Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 848



Thẩm Xuân Hòa ôm ấp suy nghĩ muốn làm cho ra lẽ, hùng hùng hổ hổ, cuối

cùng lại nản lòng như con gà trống đấu bại.

Con trai muốn hại chết con gái, con gái tính kế con trai, thử hỏi trên đời có

người ba nào có thể chịu nổi đả kích như vậy?

Ông ta có trai có gái, một chết, một tàn, ông ta đã từng định nghĩa áo tưởng vể

"hạnh phúc", bây giờ đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

"Đây mới là mục đích thực sự nên cô mới đồng ý gặp tôi hôm nay?" Ông ta mở

miệng, sau một lúc lâu mới phát ra tiếng.

Giọng nói khàn khàn mỏi mệt, bình tĩnh mà tuyệt vọng.

"Tôi nghĩ, ông có quyền được biết chân tướng." Giọng nói của Thẩm Loan nhàn

nhạt, ánh mắt càng bình tĩnh.

Không khó nhận ra sự ác ý trong đó.

Giết người diệt tâm, ý rất rõ ràng.

Cho nên, từ lúc bắt đầu cô đã không định nói ra nơi vứt xác Thẩm Tục.

Thẩm Xuân Hòa cười, mang theo sự u ám sởn tóc gáy: "Trường Giang sóng sau

xô sóng trước, cô Thẩm cô rất giỏi."

Ba chữ cuối cùng, nghiến chặt răng mới có thể nói hết.

Thẩm Loan lại không để tâm, động tác nhếch môi cũng là qua loa lấy lệ.

Rõ ràng không coi địch ý và sự hận thù của Thẩm Xuân Hòa ra gì.

"Nhị gia, lần này là tôi lỗ mãng, quấy rầy rồi." Gật đầu với Tống Cảnh, Thẩm

Xuân Hòa không quay đầu lại rời đi.

Thẩm Loan nhìn bóng dáng ông ta dần biến mất, bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

Ngược lại nhìn Tống Cảnh, cười như không cười: "Nhị gia xem diễn đủ rồi,

muốn bình luận vài câu không?"

"Lời bình không dám nhận, nhưng cái nhìn thì có."

"Ồ?" Thẩm Loan cười nhẹ: "Nói nghe xem?"

"Một trận đấu trí được tính toán kỹ lưỡng, thực lực chênh lệch quá nhiều, quả

thực không có gì đáng xem."

"Có lẽ nhị gia đã quên, thiên hạ không có bữa cơm nào ăn rồi mà không trả tiền,

tất nhiên cũng không có chuyện xem chùa."

Tống Cảnh hơi nhướn mày, đầu ngón tay chuyển động Phật châu: "Sao, cô còn

định thu tôi tiền vé vào cửa?"

"Không dám. Lại nói tiếp ngài cũng là người tham dự, đang trong vở kịch, ai có

thể chỉ là người xem thuần túy?"

Thẩm Loan mỉm cười, để lại ánh mắt ý vị thâm trường, xoay người rời đi.

Sở Ngộ Giang theo sát đằng sau.

Đột nhiên, cô dừng chân, quay đầu lại: "Nhị gia ra mặt, đã nhận lời ủy thác thì

phải làm hết sức mình, nể chuyện ngài và A Đình đã từng là anh em tốt, cũng

không ngại nói cho ngài biết vài tin tức hữu dụng."

Thẩm Loan giương mắt nhìn quanh bốn phía, như đang nhìn thứ gì thú vị.

Nhưng Tống Cảnh để kệ cô đưa mắt tới lui, lại chỉ nhìn đến các bày viện trong

phòng, ngoài cái này ra không còn biểu hiện gì khác.

Môi đỏ khẽ mở, mỉm cười: "Hôm đó, Thẩm Tục cũng đã ở trong căn phòng này,

trước đó, anh ta còn hưởng thụ suối nước nóng không mở cửa cho người ngoài

của Phẩm Trà Hiên, lúc tôi đến, anh ta đang ngồi ở vị trí mà Thẩm Xuân Hòa

đang ngồi..."

Lời còn lại Thẩm Loan không nói, giống như cố ý gợi lên cơn thèm ăn của con

người, phiêu diêu rời đi.

A Li nghe sởn tóc gáy, không kiềm chế được liếc nhìn Tống Cảnh.

Lại thấy ông ta mặt không đổi sắc, nhưng cặp mắt kia lại không còn bình tĩnh

ôn hòa, hình như có mạch nước ngầm đang động.

