Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 885



Trước căn nhà đơn cũ kĩ có hai người đàn ông trẻ tuổi khí chất bất phàm đứng,

tay cầm điếu thuốc, miệng phả ra từng vòng khói, nhất cử nhất động đều lộ ra

sự kiêu ngạo, không chút phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Đều là hút thuốc, có người có thể bộc phát khí chất quý tộc, có người chỉ có thể

là lưu manh đầu đường.

"Anh Chân, vừa rồi em không hoa mắt, kia thật ra chính là một đứa bé gái đúng

không?"

Khuôn mặt hồng hào, đôi mắt tròn xoe, môi hồng răng trắng, còn kẹp tóc...

Tuy rằng chỉ có hai tuổi, nhưng có thể phân biệt được giới tình và tuổi tác từ

ngoại hình và cách ăn mặc.

"Ừ."

Tống Chân cũng nhìn thấy một bé gái.

"Nếu, em là nói nếu, tin tức sai lầm, để lại không phải con trai mà là một đứa

con gái, vậy nghĩa là dòng chính không có người nối nghiệp, anh liền có thể

——"

Một ánh mắt nhẹ nhàng ngầm có ý cảnh cáo thành công khiến Tống Kỳ câm

miệng.

Nhưng điều mà anh ta muốn nói đã vô cùng rõ ràng.

Im lặng chưa đến ba giây, Tống Kỳ lại nói: "Anh Chân, anh Chân, anh nhìn thấy

rõ người phụ nữ kia trông như thế nào không?"

"Không có."

"Đều do căn nhà nát này, đây mà là tiểu khu gì chứ, hoàn cảnh tệ như vậy, hành

lang cũng không có đèn..."

"Làm sao, cậu rất tò mò?" Tống Chân hiếm khi tiếp lời hắn một lần.

Tống Kỳ lập tức hăng hái: "Đương nhiên! Anh nghĩ xem, cô ta ở tại nơi như

này, lại là tiểu tam của anh Tống... Khụ... Duật, còn sinh cho anh ta một đứa

con, dù là chọn đại một ai cũng tốt hơn. Nói thật, em thật không nghĩ tới một

người đàn ông quân tử lịch thiệp như anh Tống Duật cũng sẽ nuôi tiểu tam ở

bên ngoài, ngay cả con cũng sinh rồi..."

"A Kỳ, chú ý từ ngữ của cậu."

"OK, em là người văn minh, trong giới này của chúng ta ai cũng có thể nuổi tiểu

tam, bao gồm em và anh, nhưng anh Duật tuyệt đối không thể."

Khóe miệng Tống Chân nhẹ giương, hình như có chút mỉa mai: "Nhưng mà sự

thật hiện ngay trước mắt."

"Đâu chỉ sự thật, quả thực bằng chứng như núi, lại còn làm đến mức có thêm

mạng người..." Huyết thống không có cách nào làm giả, nếu dòng chính đồng ý

đón người phụ nữ này cùng đứa con của cô ta trở về, vậy chứng minh rất quan

tâm đến vấn đề huyết thống.

Nhà họ Tống không có hứng thú giúp người khác nuôi con, muốn nuôi, vậy

cũng nhất định là nuôi chính mình.

Cho nên, có phải loại vấn đề ngu ngốc như có phải con ruột hay không, căn bản

không cần tự hỏi, có thể trực tiếp bỏ qua.

Tống Kỳ nâng cổ tay xem thời gian: "Đã 40 phút, sao còn chưa xuống? Nếu

không em đi lên giục chút?"

Tống Chân: "Không vội, chờ một chút."

Ở phía trước cửa, hai bên đã chạm mặt nhau, anh ta giải thích ngắn gọn ý định

đến của mình, phản ứng của người phụ nữ vô cùng bình tĩnh, giống như đã sớm

biết bọn họ sẽ đến.

"Hôm nay chủ yếu chúng ta là vì đón cô và con trở về nhà họ Tống."

"Được, tôi thu dọn một chút, rất nhanh sẽ xong." Cô tiếp nhận quá nhanh, quá

thản nhiên.

