Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 870



Nhị Tử cười nhạo một tiếng: "Nếu tôi có năng lực này thì đã không rơi vào

hoàn cảnh này."

Thiết bị đó chỉ có thể dùng hai lần, một lần dùng để xuất hiện trong xe trói

Thẩm Loan, lần thứ hai là đánh thuốc mê bắt Thẩm Loan đi.

Nếu loại thiết bị khoa học công nghệ cao này có thể sử dụng tuần hoàn vô hạn,

thế thì thế giới này sẽ bị đảo lộn đến mức nào?

Cho dù là thời gian hay không gian vẫn luôn phải tuân thủ nguyên tắc "Vạn vật

bảo toàn".

"Thứ đó từ đâu ra?" Đây là lần thứ hai.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, nhưng vẫn chọn cách im lặng.

Thẩm Loan nhíu mày, cầm dao tới gần, lưỡi dao chạm vào mặt anh ta, chỉ cần

cứa nhẹ một cái là có máu chảy ra: "Vấn đề này rất khó trả lời sao?"

Nhị Tử không động, đôi mắt chồng chất sự thâm thúy: "Cái khác tôi có thể nói

cho cô biết, nhưng là điều này thì không thể."

"Nguyên nhân."

"..."

"Không cần mạng nữa đúng không?" Lưỡi dao ấn sâu, cắt vào da thịt, thoáng

chốc đã có vệt máu chảy ra.

Dòng máu ấm nóng đặc sệt uốn lượn chảy từ má xuống cằm, Nhị Tử có thể

ngửi thấy mùi rỉ sắt.

Đau đớn, sợ hãi mãnh liệt đánh thẳng vào từng giây thần kinh của anh ta, nhưng

trong đôi mắt của người đàn ông lại rất kiên trì, không hề dao động, cho dù phải

chết...

Quyết không nói gì liên quan đến vấn đề này nữa.

"Mạng của mình thì không muốn, chẳng lẽ mạng của anh em cũng không cần?"

Thẩm Loan nhìn về hướng Tam Tử bị khiêng đi.

Anh ta vẫn không dao động.

Thẩm Loan đột nhiên bật cười, thu dao, lui về sau, nhìn anh ta từ trên cao

xuống: "Xương cốt anh cứng rắn, chịu được, nhưng người khác chưa chắc cũng

nhịn được như thế, có vô vàn biện pháp, luôn có một loại có thể khiến anh ta

ngoan ngoãn mở miệng."

"Không có." Giọng điệu của người đàn ông chắc chắn, mặt vẫn chảy máu, ánh

mắt nhìn về phía Thẩm Loan lại rất sáng: "Tam Tử đúng là tham sống sợ chết,

nhưng tuyệt đối sẽ không khuất phục trước vấn đề này."

"Thế ư?" Thẩm Loan cười lạnh, gật đầu với Thiệu An Hành.

Người sau ngầm hiểu, nhanh chóng rời đi.

Một giây một phút rồi một tiếng.

Thời gian trôi qua thật nhanh mà cũng lại thật chậm, vệt máu trên mặt người

đàn ông đã bắt đầu không chảy nữa, không rơi từng giọt từng giọt đỏ tươi nhỏ

tý tách xuống nền đất nữa.

Cuối cùng, Thiệu An Hành đã trở lại, cổ tay áo màu trắng bị dính máu đỏ tươi,

hai màu tương phản càng chói mắt.

Anh ta đi đến cạnh Thẩm Loan: "... Xin lỗi."

Không hỏi ra được.

Đáy mắt lạnh nhạt của người phụ nữ khẽ nổi sóng: "Đã thử hết tất cả các cách?"

"Năm cách." Hơn nữa mỗi cách đều đủ trí mạng, máu chảy còn kinh hơn cả vết

dao lúc trước của Thẩm Loan.

Còn hung tàn hơn cả chuyện cắt tai, nhưng vẫn không cạy nổi cái miệng cứng

của Tam Tử?

Nếu không phải Thiệu An Hành nói một cách nghiêm trang, Thẩm Loan căn bản

sẽ không tin.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén rơi xuống mặt Nhị Tử,

đúng lúc nhìn thấy nụ cười chưa kịp thu lại của anh ta.

Thẩm Loan dùng chân đá vào ngực anh ta, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Thiệu An Hành đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ném xuống một câu:

"Mạng lớn đó." Cũng đi theo sau.

