Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 891



Cứ thế, giống như bị ma xui quỷ khiến, anh ta mở miệng hỏi.

Người phụ nữ ngoảnh đầu nhìn lại trong nháy mắt ấy, ánh trăng chiếu sáng nửa

khuôn mặt của cô, rực rỡ sán lạn, lung linh như hòn ngọc quý.

Mắt lạnh nhạt.

Mi mắt cũng lạnh lùng.

Trên người cô, mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một hành động, thậm chí ngay cả mỗi

biểu cảm trên khuôn mặ, hoàn toàn không lộ ra vẻ quyến rũ lả lơi.

Nhưng mà xuất thân của cô, những điều mà cô trải qua gặp phải, còn có cả nghề

nghiệp trước đây của cô, đều chú định cô nên bị chốn phong trần nhuộm màu,

số mệnh bị dằn vặt.

"Tôi quen sống trong nhà nhỏ, bây giờ đổi sang nơi ở mới có chút không quen,

nên ra ngoài đi dạo một chút bèn đi đến nơi này."

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng, coi như là câu trả lời.

Không có ý muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

Nhưng Tống Chân lại không dễ dàng bị đuổi đi như thế: "Muộn thế này rồi sao

cô Thẩm vẫn còn ở trong sân à?"

"Tôi ra ngoài này hít thở không khí một lát."

"Tây viện cũng không kém mấy căn nhà phía trước, ánh sáng nhiều, không gian

thông thoáng đón gió, làm sao vậy, cô Thẩm cảm thấy buồn à?"

Thẩm Loan lảng tránh không trả lời, chỉ nói: "Đã khuya rồi, anh Tống cũng nên

về nghỉ ngơi sớm một chút đi, dù sao thì..." Cô dừng lại trong giây lát: "Thức

đêm cũng có hại cho sức khỏe."

Nói xong, lướt qua người đàn ông lập tức trở về phòng.

Khi đi ngang qua nhau, Tống Cảnh khẽ hít một cái, một mùi hương thơm dịu

nhẹ chui vào cánh mũi.

...

Thẩm Loan đến ở nhà họ Tống ngày thứ hai, trong giới nhà giàu bắt đầu truyền

nhau những tin đồn nhảm nhí, còn nói đúng như thật.

"Đây là mang gà rừng về nhà, xem như là nuôi phượng hoàng hả?"

"Ai bảo con gà rừng này biết đẻ trứng cơ chứ, lại còn đẻ trứng độc nhất nữa

cơ?"

"Cậu cả nhà họ Tống cũng đã mất rồi, lưu lại chút máu mủ cũng không dễ dàng,

chẳng trách người chú trọng quy củ như ông cụ nhà họ Tống cũng phải phá lệ."

"Chỉ là đẻ ra một đứa con gái mà thôi, cũng không đến mức cho nhà Tống một

người thừa kế, cần thiết phải làm vậy sao?"

"Con gái á? Không phải chứ... sao tôi lại nghe nói đó là một đứa con trai nhỉ?"

"Này, người phụ kia có thật là... là kiểu đấy không?"

"Đầu bảng Mật Đường, nghe nói rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, cầm kỳ thi

họa, đánh đàn ca múa, mọi thứ đều giỏi, quan trọng nhất chính là đặc biệt giỏi

phục vụ đàn ông. Một đêm ra sân khấu đều trên bốn mươi nghìn tệ, những phú

ông được cô ta hầu hạ đều khen không dứt miệng."

"Là người trong Mật Đường à? Chẳng trách cậu cả nhà họ Tống quang minh lỗi

lạc như thế cũng phải sa vào, xem ra, không phải là Đường Tăng thanh tâm quả

dục, mà là do thủ đoạn của hồ ly tinh còn chưa đủ."

"Ha ha... phép so sánh này của cô đúng là thú vị!"

Tin đồn nhảm nhí đối với người nghe mà nói sẽ khiến họ buồn phiền, còn đối

với người không nghe thấy thì chẳng khác nào gió thoảng qua tai.

