Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 842



Thật vất vả mới chớp mắt được chút, nhưng vẫn bị ác mộng doạ tỉnh.

"Ông chủ, bữa sáng đã làm xong, ngài..."

"Tôi đến công ty, nói lão Từ chuẩn bị xe đi." Ném xuống một câu như vậy,

Thẩm Xuân Hòa nhanh chóng rời đi.

Thời gian càng lâu, sự bất an trong lòng cũng càng lớn, trực giác nói cho ông ta

biết không thể tiếp tục đợi nữa.

8 giờ sáng, văn phòng chủ tịch.

"Chủ tịch Thẩm."

"Đã điều tra được chưa?" Thẩm Xuân Hòa đi thẳng vào vấn đề.

Thư ký chà lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của mình, điều chỉnh hơi thở: "Tối

hôm qua tôi đã liên hệ " Dã Quỷ Chương ", gã đã hứa 9 giờ sáng hôm nay sẽ cho

tôi một câu trả lời."

Thẩm xuân cùng nâng cổ tay lên: "Còn đúng một tiếng nữa."

"Đúng vậy."

"Tôi sẽ cho gã một tiếng! Đi ra ngoài đi."

Thư kí nhẹ nhàng thở ra, xoay người rời đi.

Nháy mắt đã đến 8 giờ 55 phút, Dã Quỷ Chương đúng giờ gọi tới.

Lúc thư kí bấm nghe, tay nhịn không được run lên: "Thế nào rồi? Tra được

chưa?"

"Có manh mối rồi..."

"Chủ tịch Thẩm!" Thư kí đẩy cửa, nhanh chóng đi vào: "Có tin tức của cậu cả

rồi!"

Thẩm Xuân Hòa nhanh chóng đứng lên: "Nói nhanh!"

Anh ta đưa tài liệu vừa mới in trong tay qua, phía trên còn lưu lại nhiệt độ của

máy móc: "Theo manh mối mà Dã Quỷ Chương điều tra được, ba ngày trước

cậu cả nhờ trợ lý mua một vé máy bay bay đến Ninh Thành, sau đó không xuất

hiện nữa."

"Ninh Thành?!" Khuôn mặt Thẩm Xuân Hòa đột nhiên trầm xuống: "Nó đến đó

làm cái gì?!"

Thư kí rũ mắt, lặng yên không nói.

Tất nhiên lời này cũng không phải hỏi anh ta, vậy cần gì lắm miệng?

"Có thể liên lạc với người khác không?"

Khuôn mặt thư kí hơi ngưng lại, giọng điệu trầm trọng: "... Tạm thời không

thể."

"Dã Quỷ Chương cũng không có cách nào sao?"

"Anh ta... lấy giá không thấp, còn không cam đoan nhất định có thể thành công,

ngài thấy thế nào?"

"Đồng ý với anh ta đi, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không cần

hỏi."

"Được, tôi biết rồi."

Thẩm Xuân Hòa: "Chậm nhất là khi nào sẽ có tin tức?"

"Anh ta nói muộn nhất là buổi tối."

...

"Hoàn tiền?!" Thẩm Xuân Hòa đột nhiên ngồi thẳng, sống lưng căng chặt: "Có

ý gì?"

Ngoài cửa sổ, mặt trời chậm rãi lặn dần, ánh nắng sáng ngời cũng dần dần nhạt

đi, trời và đất dần ảm đạm hơn.

Thư kí cúi người mồ hôi lạnh ướt nhẹp phía sau lưng, nhưng anh ta lại không

thể lau, cũng không thể trốn, rũ mắt, cúi đầu càng thấp hơn: "Dã Quỷ Chương

nói... việc này anh ta không nhận... tiền thuê hai lần đều trả lại toàn bộ..."

Trong giới thám tử tư này dường như không ai không biết "Dã Quỷ Chương".

Thứ nhất, bởi vì năng lực nghiệp vụ của anh ta cực kỳ mạnh, người khác không

điều tra được nhưng anh ta lại có thể, người khác không chụp được, anh ta lại

có thể chụp rất dễ dàng.

Nghe nói lai lịch của người này rất bí ẩn, sau lưng còn có một mạng lưới quan

hệ tình báo khổng lồ, cũng giao thoa với không ít thế lực.

Thứ hai là do anh ta ham tiền nên tên tuổi cũng cực kỳ vang dội, nghe nói điên

cuồng tới mức không nhận người thân, nhưng ai muốn ôm tiền mặt trước mặt

anh ta, người này có thể quỳ xuống gọi ông nội.

Mà biệt hiệu "Dã quỷ" của anh ta được ra đời như thế này—

Hung ác giống như dã quỷ, ăn thịt người không nhả xương.

