Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 846



Tất nhiên Thẩm Loan cũng tin, gương mặt còn ửng đỏ.

Cô tưởng tối qua hai người lăn lộn lâu lắm, nên...

"Khụ..."

Quyền Hãn Đình mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi.

Anh không muốn lừa Thẩm Loan, nhưng có vài chuyện nhân tố không xác định

được có quá nhiều, để cô biết cũng chỉ khiến cô thêm lo lắng, còn không bằng

cứ lừa cho xong.

Trâu Liêm lại uống hai chén trà, vẫn do Lăng Vân tự tay dâng lên.

Tâm trạng tốt, thổi một hơi, không nóng không lạnh máu trong người lập tức

sống lại.

"Được thôi, tôi cũng nghỉ đủ rồi, chúng ta đi xuống phòng khám, kiểm tra trước,

nhìn xem tình hình thế nào đã."

Lúc này, Quyền Hãn Đình không tiếp tục ra sức khước từ nữa, đứng dậy đi theo

sau ông Trâu.

Thẩm Loan tất nhiên cũng muốn đi cùng, nên đi song song với Quyền Hãn

Đình.

Đột nhiên, người đàn ông dừng chân: "Loan Loan."

"Hả?" Thẩm Loan cũng dừng lại theo.

"Em qua phòng làm việc xem có phải anh để quên điện thoại ở đó không, lấy

giúp anh nhé."

Chỉ cần cho anh hai phút ở riêng với Trâu Liêm, Quyền Hãn Đình chắc chắn có

thể để ông ta kín miệng.

"Không phải ở trong túi anh sao?" Thẩm Loan chỉ chỉ: "Đó."

"..."

"Sao, còn chuyện gì khác sao?"

Lục gia hiếm có khi nghèo từ.

"... Không có."

"Vậy đi thôi, ông Trâu đang đợi."

"Ừm."

Trâu Liêm đứng ở thang máy, giữ nút mở cửa, cười với hai người.

Lăng Vân nhận được ánh mắt ám chỉ của gia nhà mình, cậu ta cũng muốn giúp

gọi Thẩm Loan ra chỗ khác, nhưng vấn đề là cậu ta phải có cách mới được.

Ngài không tự thân xuất mã trị được người phụ nữ của mình, còn trông cậy vào

cậu ta có thể làm được, đùa cái quái gì vậy?

Lăng Vân không hứng thú.

Trước một giây hai người rảo bước vào thang máy, đột nhiên tiếng chuông điện

thoại vang lên, Quyền Hãn Đình âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ý bảo Trâu Liêm đi

xuống chuẩn bị trước, nhận điện thoại: "Alo?"

"Lão lục, cậu xuống tay với người nhà họ Thẩm ở Kinh Bình, có phải nên có lý

do không?"

"Điều nên nói em đã nói rồi, em không muốn giải thích nhiều về chuyện này."

"Bây giờ người tìm tới tận đây, cậu nói phải làm sao bây giờ?"

Quyền Hãn Đình cười khẽ: "Nhị ca cũng đã nói, người ta tìm đến chỗ anh, liên

quan gì đến em?"

"Có lẽ liên quan đến em." Giọng nói còn đang ôn hòa nhưng vì Quyền Hãn

Đình không chịu hợp tác, thoáng chốc lạnh lẽo: "Tôi đoán, là vì Thẩm Loan

đúng không?"

Quyền Hãn Đình không nói gì, vẻ mặt lại chợt lạnh thấu xương.

Anh không thích nghe thấy cái tên Thẩm Loan được phát ra từ bất cứ miệng của

người đàn ông nào, đặc biệt người này vẫn Tống Cảnh.

"Em dâu này của anh cũng thật ghê gớm, công phu gây chuyện ngày qua ngày

tăng mạnh, cuối cùng còn phải để cậu ra mặt thu dọn cục diện rối rắm cho cô

ta..."