Nền đất xi măng lạnh lẽo, người đàn ông nằm ngửa, ngơ ngẩn nhìn đèn dây tóc

treo lủng lẳng trên đầu, đột nhiên cười to: "Ha ha ha..."

Cả người run rẩy.

Vết thương vốn đã ngừng chảy màu lại nứt ra lần nữa, máu chảy uốn lượn.

...

Bên bến tàu, Thẩm Loan ngồi ở ghế phụ, Thiệu An Hành không vội vã nổ máy.

"Hai người đó, cô định xử lý thế nào?"

Nếu anh ta nhớ không lầm, Thẩm Loan đã đồng ý thả họ đi.

Thẩm Loan: "Tiếp tục giam lại, đừng để anh ta chết."

"Người chịu tra hình?"

"Chữa."

Đối với kết quả như vậy, Thiệu An Hành cũng không quá ngạc nhiên.

Đối phương không thể cho cô đáp án mà cô muốn, Thẩm Loan tất nhiên có thể

lật lọng không thả người. Nhưng có vài vấn đề đã thật sự trả lời, vậy giữ lại

mạng, không để chết.

Hợp tình, hợp lý, hợp đạo nghĩa, không thể nói ra nửa điểm sai.

Tất nhiên cũng không ai có thể nói cô sai.

Thẩm Loan đang đỏ mắt lo lắng chính là tôn nữ sát thần, gặp quỷ giết quỷ, gặp

Phật giết Phật.

Sau khi hỏi rõ, Thiệu An Hành gọi một cuộc điện thoại, rồi sau đó lái xe về lại

sơn trang Đông Li.

Thẩm Loan vào cửa chuyện đầu tiên làm là lên lầu tắm rửa.

Thiệu An Hành tưởng cô đã nghĩ thông suốt, cuối cùng không tra tấn bản thân

nữa định đi nghỉ ngơi, nhưng chưa đến nửa tiếng sau, lại thấy cô đã thay quần

áo sạch sẽ, tóc đã lau khô một nửa đi thẳng đến phòng khám ngầm.

Thiệu An Hành đau đầu, thấy cô vào thang máy, lập tức gọi điện cho Trâu Liêm:

"Cô ấy xuống đấy, chú ý chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

"Này... đã 1 giờ sáng, sao..." còn chưa đi nghỉ?

"Chưa nhìn thấy lão lục tỉnh lại, cô ấy sẽ không bỏ qua." Thiệu An Hành cũng

coi như đã được chứng kiến sự tàn nhẫn của Thẩm Loan, không chỉ với người

khác, mà còn với chính mình.

Thật ra trước khi Thẩm Loan đến kho hàng, anh ta cũng đã thẩm tra hai người

đó, đã biết cụ thể chuyện bắt cóc của họ, bao gồm cả chuyện Thẩm Loan cố ý

để bản thân bị thương, mượn sự đau đớn để kích thích thần kinh, vì vậy mà

nâng cao khả năng kháng thuốc.

Đây không phải chuyện có thể làm được trong ngày một ngày hai, cần phải trải

qua trong thời gian dài, nói cách khác, từ lúc biết mình bị bắt, cô đã có suy nghĩ

này, còn kiên trì thực hiện, cuối cùng đã thành công.

Lúc ông Trâu tự tay băng bó vết thương ở khủy tay cho cô, Thiệu An Hành ở

cạnh, tất nhiên đã thấy được miệng vết thương, tuy không bị nhiễm trùng mưng

mủ, nhưng xung quanh lại có vết cào rõ ràng, là cô tự dùng móng tay để cào.

Một người phụ nữ phải có trái tim cứng rắn đến mức độ nào mới có thể xuống

tay tàn nhẫn như vậy?

"Haizz —" Đầu kia, ông Trâu trầm giọng thở dài: "Thật là làm bậy! Sao lại đi

đến bước này cơ chứ?"

Khóe miệng Thiệu An Hành mím chặt: "Tạo hóa trêu người."

"Vậy tiếp theo..."

"Cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm."

"Nhưng như thế rất không công bằng với Thẩm Loan..."

Thiệu An Hành thấp giọng nhắc nhở: "Cứ theo lời lão lục mà làm, dù suy xét từ

phương diện nào thì làm đó cũng là sự sắp xếp tốt nhất với họ."

"Haizz... Cô ấy xuống đến đây rồi."

Thiệu An Hành nghe thấy bên kia phát ra tiếng thang máy ting ting, lập tức kết

thúc cuộc điện thoại.

