Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 864



"Tôi xin, anh sẽ buông ra sao?" Hai tay Thẩm Loan chống vào ngực người đàn

ông.

Diêm Tẫn cười khẽ, tăng thêm sức, như mong muốn thấy được sắc mặt cô trắng

bệch, tâm tình tốt hẳn lên.

Anh ta nói: "Sẽ không."

"Thế thì còn xin làm gì?"

"Không hổ là đàn bà của Quyền lục gia, miệng và xương cốt cứng như nhau."

Đôi mắt Thẩm Loan khinh thường, dù hai tay vẫn đỡ lấy sức nặng của người

đàn ông, vì không thể đỡ nổi mà run nhè nhẹ, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế này,

không tiếng động nhưng rất kiên quyết thể hiện sự từ chối.

"Tốt xấu gì huyết ngục cũng từng là thế lực một phương, lại không ngờ rằng

chủ nhân của nó là lại là tên lưu manh đê tiện vô sỉ."

"Xì, khích tướng? Cô cũng nói "từng là", bây giờ huyết ngục đã không còn tồn

tại nữa, cả xác cũng không còn, còn ai quan tâm cái xác đó là tốt hay xấu?

Huống chi, huyết ngục nuôi sát thủ, cô nói chuyện đúng sai với sát thủ, bàn về

đạo đức, có phải quá ngây thơ rồi không?"

Ngón tay thon dài của người đàn ông mơn trớn tóc mai của người phụ nữ, một

đường lưu luyến xuống bên tai.

Lòng bàn tay đầy vết chai cọ vào mặt cô, dù nhẹ cũng vẫn cảm thấy khó chịu.

Thẩm Loan chán ghét, quay mạnh đầu đi khiến đầu ngón tay người đàn ông

không đạt được mục đích.

Giây tiếp theo, đã bị Diêm Tẫn bóp mạnh cằm vặn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của người đàn ông không chạm đáy mắt: "Cô thật

là — rất không biết điều."

"Anh là cái quái gì chứ? Đòi dạy tôi?" Hai má bị anh ta bóp đến phát đau,

nhưng trong mắt Thẩm Loan lại không hề sợ hãi hay thỏa hiệp.

Ngang ngạnh không giống một người phụ nữ.

Nhưng như vậy cũng tốt, Diêm Tẫn cười khẽ, anh ta có rất nhiều biện pháp

đánh gãy xương cốt của cô, phá hủy sự thanh cao của cô!

Thẩm Loan càng cứng, anh ta càng muốn chinh phục.

Không gì mang lại cảm giác thành tựu hơn so với việc khiến một con lừa cứng

đầu, một con ngựa hoang trở nên nghe lời.

"Chỉ dựa vào chuyện bây giờ tôi đang khống chế cô, mà cô lại hoàn toàn không

thể phản kháng, tôi không xứng, ai xứng?" Vừa nói lực trên tay càng mạnh.

Chỉ thấy lông mày của người phụ nữ càng nhíu càng chặt, chỗ mặt bị bóp lõm

xuống thành một cái hố, vùng bên cạnh phiếm màu trắng xanh, tầm mắt hai

người giằng co, ai cũng không chịu thoái nhượng.

Sau một lúc lâu, hất đầu Thẩm Loan sang một bên, Diêm Tẫn dùng tay đè vai

cô, một tay kéo hai tay cô qua đỉnh đầu rồi giữ chặt.

Cười khẽ ra tiếng: "Nháo đủ rồi, bây giờ nên làm chuyện chính."

Nói xong, cười khẽ cúi đầu.

Anh ta yêu sâu sắc cần cổ nên lập tức cúi thẳng xuống đó.

Người đàn ông càng dựa càng gần, trong mắt Thẩm Loan xẹt nhanh qua tia tàn

nhẫn, đột nhiên gập hai chân, đá vào người anh ta một cái.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu rên, vẻ mặt Diêm Tẫn vặn vẹo trong chớp mắt, lực tay

cũng thả lỏng theo.

Thẩm Loan muốn nhân cơ hội này lập tức bổ một chân, đá người xuống đất,

đứng dậy chạy trốn.

"Đồ đê tiện —" Thẹn quá hóa giận.

Thẩm Loan cầm ấm trà trên bàn đập vỡ tan tành, âm thanh giòn tan, lập tức thấy

máu, cô lại không biết đau, cầm mảnh vỡ dí sát vào động mạch cổ.

Ngón tay trắng nõn, máu đỏ tươi, bên má còn dấu tay phiếm hồng.

Đôi mắt lạnh thấu xương ẩn chứa tuyệt vọng, nhưng giây phút này người phụ ấy

lại đẹp vô cùng.

