Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 872



Thẩm Loan cũng ký.

Còn dứt khoát hơn trước kia.

Trước ánh mắt ngẩn ngơ của Hoàng Kỳ, ý cười trong mắt cô không giảm, chỉ là

không chạm đến đáy mắt: "Nếu anh ta dám đưa thì tôi dám lấy."

Nói xong cô đứng dậy rời đi, giọng nói trong veo theo gió truyền đến: "Chuyện

tiếp theo, làm phiền hai người, cảm ơn."

Lời cuối cùng vừa thốt ra, bóng dáng của cô cũng biến mất ở bên ngoài cánh

cửa.

Chân váy màu đỏ ở trên không trung lượn một vòng cung, tựa như hoa hồng đỏ

xinh đẹp nở rộ trong vô số hoa hồng trắng... cả bầu trời mờ nhạt, chỉ có duy

nhất một mình cô rực rỡ.

Rời khỏi Huy Đằng, Thẩm Loan lái xe chạy thẳng tới biệt thự nhà họ Hạ.

Người hầu đứng ở trước cửa sắt, xuyên qua kính chắn gió, nghi ngờ nhìn vào

trong xe: "Xin hỏi cô là?"

Thẩm Loan hạ cửa kính xe lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía

trước, cả khóe mắt và lông mày đều lạnh lẽo: "Tôi muốn gặp Tứ gia."

Cô gọi là "Tứ gia", không phải "Hạ tiên sinh", không phải là "chủ tịch Hạ",

cũng không phải "giám đốc Hạ".

Người hầu nọ cũng không phải là một người hầu bình thường, ông là quản gia,

đã đi theo Hạ Hồng Nghiệp từ mười mấy năm trước, đương nhiên sẽ hiểu người

có thể thốt ra xưng hô "Tứ gia" chắc chắn là người có quan hệ với vài người

ngang hàng.

"Xin chờ một lát." Vừa nói ông ta vừa gật đầu nhẹ với Thẩm Loan rồi nhanh

chóng bước vào trong.

Khoảng hai phút sau, bóng dáng của lão quản gia lại xuất hiện: "Mời đi theo

tôi."

Thẩm Loan đi theo sau lão quản gia vào biệt thự nhà họ Hạ.

"Loan Loan!" Vào lúc đi ngang qua vườn hoa, một giọng nói mừng rỡ vang lên.

Thẩm Loan quay đầu lại đối diện với một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, người đàn

ông môi hồng răng trắng, còn tươi đẹp hơn so với phụ nữ ba phần, hơn nữa giờ

phút này trên môi ẩn hiện ý cười, trong mắt ẩn giấu hưng phấn, đẹp đẽ phong

lưu, quả thật không hổ danh là người "Ăn chơi trác táng quốc dân"... Cậu hai

nhà họ Hạ, Hạ Hoài.

"Sao cô lại đến đây?" Bước nhanh đến trước mặt Thẩm Loan, vẻ mặt nhiệt tình

của người đàn ông không che dấu được: "Em đến đây tìm anh?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Tìm cha của anh."

"Cha anh? Tìm ông ấy làm gì? Bàn chuyện làm ăn? Hợp tác? Anh cũng có thể!"

Hạ Hoài không nói giỡn, cũng không phải khoác lác, chuyện tiền bạc thì tìm

anh ta hay Hạ Hồng Nghiệp cũng không có gì khác nhau.

Là ông chủ trẻ của điện tử Hoa Lăng, tuy Hạ Hoài không nhúng tay vào hoạt

động của tập đoàn, cũng không đảm nhiệm chức vị quan trọng trong công ty,

nhưng trong tay anh ta có cổ phần, tiền hoa hồng mỗi năm cũng đã là con số mà

người thường không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa, anh ta còn sở hữu câu lạc bộ thể thao điện tử Seek, hiện đã trở thành

đôi thể thao điện tử chuyên nghiệp đứng đầu Trung Quốc, đã liên tục đạt giải

quán quân trong trận chung kết KOC thành phố, còn đạt được chức quán quân

KPL mùa xuân năm trước và năm kia.

Tiền, cậu hai nhà họ Hạ không thiếu, nếu có thể giúp gì được cho Thẩm Loan,

anh ta vô cùng vui lòng.

Tiếc rằng...

Thẩm Loan hiện giờ thiếu cái gì, không thể thiếu tiền.

"Tôi tìm Tứ gia không phải vì việc công."

"Không vì công..." Hạ Hoài hiểu rõ, vậy đó là việc tư.

Những trong ấn tượng của anh ta, cha của anh ta và Thẩm Loan ngoài có tầng

quan hệ với Quyền Hãn Đình thì hiếm khi liên quan tới nhau, vậy vì sao lại có

việc "tư"?