Ai kết thù với anh ta thì giống như trêu chọc phải ma quỷ, tàn nhẫn độc ác, có

thù tất báo.

Cái gì mà "Đạo đức tu dưỡng", "Đạo nghĩa giang hồ", "Chân thành làm gốc", ở

trong mắt anh ta đều là cái rắm, phàm là tiền đã vào túi tiền anh ta thì không có

cửa để nhổ ra.

Đã từng có người miêu tả anh ta là "Con cóc không có ** ", chỉ vào mà không

ra.

Sau đó người nọ bị bắt vì tụ tập cắn thuốc, ảnh chụp, video, nhân chứng vật

chứng, đều đầy đủ đến không có bất kỳ đường sống nào để có thể tranh cãi, cuối

cùng bị kết án mười năm.

Ai làm, trong lòng người sáng suốt đều biết rõ ràng.

Nhưng một nhân vật tham tiền tàn nhẫn không dễ đối phó như vậy mà lại nói

muốn hoàn lại tiền?

Cho dù anh ta thật sự không đảm đương nổi công việc này, nhưng tiền đã vào

túi Dã Quỷ Chương thì là tuyệt đối không có khả năng dính đến chữ "trả".

Nhưng chuyện như vậy lại cố tình xảy ra!

Thẩm Xuân Hòa chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Anh ta thật sự nói

muốn hoàn tiền sao?!"

"Vâng, tôi đã xác nhận mấy lầm, bên kia rất kiên trì."

"Sao có thể?" Nhẹ giọng lẩm bẩm, không thể tin được.

Thư ký cũng rất khó tin, thậm chí nhịn không được nghi ngờ người gọi điện

thoại cho anh ta rốt cuộc có phải bản tôn "Dã Quỷ Chương" không.

Thẩm Xuân Hòa: "Anh ta có nói nguyên nhân cụ thể không?"

"Không có, chỉ nói anh ta không nhận được việc này, còn về phần vì sao không

nhận thì không nói rõ."

"Hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt đi."

"Ngài tự mình đi sao?"

Ánh mắt Thẩm Xuân Hòa sâu thẳm, hơi trầm xuống: "Tôi không đi thì anh ta

cũng sẽ không tới, nếu đổi lại những người khác thì thiếu thành ý, vẫn nên tự

mình đi một chuyến."

"Vâng, tôi lập tức liên hệ với anh ta."

...

7 giờ tối, trên bầu trời còn có còn sót lại một chút ánh sáng, trung tâm thành phố

sớm đã lên đèn rực rỡ.

Thẩm Xuân Hòa ngồi trong xe, lẳng lặng chờ đợi.

Một tấm chắn được đặt ở giữa, ánh mắt tài xế nhìn thẳng phía trước, ngay cả thở

cũng không dám quá mạnh.

Hai phút sau, một thân hình khô gầy kéo cửa xe bên phải ra, khom người ngồi

vào: "Chủ tịch Thẩm tìm tôi có việc gì?"

Chỉ thấy dưới lỗ mũi anh ta có bộ ria mép như hai râu cá trê, khuôn mặt bình

thường, làn da đen nhưng đôi mắt kia lại sáng ngời đanh đá chua ngoa, thỉnh

thoảng hiện ra một tia khôn khéo không tự giác lộ ra ngoài.

Đúng là "Dã Quỷ Chương"!

Ngay lúc anh ta mở miệng, Thẩm Xuân Hòa vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi

bỗng nhiên trợn mắt: "Tất nhiên là có."

"Nếu là cậu chủ mà đến, vậy tôi khuyên ông nhân lúc còn sớm dừng tay đi, bởi

vì — cũng không điều tra được gì đâu, đã chú định không thu hoạch được gì

cả."

"Vì sao lại nói như vậy?" Ánh mắt căng thẳng.

Hai mắt Dã Quỷ Chương chuyển động, ngậm miệng không nói.

Thẩm Xuân Hòa càng thêm chắc chắn anh ta biết gì đó: "Tôi có thể thêm tiền,

gấp đôi."

Vẫn không dao động như cũ.

"Gấp ba."

Dã Quỷ Chương cười cười, nếp nhăn trên mặt một giây sau đã xuất hiện, giống

như khe rãnh: "Đây không phải vấn đề tiền bạc."

"Gấp mười lần!"

"Chủ tịchThẩm, trộm cũng có đạo đức, chúng tôi tìm người thì cũng có không

thể đụng vào điểm mấu chốt, nếu chạm vào chính là phải tự chịu diệt vong. Ông

nói tiền quan trọng, hay mạng quan trọng hơn?"

"Hai mươi lần!"

"Ông như thế không phải đang làm khó tôi sao?" Mắt anh ta hiện lên vẻ khó xử.

Nếu nói không động lòng, đó là giả, ai mà chẳng biết Dã Quỷ Chương chỉ thích

tiền?