Diêm Tẫn nhìn gương mặt đó, trong lúc nhất thời quên mất phải tức giận, sự tàn

nhẫn trong mắt không tự chủ được đã biến mất, chỉ còn tràn đầy sự kinh diễm.

"Đừng tới đây." Cô nói, giọng nói không cảm xúc, ánh mắt yên lặng.

"Uy hiếp tôi?" Diêm Tẫn cắn răng đứng thẳng, cố gắng quên đi cảm giác đau

buốt do cái chân cả người phụ nữ đem lại.

Thẩm Loan trực tiếp ấn mạnh mảnh vỡ vào cổ, chỗ vết vỡ sắc thoáng chốc đã

cứa một đường vào làn da tuyết trắng, vết máu chảy ngoằn nghoèo.

Mà mặt cô vẫn luôn vô cảm, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.

Giống như người bị thương không phải là cô, người đau cũng không phải là

cô...

Sắc mặt người đàn ông khẽ biến, thấy cô có ý muốn tiếp tục ấn mạnh, ánh mắt

giảm mấy dộ, tuyệt đối lạnh lẽo: "Dừng tay!"

Thẩm Loan mắt điếc tai ngơ, tiếp tục dùng sức.

Rủa thầm một tiếng: "Cô là con điên!" Nói xong, muốn tiến lên.

"Đứng lại! Cách tôi xa một chút, nếu không, tôi sẽ cứa mạnh đấy."

Diêm Tẫn rất muốn không quan tâm, trực tiếp dùng sức: Muốn chết đúng

không? Kệ cô!

Nhưng cuối cùng anh ta không làm được.

Bởi vì anh ta biết rõ, Thẩm Loan không nói giỡn, cũng không chỉ là dùng mạng

để uy hiếp, cô thật sự dám xuống tay, cũng có suy nghĩ muốn cá chết lưới rách.

Vừa ngăn cản anh ta xâm phạm, đồng thời cũng không muốn trở thành ràng

buộc, liên lụy đến Quyền Hãn Đình.

Diêm Tẫn thậm chí suy nghĩ, có phải cô tình nguyện tự sát cũng không muốn bị

anh ta làm nhục, có phải thủ thân vì Quyền Hãn Đình, giữ mặt mũi đàn ông cho

anh không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Diêm Tẫn ghen tuông vô cớ —

Quyền Hãn Đình dựa vào cái gì? Anh ta có tài đức gì?!

"Được... Tôi đi, cô bỏ mảnh vỡ xuống."

Thẩm Loan không động đậy: "Để tôi đi."

Diêm Tẫn: "Không có chuyện đó." Đáp án trong dự kiến.

"Không được chạm vào tôi."

Người đàn ông nhíu mày, một chữ "được" vốn đã ra đến miệng rồi, lại bất ngờ

nhìn thấy sự chán ghét hiện lên trong mắt cô, như bị ác ma mở khóa, thoáng

chốc nụ cười lạnh bò lên khóe miệng, hai mắt đỏ sọc: "Cô cho rằng cái mạng

của cô đáng bao nhiêu tiền? Có bản lĩnh thì cắt đi, tốt nhất một lần là mất mạng,

nếu không tôi có rất nhiều biện pháp cứu sống cô, sống không bằng chết nằm

trên giường, ngẫm lại cũng thấy thú vị."

Vừa nói vừa nâng bước tới gần.

Thẩm Loan lui về sau, tay nắm mảnh vỡ càng nắm càng chặt.

Cuối cùng lúc Diêm Tẫn chỉ cách cô một bước, bỗng nhiên tấn công.

Thân thể đổ về trước, mảnh vỡ cầm trong tay xoẹt một cái về phía trước, người

đàn ông lập tức phản ứng lại, nghiêng người tránh nhưng vẫn muộn hai giây.

Mảnh vỡ chạm vào mặt nạ, Thẩm Loan chém xuống một cách ác độc, có lẽ do

mảnh vỡ quá sắc, cũng có thể do mặt nạ kém chất lượng, thoáng chốc đã vỡ

thành hai nửa, lộ ra gương mặt của người đàn ông.

So với lúc chỉ để lộ đôi mắt u ám, tổng thể cả khuôn mặt của người đàn ông

nhìn qua nam tính hơn rất nhiều.

Tất nhiên, cũng không thể nghi ngờ là rất đẹp trai.

Nhưng lúc này, Thẩm Loan không có tâm tư dư thừa xoi mói vẻ ngoài của anh

ta, nếu có thể, cô thậm chí còn muốn một cái chém này không phải vào mặt nạ

mà là cắt thẳng vào gương mặt đó, thế thì... sướng phải biết!

Nhân lúc anh ta chưa kịp chuẩn bị, Thẩm Loan và anh ta lướt ngang qua nhau,

cất bước chạy ra ngoài.