"Cậu hai, ngài ấy còn đang chờ ở văn phòng." Lão quản gia nhỏ giọng nhắc

nhở.

"Không cần ông, để tôi dẫn cô ấy đi." Nói xong cũng không đợi đối phương

đồng ý, anh ta đã kéo Thẩm Loan đi vào trong.

Đi được một đoạn, Thẩm Loan không cảm xúc rút tay ra từ lòng bàn tay anh ta.

"Xin lỗi..." Vành tai Hạ Hoài đỏ bừng, nghĩ đến cảm xúc mềm mại còn lưu lại

trên đầu ngón tay, lưu luyến không thôi.

Rõ ràng là một tay già đời trong chuyện nam nữ, bạn gái của anh ta luôn là tiêu

đề trên các tạp chí, thế mà khi đứng trước mặt Thẩm Loan, kỹ năng và thủ đoạn

khi tán gái đều không có tác dụng.

Y hệt một thằng nhóc chưa trải sự đời lơ ngơ.

Cho dù anh ta đã sớm hạ quyết tâm từ bỏ, không giống mơ mộng xa vời, ngay

cả tranh cũng không tranh mà rời khỏi chiến trường, nhưng việc này cũng

không gây trở ngại cho việc anh ta vô cùng thưởng thức Thẩm Loan, vì cô vui

mừng, động lòng vì cô.

Nếu Hạ Hồng Nghiệp biết thằng oắt con trong nhà còn ôm ý tưởng này, chắc

chắn sẽ sẽ nhìn thoáng qua sau đó sẽ dốc hết sức mà đả kích.

"Nói nghe thì vĩ đại, tình ý triền miên, nói toạc ra thì có tà tâm, lại không có lá

gan đi cướp... một người rồi một người!"

Đều do bị Quyền Hãn Đình dọa chạy.

Hạ Hoài nhớ tới những ngày anh bận như chó, mệt như trâu, còn không bằng

một cuộc sống của một con heo làm cho anh có ấn tượng thật sự quá sâu, khắc

sâu đến nỗi đều biến thành bóng ma.

Dần dần lúc anh ta muốn lại gần Thẩm Loan thì trong đầu không tự giác hiện ra

gương mặt của Quyền Hãn Đình, cuối cùng chỉ dám đứng ở phía xa mà nhìn cô.

Cho nên ở một khoảng thời gian rất dài, Hạ Hoài đều cố hết sức tránh khỏi việc

xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Loan. Anh ta mới nhận ra rằng, nếu thật sự

muốn tránh khỏi mắt một người thật ra rất đơn giản.

Vốn dĩ anh ta không hề ôm hy vọng, chậm rãi học không nhớ tới cô, thế nhưng

khi Thẩm Loan đứng trước mặt anh ta, nói với anh ta vài lời, cười với anh ta,

Hạ Hoài mới nhận ra rằng có một số thứ không phải bản thân muốn khống chế

thì có thể khống chế được, muốn có thể theo lý trí là có thể ngheo theo lý trí.

"À vậy...Anh có thể biết được cụ thể việc tư kia là gì không?" Anh nhịn không

được đưa đầu ngón tay lên sống mũi sờ sờ, có chút do dự ngại ngùng.

Dưới chân Thẩm Loan dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh: "Không thấy

Quyền Hãn Đình."

"?"

"Phía trước chính là văn phòng, cảm ơn." Cô giơ tay đặt lên chốt cửa, nhẹ

nhàng vặn.

Chờ tới lúc Hạ Hoài từ mờ mịt tỉnh lại, của đã sớm khép lại.

Cái gì gọi là... Không thấy Quyền Hãn Đình?!

Trong văn phòng.

"Tứ gia." Thẩm Loan cách anh ta một bàn làm việc, ánh mắt giao nhau.

"Quản gia Trương nói có cô gái trẻ tuổi tìm tôi, tôi còn thắc mắc, tìm A Hoài thì

được chứ tìm tôi làm gì?" Dấu chân chim ngay đuôi mắt uốn nhẹ như gợn sóng.

Thẩm Loan không cười.

"Em dâu làm sao bỗng nhiên lại nhớ tới tôi ở đây?" Hạ Hồng Nghiệp thấy cô

không có ý tứ muốn chào hỏi thì vào thẳng vấn đề.

"Khách ít ghé thăm" sở dĩ được gọi là "ít", bởi vì nguyên nhân là... Không có

việc gì thì không tới cửa, tới cửa thì chắc chắn có chuyện.

Thẩm Loan: "Nếu tứ gia biết hãy nói cho tôi Quyền Hãn Đình đang ở đâu?"

"Lão lục?" Hạ Hồng Nghiệp nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc, không, không xác

định nói: "Cô hỏi tôi tung tích của em ấy?"

Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Loan khiến anh ta hiểu được, lời này không phải

nói giỡn.

"Lão lục làm sao vậy?"

"Trong một đêm, biến mất không thấy."

Cả người Hạ Hồng Nghiệp sững sờ.

Hai mươi phút sau Thẩm Loan rời khỏi văn phòng, vẽ mặt vẫn y như lúc đến,

nhìn không ra cảm xúc dư thừa nào.

Hạ Hoài ngồi ở phòng khách, ngơ ngác mà cầm điều khiển từ xa đổi kênh, kỳ

thực lực chú ý của anh ta đều đặt vào cửa văn phòng.

Trong thời gian chờ đợi, vô số lần anh ngẫm nghĩ câu nói "không thấy" của

Thẩm Loan, trong lòng mơ hồ hiện ra một suy đoán lớn mật không có khả năng

xảy ra.

Rốt cuộc...

Cửa mở!

Đột nhiên anh ta đứng lên từ trên sô pha, bởi vì đứng dậy quá gấp, suýt nữa làm

rớt chiếc điều khiển từ xa.

"Loan Loan..." Anh ta bắt lời, muốn nói gì đó nhưng không nói.

Thẩm Loan nâng mắt, giọng điệu đều đều: "Cảm ơn anh dẫn đường."

"Hẳn là..."

"Em đi trước."

"Từ từ!"

"?"

"Em vừa bảo Quyền... không thấy Lục thúc, có ý gì vậy?" Hạ Hoài chăm chú

nhìn cô với đôi mắt đào hoa.

Thẩm Loan: "Nghĩa đen."

Nghĩa đen... nghĩa là Quyền Hãn Đình thật sự mất tích?

Không từ mà biệt?

Trong lúc Hạ Hoài đang suy đoán, Thẩm Loan đã đi được một khoảng.

Anh ta đuổi theo, theo bản năng giơ tay từ phía sau giữ bả vai cô, nhưng gần

đến thì lại do dự nửa giây.

Ở ngay tại nửa giây này, Thẩm Loan dừng lại, xoay người đối mặt với anh ta:

"Còn có việc gì khác sao?"

Cánh tay Hạ Hoài giơ lên không trung ngượng ngùng lấy về, giọng điệu không

thể nhẹ hơn: "Có phải chú Lục bỏ em lại...?

"Đúng vậy." Cô thản nhiên đáp.

Hạ Hoài lại không thể nào bình tĩnh được: "Thúc ấy sao lại có thể như vậy?!"

Thấp thỏm cùng lo lắng không yên trộn lẫn vào nhau.

Lúc đầu anh ta quyết định bỏ cuộc vì đối thủ quá mạnh, Quyền Hãn Đình là một

người đàn ông tồn tại như một vị vua, Hạ Hoài nghĩ rằng chú ấy có thể trao cho

Thẩm Loan tình yêu quý giá nhất trên đời, thứ mà anh ta đã tiêu xài phung phí

và không thể tái tạo.

Thế nhưng bây giờ ngay cả những yêu cầu cơ bản nhất Quyền Hàn Đình cũng

không thể đáp ứng được!

Một Thẩm Loan tốt như vậy, người phụ nữ mà anh ta có muốn cũng không có

được, lại bị người đàn ông khác bỏ rơi.

Nhưng mà...

"Chú Lục là vì cái gì?" Hạ Hoài nhíu mày.

Thẩm Loan lãnh đạm nhếch môi: "Tôi cũng muốn biết vì sao."

Tại sao lại đối xử với cô như một kẻ ngốc, vứt bỏ cô như rác tưởi, đuổi cô đi

như một tình nhân... Mặc dù bỏ vì danh nghĩa tốt của cô, Thẩm Loan cũng

không thể tiếp, thu!

Hạ Hoài: "Ba của anh nói thế nào? Ông ấy có biết không?"

Thẩm Loan lắc đầu, vẻ mặt khiếp sợ của Hạ Hồng Nghiệp không giống diễn

kịch, anh ta thật sự không rõ ràng lắm.

Cuộc trò chuyện ở văn phòng của hai người kia vẫn còn vang vọng bên tai...

Hạ Hồng Nghiệp: "Tôi không biết, nhưng có người nhất định sẽ biết, chỉ là

không biết nhiều hay biết, có chịu nói hay không mới là vấn đề."

Thẩm Loan: "Ai?"

"Tống Cảnh."

"Vì sao là anh ta?"

"Em phải tin tưởng, người hiểu lão Lục nhất trên đời sẽ là kẻ thù và đối thủ của

cậu ta."

Quan hệ của Tống Cảnh và Quyền Hãn Đình nói là "kẻ thù" thì hơi quá, mà làm

"đối thủ" thì vừa vặn.