Nghĩ đến đây, Tống Chân hừ cười: "Người phụ nữ này..."

"?"Tống Kỳ không hiểu ra sao.

Cố kiềm chế, thật sự nhịn không được: "Cô ta làm sao vậy?"

Tống Chân: "Rất có ý tứ."

"?"

Đảo mắt lại qua đi hai mươi phút, người còn chưa xuống dưới, Tống Kỳ đã hít

quá nhiều khí lạnh, tiếng phì nhổ ngoài miệng không ngừng, rốt cuộc sau khi

liên tiếp hắt xì bốn năm cái, không thể nhịn được nữa: "Em đi lên nhìn thử!"

Trái lại Tống Chân, vẫn là bộ dáng bình tĩnh nhẹ nhàng ấy, từ trong túi lấy ra cái

thứ gì, giũ ra, dưới cái nhìn chăm chú khó có thể tin của Tống Kỳ, thuần thục

mà đeo lên mặt.

"Khẩu, khẩu trang?!"

Tống Chân không mở miệng, trực tiếp dùng ánh mắt trả lời anh ta.

Tống Kỳ nháy mắt nhớ lại lúc trước trên xe, lão Từ đưa khẩu trang cho anh ta,

bị anh ta lấy cớ "đồ chơi của đàn bà" để từ chối, đến nỗi hiện tại chỉ có thể mắt

trông mong nhìn.

Cho nên có ghê gớm đến đâu cuối cùng cũng sẽ có ngày khuất phục...

Không khỏi lại chịu kích thích, Tống Kỳ bước nhanh hơn lên lầu, cũng trong

chớp mắt, nhìn dáng vẻ của anh ta cứ như bất chấp thân tình.

Đáng tiếc, còn không đợi anh ta đi vào trong căn nhà, người phụ nữ đã dẫn theo

con cùng với hai túi hành lý xuất hiện trước mặt anh ta.

Lần này không có hành lang mờ mịt, cũng không có góc ngược sáng cho nên

Tống Kỳ có thể thấy rõ ràng gương mặt của người phụ nữ.

Lớn bằng bàn tay, cằm nhòn nhọn, tóc dài xõa trên vai rũ xuống hai sườn, màu

da trắng như tuyết.

"Tống tiên sinh định đi lên tìm tôi sao?" Giong điệu lạnh lẽo, không chút để ý lộ

ra vẻ lãnh đạm, phá lệ dễ nghe.

Úi......

"Tôi nhìn xem có cần giúp đỡ hay không."

Người phụ nữ đưa mắt nhìn hai chiếc vali, khẽ gật đầu: "Phiền ngài rồi."

Tống Kỳ: "..." Thật đúng là không khách sáo.

Người phụ nữ buông tay, ôm lấy "tiểu Na Tra" vừa gặp lên, nhưng tay còn lại

đưa ra phía sau kéo ra một... bé trai?!

Tống Kỳ choáng váng

Bước nhanh về phía trước, Tống Chân tình cờ nhìn thấy cảnh này không khỏi

sững sờ.

Hai đứa trẻ?

Người phụ nữ đơn giản không để ý đến kinh ngạc và ngạc nhiên trên mặt họ,

chỉ ôn nhu nhìn đứa bé trai, giọng nói buồn tẻ ban đầu cũng có độ ấm, như gió

xuân mềm mại, lại róc rách như suối trong: "Tán Tán, nắm chắc tay mẹ."

Cậu bé không nói, cũng không ngẩng đầu lên, mi mắt vẫn rũ xuống, nhưng bàn

tay trắng nõn non nớt mềm mại của cậu lại đặt lên bàn tay to lớn của người phụ

nữ, rồi giữ chặt không buông.

"Sao lại có hai đứa trẻ? Bọn họ rốt cuộc ai là con ruột của anh Duật?!" Tống Kỳ

lên tiếng, ánh mắt có chút ngớ ngẩn, giọng điệu chất vấn.

Tống Chân hơi nheo mắt lại, lần này, anh ta không ngăn cản.

Đối với một số câu hỏi, phải có ai đó hỏi, tìm tòi nghiên cứu mới có đột phá.