Nhưng liên quan đến...

"Tôi tiếp tục nhường một bước, 30 lần! Giá cả này đủ để anh nhận một trăm vụ

làm ăn, bây giờ anh chỉ cần hoàn thành chuyện này của tôi là có thể tranh thủ

thời gian để mình nghỉ dài hạn, muốn đi đâu thì đi, không lo không có thời gian,

cũng không lo không có tiền, anh suy nghĩ kỹ đi."

Một giây lúc Dã Quỷ Chương đang rối rắm, quyền chủ động một lần nữa đã trở

lại trên tay Thẩm Xuân Hòa.

Từ đó, ông ta không hề mở miệng nữa, cho ông già thời gian để suy nghĩ.

Ngay lúc Thẩm Xuân Hòa sắp hao hết kiên nhẫn, Dã Quỷ Chương đột nhiên mở

miệng: "Thành giao! Ông muốn biết chuyện gì?"

"Con trai tôi ở đâu."

"Xin lỗi, chuyện này tôi thật sự không điều tra được, cho dù có tra được cũng

không có ý nghĩa."

Nửa câu sau làm Thẩm Xuân Hòa hãi hùng khiếp vía: "Sao lại nói là không có ý

nghĩa? Anh nói rõ ràng cho tôi!"

Suy đoán nào đó trong lòng tựa như muốn chui từ dưới đất lên, sự bất an cũng

vô thức tăng thêm.

"Dù sao cũng không thể sống, chết ở đâu thì có gì khác nhau chứ? Cho dù để

ông biết thì sao nào?" Dã Quỷ Chương nói trắng ra, dùng từ rất khắc nghiệt.

Thẩm Xuân Hòa như bị sét đánh, trước mắt biến thành màu đen, hai màng nhĩ

vù vù.

"Anh, nói gì thế?! Không thể sống? Ai không thể sống?"

"Từ lúc ông gọi người tìm tới tôi thì nên chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao Dã Quỷ

Chương tôi ngoài tìm người sống ra thì còn rất hiểu mấy chuyện vớt người chết

đấy. Nếu không phải nghiêm trọng đến mức độ nhất định hay có dự cảm không

tốt, thì chắc rằng mấy người văn nhã trong tầng lớp xã hội thượng lưu như ông

hẳn là khinh thường liên quan đến tôi, càng sẽ không cùng ngồi cùng tôi trong

một không gian, đi tới đi lui nói điều kiện đâu."

Thẩm Xuân Hòa chẳng nghe vào một chữ.

Bên tai ông ta còn quanh quẩn câu kia —

Dù sao cũng không thể sống, chết ở đâu thì có gì khác nhau?

Dù sao cũng không thể sống...

Chết ở đâu...

"Không! Con trai tôi đang yên lành sao tự nhiên lại chết?! Anh có chứng cứ gì

không?" Ông ta đột nhiên làm khó dễ, nắm lấy cổ áo của Dã Quỷ Chương, ánh

mắt hung ác, giọng điệu tức giận.

"À... Chứng cứ sao? Thi thể cũng không biết ở đâu rồi, sao tôi có thể lấy chứng

cứ cho ông được? Tôi nói đến thế thôi, tin hay không tùy ông."

Nói xong, dễ dàng hết tay Thẩm Xuân Hòa ra.

Cũng không biết hắn ta dùng góc độ hay sử dụng cách nào, Thẩm Xuân Hòa

căn bản không hề phát hiện ra mà hắn ta đã thành công tránh thoát.

Tà môn u ám nói không nên lời!

Dã Quỷ Chương đẩy cửa xe ra đi xuống, bỗng nhiên dừng động tác, quay đầu

lại nhắc nhở: "Đừng quên ông đã đồng ý với tôi gấp 30 lần đấy."

"Đứng lại!"

"Còn có việc gì sao?"

Thẩm Xuân Hòa cố ép mình bình tĩnh lại: "... Anh sẽ không cho rằng chỉ cần vu

khống nói người đã chết, là có thể lấy số tiền lớn như vậy sao?"

"Ông muốn đổi ý?!" Hai tròng mắt híp lại, vẻ nguy hiểm chợt lướt qua.

"Tôi không thiếu tiền, chỉ cần có chuyện liên quan đến tiền thì tôi không tiếc rẻ

chút nào, nhưng tiền đề là — phải, làm, được, việc!"

Dã Quỷ Chương: "Tôi đã nói con trai của ông ở đâu rồi, ông còn muốn thế nào

nữa?"

"Tôi dựa vào cái gì để tin anh? Trừ khi..." Hai tay Thẩm Xuân Hòa nắm chặt lại,

giống như giây tiếp theo sẽ bóp nát: "Tìm được thi thể của nó."