"Câm miệng! Người phụ nữ của tôi chưa tới lượt anh nói ra nói vào." Quyền

Hãn Đình mắng.

Trước đó, anh luôn muốn cứu vãn lại tình cảm anh em như xưa, hai tiếng "Nhị

ca" vẫn rất có trọng lượng, rất lễ phép với Tống Cảnh.

Đây là lần đầu tiên, không chút nể nang nào vả vào mặt Tống Cảnh.

Đầu kia cũng kinh ngạc, thất thanh hai giây, rồi sau đó, tiếng cười nhẹ vang lên.

"Xem ra, chuyện Thẩm Tục quả nhiên là chủ ý của cô ta, cậu không chỉ cho

người xử lý lại còn đội cái nồi này cho cô ta?" Giọng điệu ở đầu kia có ý hài

hước, nhưng lại như chế nhạo: "Lão lục à lão lục, sao cậu lại lưu lạc đến bước

đường bị một người phụ nữ sắp đặt chứ?"

Còn cứ như vậy, chỉ sợ Thẩm Loan sẽ ỉa luôn trên đầu anh mất.

Quyền Hãn Đình nghe vậy, thế nhưng cũng không giận: "Tôi vui, tôi thích,

không giống anh, ngay cả cơ hội bị phụ nữ sắp đặt cũng không có, không, phải

nói là anh ngay cả một người phụ nữ cũng không có."

Từ không phải cẩu độc thân đến cẩu độc thân, sự ác ý nồng đậm được bày tỏ vô

cùng rõ ràng trong câu nói này.

Khi Tống Cảnh gọi điện thoại, A Li đứng bên cạnh, tuy cô ta không nghe rõ đầu

kia cụ thể đang nói gì, nhưng phát hiện sắc mặt Tống Cảnh biến đen trong giây

lát.

Thật đúng là... hiếm có.

Không hề dây dưa thêm, Tống Cảnh đi thẳng vào vấn đề: "Thẩm Xuân Hòa,

cũng chính là ba của người đàn ông bị người phụ nữ của cậu xử lý đã tìm đến

tận chỗ tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cậu xem hoặc tôi tìm

người đem xác của Thẩm Tục từ song Ninh Giang lên, hoặc để người phụ nữ

của cậu gặp mặt ông ta nói cho rõ ràng."

Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Ông ta nói vậy?"

"Ừm."

Thẩm Loan đến gần, toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hai người cô đều

nghe thấy hết, Thẩm Xuân Hòa muốn gặp cô?

Tống Cảnh: "Nghĩ kỹ rồi sao?"

Ánh mắt dò hỏi của Quyền Hãn Đình hướng về phía Thẩm Loan, vốn định từ

chối thay cô, nhưng lại nghĩ lại, anh không làm vậy.

Nếu nhân cơ hội này có thể trốn Thẩm Loan, vậy bên Trâu Liêm dễ hành động

hơn nhiều...

Quả nhiên, Thẩm Loan đồng ý.

Bên kia yêu cầu gặp mặt ngay.

Quyền Hãn Đình: "A Giang, cậu dẫn theo người, lúc cần thiết không cần nể

nang gì, dù sao con tốt đã chết, xử lý con tướng thì đã sao?"

Sở Ngộ Giang vâng lời.

Thẩm Loan muốn nói lại thôi: "Em đi, thế anh..."

Anh không khỏi bật cười: "Anh không phải đứa trẻ ba tuổi, tái khám còn phải

có người theo. Lại nói, có ông Trâu ở đây, không cần lo lắng."

"Ừm."

Thẩm Loan không nghĩ nhiều, sau này đó cô mới từ từ tỉnh ngộ — người đàn

ông này lúc nói dối trôi chảy bao nhiêu, kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao thế nào.

Nhưng khi đó, đã chậm, tất cả mọi chuyện đã ván đã đóng thuyền, cô còn không

có cơ hội phản kháng.