉ đau lòng cho số tiền đó mà thôi.

Đúng! Chính là đau lòng cho số tiền đó...

Thẩm Loan cũng không chọc nữa, khoảng cách giữa cô và Thẩm Xuân Hàng bị

ngăn cách bởi "kẻ thù tranh giành quyền lực", hiện giờ chẳng qua chỉ vì cùng

chung mục tiêu, nên mới gắn bó vì lợi ích thôi, vĩnh viễn không có khả năng có

quan hệ thân thiết giống như chú cháu bình thường được.

Cứ bình tĩnh nói chuyện trong điện thoại như vậy cũng đã tốt lắm rồi.

"Tôi cũng chưa nói chú vì tôi mà."

Thẩm Xuân Hàng: "..." Đệch! Anh ta tự mình đa tình rồi.

"Thẩm Loan," Giọng nói của anh ta lộ vẻ trịnh trọng: "Rốt cuộc cô định thế

nào?"

"Nói chú cũng không giúp được."

Thẩm Xuân Hàng: "..." Ta nói nó cayyy.

Hít sâu, một lần nữa mở miệng: "Vậy cháu cho tôi một lời chắc chắn đi, rốt

cuộc nắm chắc bao nhiêu phần?"

Đầu bên kia, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Người đang trong ván bài, chú

nói có bao nhiêu phần?"

Mở một nửa cửa, thắng và thua, tỷ lệ đều chiếm một nửa.

"Cháu!"

Thẩm Loan dường như cũng không có nhiều kiên nhẫn để lãng phí miệng lưỡi

với anh ta: "Chú làm theo lời tôi bảo đi, thứ nên biết thì tôi sẽ nói cho chú,

không nên biết, cũng không cần hỏi, bởi vì —"

Cô trầm giọng: "Hỏi cũng không ra kết quả đâu. Không có chuyện khác thì tôi

cúp trước đây."

Thẩm Xuân Hàng: "... Đệch!"

Thư kí vừa đẩy cửa tiến vào đã nghe thấy một tiếng chửi thề thô bạo, đẩy gọng

kính trên mũi rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài.

Tốt hơn hết anh ta vẫn nên để sau rồi đến...

Sơn trang Đông Li, phòng ngủ chính.

Thẩm Loan ngồi trước bàn trang điểm, vẫn còn có tâm trạng mân mê nước hoa.

Quyền Hãn Đình mấy ngày nay ngủ trong phòng cho khách đến sắp điên rồi,

vẫn đang nghĩ có cách nào để cô vui vẻ, để có thể nhanh chóng kết thúc những

tháng ngày làm hòa thượng này.

Thấy không, trông mong nhìn bình nước hoa được tặng không biết nhãn hiệu gì.

Được đóng trong bình thủy tinh hình hoa hồng, phía trên cũng không có nhãn

hiệu gì.

Dưới ánh mặt trời, chất lỏng hiện lên màu tím nhàn nhạt.

Thẩm Loan rút nút bình ra, không sai, không phải nắp, cũng không phải vòi

phun, mà là một nút chai để bọc kín bình rượu đỏ.

Có lẽ là bởi vì kích cỡ nhỏ hơn một chút, nhìn qua rất dễ thương, có mùi thơm

nồng của rượu.

Có người nhìn vào sẽ cảm thấy "Chẳng ra cái mẹ gì", nhưng có người lại bởi vì

"Chẳng ra cái mẹ gì" đó mà tò mò, nhịn không được muốn ngửi xem rốt cuộc là

có hương vị gì.

Thẩm Loan là người sau.

Thân bình hơi nghiêng trước, đổ một chút ở vị trí cổ tay, ngửi ngửi, nhẹ choáng

váng mở ra.

Một mùi thơm của hoa hồng xen lẫn với rượu vang xông vào mũi.

Hizzzz...

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Loan là hít thêm!

Ngửi thêm vài lần nữa sẽ thấy quyến rũ, bởi vì, cũng đủ mới lạ.

Lúc trước cô từng dùng nước hoa, nhưng không có loại này có mùi thơm thế

này, ngay cả tương tự thôi cũng không có.

"Ngửi ra mùi gì không?"

Không biết khi nào Quyền Hãn Đình đã đứng phía sau cô, xuyên qua mặt

gương, mỉm cười đánh giá cô.

Thẩm Loan nhướng mày, không vội vàng mà trả lời: "Sao anh lại vào được

thế?"

"Sao anh lại không thể vào chứ?" Khóe miệng cong lên, vẻ xấu xa tỏa ra bốn

phía, nhưng lại rất xứng với khuôn mặt tinh xảo hoàn hảo của anh, sống động

như một con yêu tinh nam.

Thẩm Loan bị kinh diễm, nhưng rất nhanh đã kiềm chế xuống: "Bởi vì em

không cho anh vào."

"Đây là phòng của em, chẳng lẽ không phải cũng là phòng của anh sao?"

Thẩm Loan: "Anh là anh, còn em là em."

Người đàn ông lại che ngực, khuôn mặt khoa trương nói: "Cưng à, em nói như

vậy làm tim gia đau muốn chết."

"Phốc —" Thẩm Loan nhịn không được, cười ra tiếng.

Đây là nụ cười chân chính đầu tiên mà cô cười trong vòng một tuần.