Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 850



Quyền Hãn Đình: "Cho nên, cậu muốn nói với tôi là — một người sống sờ sờ

như cô ấy lại biến mất ngay dưới mí mắt cậu?"

Gò má Sở Ngộ Giang cứng đờ, sau một lúc lâu, nghẹn ra một câu: "... Thật sự

không thấy."

Cùng lúc đó, Thẩm Loan tỉnh lại trên một chiếc xe bánh mì Kim Bôi rất bình

thường.

Đập vào mắt là ghế ngồi cũ kĩ dơ bẩn, tiếng gầm rú của động cơ văng vẳng bên

tai, mồ hôi trộn lẫn với một mùi khó giải thích thấm vào lỗ mũi, cơ thể cảm

nhận được đường xá xóc nảy.

Hai tay bị bắt chéo sau lưng, cả người vô lực, đầu óc choáng váng, cảm giác lúc

nào cũng có thể nôn cứ dâng lên.

Đủ loại dấu hiệu khiến cô có thể nhanh chóng đoán ra —

Thứ nhất, cô bị bỏ thuốc, không có gì bất ngờ xảy ra là bắt cóc.

Thứ hai, ra khỏi đường thành phố mới có nhiều đường khúc khủi như vậy, đối

phương muốn đưa cô ra khỏi Ninh Thành.

Ghế lái và ghế phụ phía trước có hai người đàn ông, tiếng nói chuyện nghe thấy

rõ ràng.

Có hai khả năng, hoặc quá ngốc, không biết kiêng dè; hoặc không sợ, cô có

nghe thấy cũng không sao.

Nếu là loại thứ hai, vậy không xong rồi...

"Sao cô ta còn chưa tỉnh?" Người đàn ông ngồi ghế phụ nặng nề mở miệng,

thuận tiện còn liếc mắt nhìn Thẩm Loan một cái qua gương chiếu hậu.

Người phụ nữ vẫn nhắm chặt hai mắt, người bị trói ngược đang cuộn tròn lại

như con tôm, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

"Nói không chừng cô ta đã tỉnh, nhưng lại giả bộ bất tỉnh cũng nên." Người đàn

ông ngồi ghế lái có giọng nói quá khàn khàn do thuốc lá và rượu gây ra, vừa mở

miệng đã mang lại cảm giác lạnh lẽo và ảm đạm.

Thẩm Loan âm thầm kinh hãi.

Mà người đàn ông ngồi ghế phụ nghe thế, cũng không có phản ứng quá kích gì,

chỉ lơ đãng ồ một tiếng bình thường, không phản bác, cũng không kiểm tra.

Thái độ của hai người họ giống như... dù Thẩm Loan tỉnh hay chưa tỉnh cũng

không có gì khác nhau.

Có ý gì chứ!

Một khi đã vậy, Thẩm Loan cũng không cần phải khiến mình tủi thân, tư thế

này, còn ghé vào dưới ghế ngồi, đã không thể dùng hai chữ "ghê tởm" để hình

dung được nữa rồi.

Cho nên, cô tỉnh lại, cũng không giả vờ mê mang sau khi tỉnh lại, cứ như vậy

dứt khoát trực tiếp mở mắt.

Hai người đàn ông đằng trước phát hiện, hơn nữa còn trao đổi ánh mắt.

"Cô thật sự đã tỉnh?" Cười như không cười, là âm thanh phát ra từ ghế phụ.

"Để tôi ngồi ghế trên."

"Cái gì?" Người đàn ông khoáy khoáy lỗ tai, cho rằng mình nghe lầm.

Thẩm Loan hít một hơi: "Tôi nói, tôi muốn ngồi ghế trên."

"Hừ, cô có biết mình đang trong tình trạng gì không? Còn lắm yêu cầu."

Giọng nói của Thẩm Loan bình tĩnh: "Nếu các người bắt cóc tôi vì tiền thì bay

giờ tôi chính là phiếu cơm của mấy người, trước khi nhận được tiền chuộc, tôi

rất an toàn; nếu các người cơ thể của tôi, vậy càng không thể làm gì tôi, trừ phi

các người muốn một cái xác."