Anh ta đi đến trước cửa sổ, nhìn ra màn đêm sâu thẳm, chờ đến khi trời sáng,

mặt trời nhô lên, tất cả đều sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.

Thẩm Loan không nhớ bản thân đã ngủ từ bao giờ, nhưng cô lại tỉnh lại trên

giường bệnh ở phòng khám.

Giường bệnh...

Không đúng!

Chỗ này chỉ có một cái giường bệnh, cô đang nằm ở đây, vậy thì Quyền Hãn

Đình đâu?

Quyền Hãn Đình đi đâu rồi?

Ánh mắt lo sợ nghi ngờ đảo qua bốn phía, tường trắng lạnh lẽo như cũ, ánh đèn

sầu thảm như cũ.

Yên tĩnh đến cô liêu.

Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập, thình thịch thình thịch —

Sau đó không lâu.

"Ông Trâu?" Cô xốc chăn lên, xuống giường, đánh giá xung quanh nhưng lại

không thấy ai.

"Ngũ gia?"

Vẫn không có ai trả lời.

Thẩm Loan tìm khắp nơi, dụng cụ, thuốc uống, thuốc tiêm toàn bộ đều ở đây,

ngoài ra không có ai.

Cô đi thang máy lên lầu một, cửa kim loại mở ra, ánh mặt trời cũng chạm vào

đôi mắt.

Dùng tay chắn chắn mới có thể thích ứng được với ánh sáng.

Không có rèm che lại tấm cửa sổ sát đất, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu

vào trong nhà, cả sàn nhà cũng ánh lên màu cam ấm áp.

Thẩm Loan sững sờ trong thang máy quên ra ngoài.

Sau một lúc lâu, mới cất bước, trong đầu vẫn hỗn loạn, không biết hôm nay là

thứ mấy, là ngày bao nhiêu, mà cô đang trong mộng hay đã tỉnh?

Cho đến nhìn đến khi nhìn thấy đồng hồ treo tường, kim đồng hồ không

nghiêng không lệch chỉ đúng số 6.

Cho nên, là chạng vạng, mặt trời đã ngả về tây.

Nhưng ký ức của cô vì sao lại chỉ dừng lại lúc nửa đêm?

Bến tàu Ninh giang, kho hàng số 7, thẩm tra Tam Tử, cưỡng ép Nhị Tử...

Còn có thiết bị khoa học công nghệ cao... Nháy mắt di chuyển...

Sau đó cô ngồi xe Thiệu An Hành về nhà, lên lầu tắm rửa, thay một bộ quần áo

sạch sẽ rồi đến phòng khám ngầm với Quyền Hãn Đình.

Sau đó thì sao?

Cô ra khỏi thang máy thì gặp ông Trâu, dò hỏi bệnh tình của Quyền Hãn Đình,

lại giơ tay để ông ấy băng lại vết thương chưa lành ở khuỷu tay.

Một chai thuốc bột, sau khi quấn băng lên, cô cảm thấy không còn đau nữa.

Không chờ mở miệng Thẩm Loan hỏi, ông Trâu đã chủ động giải thích — thêm

một lớp thuốc mới, hơi đau, nhưng hiệu quả rất tốt.

Cô không nghĩ nhiều.

Sau đó, Thẩm Loan không còn ký ức nữa.

Rồi tỉnh lại, chính là lúc này, một ngày dài đã sắp qua!

Trái tim cô đột nhiên bị sự khủng hoảng quấn chặt, có thứ gì đó đang dần dần

cách xa cô mà đi.

Thẩm Loan phát điên xông lên lầu hai, rầm rầm một tiếng mở tung cửa phòng

ngủ chính.

Cô cỡ nào hy vọng có thể giống như trước đây, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của

người đàn ông; mặc áo tắm dài, mới từ phòng tắm bước ra; lại hay là đang đứng

cạnh mép giường, cầm máy sấy vẫy tay với cô...

Nhưng trước mắt, cái gì cũng không có, trống vắng.

Giường vẫn là giường đó, ngăn tủ vẫn là ngăn tủ đó, nhưng lại không thấy

người đâu.

Thẩm Loan chạy tới, mở tủ quần áo, nếu không phải quần áo của Quyền Hãn

Đình vẫn còn ở bên trong, có lẽ cô đã nghi ngờ tình yêu của cô với anh chỉ là

một giấc mơ đẹp mà ông trời tặng cho, bây giờ đã tỉnh mộng, cô bị vô tình đánh

bật về hiện thực.

Còn may...

Còn may, mấy thứ này đều ở đây.