Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 880



Hạ Hoài vội vàng buông dao nĩa, đuổi theo vào toilet, lại thấy Thẩm Loan ghé

vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo, mặt mày xám xịt.

Anh ta muốn duỗi tay thuận khí cho cô, vỗ vỗ lưng, nhưng tay giơ ra được một

nửa lại cứng ngắc giữa không trung.

Chờ anh ta giãy giụa một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm muốn đặt xuống, Thẩm

Loan đã đứng lên lau khô miệng, không cần anh ta.

Hạ Hoài lơ đãng thu tay lại, tựa như không xảy ra chuyện gì: "Cô làm sao vậy?

Dạ dày không thoải mái hả?"

"Có lẽ vậy." Thẩm Loan nhìn gương, khảy tóc, có lẽ do bị nôn, khuôn mặt trắng

nõn càng tái nhợt, sắc môi cũng nhợt nhạt.

"Cần đi bệnh viện không..."

"Không cần" Thẩm Loan lập tức cắt lời anh ta: "Cơ thể tôi, tôi hiểu rõ sao lại

thế này."

Nhìn thoáng qua gương, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương giữa không

trung.

Mặt mày Hạ Hoài thâm trầm, mà Thẩm Loan lại vô cảm, chỉ lúc đảo mắt qua cô

mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

"Cũng đúng, nếu cô không kiên trì nổi nữa thì trực tiếp nói với tôi, hay là vẫn

nên đến bệnh viện..."

Thẩm Loan gật đầu: "Được."

Nói xong, xoay người ra khỏi toilet, lập tức trở lại phòng khách.

Hạ Hoài liền đi theo bên cạnh cô, muốn dơ tay đỡ, lại bị Thẩm Loan lẳng lặng

tránh đi.

Thỏ hoang vẫn bị nguội, không có giấy bạc giữ ấm, bị nhiệt độ phòng bão hòa,

chỉ có màu vàng ươm là không thay đổi, vẫn cứ gợi cảm giác thèm ăn.

Hạ Hoài dùng dao nĩa tách từng bộ phận của con thỏ ra, để những phần có thể

ăn sang một bên, phần không thể ăn sang bên khác.

Lúc anh ta xử lý nó, động tác nước chảy mây trôi, nhìn đã biết đây không phải

lần đầu tiên.

Thẩm Loan ngồi trên chiếc sô pha ở phía xa, không nhìn con thỏ hoang kia nữa,

nghiêng người tránh mùi thịt nướng kia.

Mấy lần phải hít sâu để ổn định lại, bấy giờ mới miễn cưỡng chặn được cảm

giác buồn nôn cuồn cuộn ghê tởm.

Hạ Hoài không phát hiện ra phản ứng quá kích với mùi thỏ nướng của Thẩm

Loan, lại đưa đùi thỏ cho cô lần nữa, khuôn mặt Thẩm Loan biến sắc: "Chờ một

chút —"

"?"

"Tôi cảm thấy hơi không thoải mái, muốn nghỉ ngơi."

"Nhưng cô đã ăn gì đâu..."

"Để trong tủ lạnh đi, khi nào đói tôi ăn sau."

Hạ Hoài ít nhiều cảm thấy thất vọng, nhưng thứ cảm xúc này chỉ chỉ giằng co

ba giây, sau đó anh ta vẫn là "cậu chủ ăn chơi trác táng" không tim không phổi.

"Được, tôi cất vào tủ lạnh, cô nhất định phải nhớ ăn đó! Còn có, nếu cơ thể thật

sự không thoải mái, đừng ngang bướng, nhất định phải gọi điện cho tôi, tôi luôn

mở máy 24 tiếng..."

Hạ Hoài nói rất nhiều, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như một "bà cụ già" lải

nhải.

Thẩm Loan không những không thấy phiền chán, mà còn rất chăm chú lắng

nghe.

Cô nghĩ, một người đàn ông lấy đâu ra lắm lời như vậy? Sao lại kiên nhẫn và

nhàn hạ đến thế?

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, Hạ Hoài có.

Hơn nữa còn rất thích thú.

Thẩm Loan nghe xong mấy lời dặn dò của anh ta, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi

mới lên lầu nghỉ ngơi.

Hạ Hoài như cái gái ốc đồng, chịu thương chịu khó thu dọn phòng khách, chia

thịt thỏ đã xử lý tốt thành mấy phần nhỏ, dùng màng bọc thực phẩm bọc kín lại,

đợi khi nào Thẩm Loan muốn ăn là có thể trực tiếp lấy ra đun nóng, đơn giản lại

tiện.

Cùng lúc đó, phòng ngủ chính lầu hai.

Sau khi Thẩm Loan đi vào, cũng không có ngả đầu là ngủ, thậm chí giường

cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, lập tức đi vào phòng tắm.

Cô đứng trước tấm gương cả người, run rẩy hạ tay, từ từ xoa xoa bụng mình.

Nơi đó yên tĩnh, không nhìn ra chút khác thường.

Nhưng Thẩm Loan biết, tất cả chỉ là vẻ ngoài, cô có lẽ thật sự...

Có thai rồi!