Thẩm Loan ra khỏi Phẩm Trà Hiên, khom người ngồi vào xe, Sở Ngộ Giang

ngồi vào vị trí cạnh tài xế, nổ máy, theo đường cũ về sơn trang Đông Li.

Trong lúc đó Thẩm Loan chợp mắt, anh ta thấy thế, ấn một cái nút, giữa hàng

ghế trước và sau có tấm che kéo lên, che kín ánh sáng.

Nhờ được tích hợp hệ thống lưu thông không khí, người ngồi sau sẽ không cảm

thấy ngột ngạt dù không mở cửa sổ.

Một đường không nói chuyện, thân xe vững vàng chạy băng băng.

Phía sau còn có hai chiếc Mercedes Benzes màu đen, kính đều chống đạn, mỗi

xe cộng thêm tài xế sẽ tổng cộng sáu vệ sĩ, hai xe 12 người.

Thẩm Loan đi ra ngoài, khí thế không thua kém gì Quyền Hãn Đình.

Lời nói phân hai đầu, Thẩm Xuân Hòa gấp gáp rời đi, phất tay áo rời đi, ra

thẳng sân bay Ninh Thành.

Sau hai tiếng rưỡi, đã về lại Kinh Bình.

Thư ký chờ ở sảnh chờ, thấy sắc mặt ông chỉ âm trầm, rõ ràng cảm xúc không

tốt, không nói lời nào, chỉ lúc cần thiết mới mở miệng, thường thường đều là lời

ít ý nhiều.

Ngồi trên xe, Thẩm Xuân Hòa: "Đến bệnh viện."

Thư ký thấy ông ta cả người phong trần mệt mỏi, thế nhưng không dám xử lý,

đến thẳng bệnh viện, gương mặt còn quái lạ, nhưng rất nhanh ông ta đã thu lại

tia quái lạ đó.

Nói ít làm nhiều sẽ được bình an.

...

Sự xuất hiện của Thẩm Xuân Hòa không thể không khiến bệnh viện xôn xao.

Một đám bác sĩ y tá đi theo sau, hận không thể thời thời khắc khắc thể hiện bản

thân chuyên nghiệp và đã được đào tạo bài bản.

"Chủ tịch Thẩm, mời đi bên này..."

Rất nhanh, đoàn người dừng trước phòng bệnh của Thẩm Phi, bởi vì Thẩm

Xuân Hòa dừng chân nên mọi người cũng đồng loạt dừng theo.

"Mọi người cứ bận chuyện của mình đi, không cần đi theo." Hôm nay ông ta

đến không phải để hỏi thăm bệnh tình của Thẩm Phi, không cần bất cứ người

ngoài nào ở đây.

Lời này vừa nói ra, bác sĩ y tá như chim vỡ tổ.

Bọn họ rất bận, không chỉ có mỗi Thẩm Phi là bệnh nhân, bệnh viện to như vậy

tuy lúc trước được xây dựng là vì cô ta, nhưng sau một thời gian phát triển cho

tới hôm nay đã không chỉ phục vụ một mình cô ta.

Thẩm Xuân Hòa hít sâu, giơ tay vặn chốt cửa, đi vào trong.

Thẩm Phi vẫn nằm trên giường bệnh như cũ, dù mặc bộ đồ bênh nhân sạch sẽ

nhưng vẫn không thể che dấu mùi thuốc nồng nặc trên người cô ta.

"Ba..." Cô ta hơi mỉm cười.

Giây tiếp theo, khóe môi đang định cong cong như bị người ta ấn nút tạm dừng.

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên tiếng tạt tai vang dội.

Bốp —

Bàn tay đánh xuống của Thẩm Xuân Hòa đang run rẩy, nhưng sức lại không

giảm.

Đầu Thẩm Phi bị đánh lệch đi, dừng hình hai giây, lại từ từ quay lại tới, không

thể chịu nổi, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc đan xen trong mắt cô ta, cuối cùng tụ

lại thành nước mắt trong suốt.

Cô ta ngập ngừng cánh môi, nghẹn ngào kêu một tiếng: "Ba?"

"Tôi không xứng làm ba cô, cô cũng đừng gọi tôi là ba, tôi không có đứa con

gái nào độc ác như cô!"

Thẩm Phi đã hiểu.

Sự khó hiểu và bi thương trong mắt không còn sót lại, chỉ còn lại sự lạnh băng

một khiến người ta phải giật mình: "Xem ra, ngài đã biết."

Tiếng nói dịu dàng, nhẹ nhàng bâng quơ.