"Cô cho rằng cô thoát được sao?"

Đuổi theo, giữ chặt vai người phụ nữ, trực tiếp kéo ngược người lại, Thẩm Loan

xoay người tránh thoát, người đàn ông lại đuổi theo lần nữa.

Đúng lúc này, cửa bị phá tung, phát ra tiếng rầm.

Thẩm Loan quay đầu lại, không màng tất cả tránh thoát sự kiềm chế của Diêm

Tẫn, chạy tới ôm người vừa đến.

"Sao bây giờ anh mới đến..." Một câu đã thể hiện tất cả sựa tủi thân, lời oán

trách nói không nên, nhưng cũng khó có thể miêu tả được sự kiên định và yên

tâm.

Quyền Hãn Đình ôm chặt, nhưng vết máu ở tay và cổ của người phụ nữ khiến

lòng anh quặn thắt, không thể xuống tay.

"Loan Loan, anh đến rồi đây, đừng sợ."

"... Vâng."

Lúc bị Diêm Tẫn dùng sức bắt ép, cô chưa từng xin tha; lúc dí mảnh vỡ vào cổ

cô cũng không sợ hãi; nhưng khi nhìn thấy Quyền Hãn Đình, sự kiên cường và

kiên quyết nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, khóc nức nở.

Hóa ra, không phải Thẩm Loan không sợ chết, cũng không phải không sợ đau,

lại chỉ sợ không được gặp anh lần cuối.

"Lục gia đại giá quang lâm, khách quí ít đến mà." Diêm Tẫn mở miệng, mỉm

cười.

Quyền Hãn Đình lấy tay khép cổ áo Thẩm Loan lại, tia u ám xẹt nhanh qua mắt,

ngón tay nhàn nhạt siết chặt.

Lại ngẩng đầu, đã không còn gợn sóng: "Diêm Tẫn, mày thật to gan!"

"Tôi chỉ đùa với cô Thẩm chút." Ánh mắt làm càn rơi xuống Thẩm Loan ở phía

sau, nhìn cô không còn cứng rắn mà lại thể hiện ra sự yếu đuối trong lòng

Quyền Hãn Đình, so với lúc đấu tranh với anh ta như hai người khác hoàn toàn.

Trong lòng khẽ cười, vẻ mặt càng kiêu ngạo.

Quyền Hãn Đình luôn luôn khinh thường chuyện động khẩu, chỉ có thói quen

chính là — trực tiếp động tay.

Có phục hay không cũng không quan trọng, bởi vì cuối cùng cũng bị gãy khiến

đối phương tâm phục khẩu phục.

"Lăng Vân, A Giang — ra tay!"

Hai người xông lên, một trái một phải áp sát Diêm Tẫn, anh ta không hề kinh

hoảng, bắt đầu với so chiêu hai người.

Lúc này, Thẩm Loan đã bình tĩnh lại, rời khỏi cái ôm của Quyền Hãn Đình bắt

đầu theo dõi, trong lòng lại sầu lo.

Lúc Diêm Tẫn bắt được cô, không lập tức rời đi, mà ở lại, tựa như... đang đợi

Quyền Hãn Đình chủ động tìm tới cửa.

Anh ta dám làm thế, tất nhiên đã có chuẩn bị trước, sẽ không đơn thương độc

mã chống chọi mà không hề có phần thắng.

Thẩm Loan có dự cảm rất mãnh liệt, chắc chắn anh ta còn có âm mưu gì đó...

Hai chọi một, Diêm Tẫn mới đầu còn có thể ứng phó, sau đó bị Lăng Vân tấn

công mạnh mẽ, Sở Ngộ Giang lại liên tục phát lực, anh ta bắt đầu không chống

đỡ được.

Sau khi bị Lăng Vân đánh trúng một quyền vào xương gò má trái, anh ta lui về

sau đến vách tường mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể.

Giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quyền Hãn Đình:

"Lấy nhiều chọi ít, sau khi lục gia rửa tay gác kiếm, đã hết quy củ?"

"Chỉ nói chuyện quy củ với người."

Mà mày, không phải người.

Diêm Tẫn gật gật đầu, cười lạnh chưa hề chạm vào mắt, gằn từng chữ một:

"Mày khinh người quá đáng, đừng trách tao không thủ hạ lưu tình."

Quyền Hãn Đình cười lạnh.

Thẩm Loan lại không dám thiếu cảnh giác, lại thấy người đàn ông móc từ trong

túi ra một đồ vật, to tầm đồng hồ quả quýt, sau đó nhắm vào Sở Ngộ Giang vào

Lăng Vân.

Chỉ thấy tia laser chói mắt sáng lên, đồng thời xuyên qua hai người.