Người đàn ông im lặng, thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, giọng nói đột nhiên âm

ngoan: "Lỡ như ông đây không vui, trực tiếp cho cô một đao thì sao?"

"Anh cũng đã nói — là "lỡ như". Nếu thật sự muốn cho tôi một đao, cớ sao phải

chờ đến bây giờ chứ? Trực tiếp giết tôi không phải tốt hơn sao? Sao phải trói lại

rồi bắt đi như thế này?"

"Cô!"

"Tam tử, cởi trói cho cô ta, đưa người lên ghế trên." Người đàn ông ngồi ghế lái

đột nhiên lên tiếng, xe cũng ngừng ở ven đường.

Tam tử rủa thầm một tiếng, mắng câu thô tục không lớn không nhỏ, cuối cùng

vẫn xuống xe, kéo cửa sau, trước khi động thủ lại hỏi lại người đằng trước lần

nữa: "Thật sự muốn cởi trói cho cô ta? Người phụ nữ này vừa nhìn đã thấy gian

trá!"

Khi biết mình bị bắt cóc, chẳng lẽ không nên sợ hãi hay thét chói tai sao?

Cô lại ngược lại, không giả bộ bất tỉnh, cũng không khóc nháo, càng không gào

lên cứu mạng, trái lại còn đưa ra yêu cầu với họ?

Câu trinh thám "tôi là phiếu cơm rất an tàonn" còn rất logic.

"Nhị ca —" Anh ta gọi một tiếng.

"Cởi trói, rồi tiêm cô ta một mũi."

"Vâng!"

Mí mắt Thẩm Loan giật mạnh.

Động tác người đàn ông thuần thục, rất nhanh, hai tay bắt chéo sau lưng của cô

đã được thả ra nhưng đối phương lại ném xuống chỗ ngồi như xách gà.

Tay chân vô lực, chỉ có thể mặc kệ người ta sắp xếp, tất nhiên Thẩm Loan cũng

không nghĩ tới chuyện phản kháng.

Người ở dưới mái hiên, bắt buộc phải cúi đầu.

Cuối cùng cũng thoát khỏi tư thế và bề mặt bẩn thỉu đó, nhưng trước khi cô kịp

thở phào một hơi, cơn đau nhói từ cánh tay truyền đến.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn ống tiêm chứa chất lỏng màu nâu từng chút từng chút

một đi vào mạch máu.

Lúc người đàn ông rút kim tiêm, bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương

của cô, không hiểu sao lại rùng mình.

Đến khi có phản ứng, có lẽ cảm thấy bản thân hơi mất mặt, lập tức thẹn quá hóa

giận, trở tay tát một cái —

Bốp!

Thẩm Loan bị tát lệch mặt, đau đớn từ khóe mắt lan ra, nhưng trong mắt cô

không có cảm xúc gì, lạnh lùng như không.

"Nhìn cái gì mà nhìn?! Nhìn nữa tao móc mắt mày."

Thẩm Loan cười lạnh, tóc dài che mặt, người nói không thấy rõ thần sắc.

Cho nên, người đàn ông cũng không phát hiện ra, vẫn còn hùng hùng hổ hổ

ngồi lại ghế phụ: "Nhị ca, đi thôi."

"Mày đánh nó làm gì?"

Trong không khí truyền đến cơn đông lạnh, cả khoang xe yên tĩnh như tờ.

"Em... nhìn ngứa mắt, thưởng cho nó một bạt tai, không thể sao?" Nói xong lời

cuối cùng, như chuyện đúng lý hợp tình, hậm hực, rõ ràng cũng ý thức được

làm như vậy không ổn.

"Đừng quên ai cần nó."

"... Dù sao em cũng đã đánh rồi."

"Không có lần sau."

"Nhị ca..." Khuôn mặt người đàn ông rối rắm: "Thật ra không cần phải..."