"Ai nói cho ngài? Thẩm Loan sao? Đúng rồi, chắc chắn là cô ta, chỉ có cô ta

mới có thể ác độc như vậy, tìm mọi cách châm ngòi ly gián quan hệ giữa ba con

chúng ta."

"Châm ngòi?" Thẩm Xuân Hòa cắt lời cô ta: "Chẳng lẽ không phải cô xúi giục

A Tục đến Ninh Thành chịu chết?"

"Sao có thể trách con chứ?" Vẻ mặt Thẩm Phi vô tội, đồng tử đen nhánh mê

mang, như đang nhớ lại, đáng thương lại vô hại: "Rõ ràng là anh ta rắp tâm bất

lương, ghen ghét con được cưng chiều, muốn cướp đi tất cả. Con chỉ cho anh ta

một cơ hội để hiện thực hóa mong muốn của mình vào đúng thời điểm."

"Đó là xúi giục."

"Ba, ba thật vô lý. Chẳng lẽ ba không biết đã đánh cuộc thì phải chấp nhận rủi

ro sao? Họ biết nhưng vẫn lựa chọn đánh cuộc, vì sao chứ? Bởi vì liều ăn nhiều,

muốn giàu sang phú quý thì phải đánh đổi, ba nghĩ anh không hiểu rõ điều này

sao?"

"Chuyện đến ngày hôm nay, cô vẫn già mồm át lẽ phải sao?!" Trái tim Thẩm

Xuân Hòa không biết được đã thất vọng đến mức nào nhưng sự tức giận lại

đang bốc lên ngùn ngụt.

Nhìn Thẩm Phi trước mắt, ông ta chỉ cảm thấy thật xa lạ.

Rất giống con gái của ông ta, nhưng lại không phải...

"Nếu không phải anh ta nguyện ý, chẳng lẽ con có thể áp giải anh ta đến Ninh

Thành với dáng vẻ này sao?" Thẩm Phi cong môi, gằn từng chữ: "Là do anh tự

làm tự chịu, không biết lượng sức mình, rõ ràng không màng sống chết đi giết

Thẩm Loan, nhưng lại tự đi vào chỗ chết."

"Có nên chết không? Nếu không sao ba lại có phản ứng này. Con khốn Thẩm

Loan đó muốn lừa con... Không, nó muốn che đậy sự thật bản thân quá ngu

xuẩn, không muốn thừa nhận bị con tính kế mượn tay nó giết người! Ha ha ha...

Thẩm Loan ơi Thẩm Loan, không phải mày lắm mưu nhiều kế lắm sao? Hóa ra,

mày cũng có ngày hôm nay! Suy cho cùng thì mày vẫn còn kém tao... còn kém

tao..."

Thẩm Xuân Hòa nhìn cô ta như nhìn quái vật: "Điên rồi! Mày hoàn toàn điên

rồi!"

"Không! Con tỉnh táo hơn bao giờ hết, Thẩm Loan làm hỏng kế hoạch ghép

thận của con, Thẩm Túc lại biến con thành người không ra người ma không ra

ma, tất cả bọn họ đều phải trả giá! Con đã lên kế hoạch cho chuyện này từ rất

lâu rồi, dù là như Thẩm Tục giết chết Thẩm Loan hay Thẩm Loan giết chết

Thẩm Tục, cho dù kết quá có như thế nào đi chăng nữa, con cũng không thiệt."

"Mày —"

"Con làm sao? Có thù tất báo, kiên nhẫn ẩn nấp, đây không phải điều mà ba đã

dạy con từ nhỏ sao? Nhìn xem bây giờ con đã vận dụng trôi chảy thế nào?"

"Tao dạy mày không phải để mày thực hiện với người thân! A Túc là anh trai

ruột của mày, sao mày lại có thể làm như vậy chứ?!"

"Anh ta có thể tàn nhẫn với con, sao con lại không thể chứ? Dù sao, ba cũng

không thích anh ta, từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều con nhất, thương con nhất

không phải sao?"

Thẩm Xuân Hòa ngẩn người, tấm lưng cứng ngắc đột nhiên còng xuống, trong

nháy mắt như già đi hơn chục tuổi.

Là ông ta sai rồi, tự nhận báo ứng.

Xoay người lại không nhìn cô ta nữa, Thẩm Xuân Hòa đưa lưng về phía giường

bệnh, lạnh giọng mở miệng: "Từ hôm nay trở đi, mày không còn là con gái tao

nữa! Bệnh viện vẫn sẽ tạo điều kiện cho mày, cho đến khi mày chết, cho nên, tự

bảo trọng!"