Thẩm Loan tạm thời còn chưa nghe được mấy cái "tin vịt" này, tất nhiên cho dù

có nghe thấy thì cô cũng không sợ.

"Cô Thẩm muốn đi ra ngoài ạ?" Người giúp việc thấy cô ra ngoài mang theo hai

đứa bé, ăn mặc chỉnh tề, bèn âm thầm suy đoán.

"Ừm."

"Vậy tôi đi thông báo cho quản gia chuẩn bị xe, xin cô chờ hai phút."

Thẩm Loan mở miệng, định nói không cần, nhưng người giúp việc đã chạy đi,

chỉ để lại cho cô một cái bóng lưng.

Nói hai phút đúng thật là hai phút, ba mẹ con họ ngồi lên ghế sau chiếc xe

Bentley, người lái xe vẫn là người hôm qua đi đón bọn họ.

Hình như tên là... Lão Từ.

"Cô Thẩm muốn đi đâu ạ?"

"Đến đường Hoa Sen."

Lão Từ hơi chững lại, bám lấy tay lái, nhìn thẳng về phía trước để che đi sự

kinh ngạc trong mắt mình.

Bốn mươi phút sau, xe dừng lại.

Lão Từ: "Thưa cô, đã đến nơi rồi."

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng, gọi cô bé đang ngủ gật dậy.

"Mẹ..."

"Ngoan, mau dậy đi, chúng ta đến nơi rồi."

Đường Hoa Sen, ở Kinh Bình còn được gọi với cái tên khác là "Khu phố đêm",

chẳng trách lão Từ nghe xong lại có phản ứng như vậy.

Chỉ là, sau đó còn có chuyện kích thích hơn.

Khi Thẩm Loan dắt hai đứa bé xuống xe, đi thẳng vào trong một con ngõ nhỏ,

dần đi sâu vào bên trong, bước vào một quán bar treo biển màu hồng, hai con

ngươi của lão Từ suýt chút nữa thì lăn ra khỏi hốc mắt.

Ông ta nhanh chóng móc điện thoại di động ra, ấn gọi một dãy số —

"Cậu Chân, cô Thẩm đi ra ngoài rồi!"

Đầu dây bên kia trầm ngâm trong giây lát: "Đi đâu?"

"Đường Hoa Sen." Lão Từ không giấu diếm, lấy lại tinh thần nói thẳng một

mạch: "Cô ấy đến một quán bar tên Mật Đường."

"Mật Đường?!" Giọng nói trong điện thoại bỗng cất cao, thậm chí còn hơi giống

như đang hét lên.

Cách một cái di động, lão Từ còn có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo từ

dầu day bên kia phả vào mặt.

"Vâng, tên là Mật Đường..." Ông ta trả lời lắp bắp.

Biển hiệu màu hồng, bên trên còn vẽ hai cái kẹo mút.

...

Mật Đường không buôn bán vào ban ngày.

Cho nên lúc này, trong quán không có khách.

Sau khi vào cửa, Thẩm Loan liền buông tay dắt hai đứa trẻ ra, để cho bọn họ tự

do chạy nhảy vui đùa.

Thanh Thanh và Tán Tán không sợ người lạ một chút nào, giống như là quay trở

về căn nhà của mình vậy.

Cô bé dùng giọng nói bi bô của mình ra lệnh cho người máy đang quét dọn

mang ngựa gỗ đồ chơi của mình trong phòng để đồ ra ngoài.

Tán Tán đi thẳng đến một cái quầy nhỏ bên cạnh quầy bar, lấy ra một bộ đồ

chơi Lego đang lắp dở, sau ba lần vận chuyển mới ôm hết đống đồ chơi đến trên

tấm thảm yoga đối diện, sau đó ngồi xuống, bắt đầu lắp rồi lại rỡ ra, lặp đi lặp

lại.

Chơi không biết mệt.

"Đến rồi à —" Giọng nói lười biếng cùng tiếng bước chân từ trên tầng hai

truyền đến.

Thẩm Loan ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ, đôi môi đỏ thắm, tóc dài lượn sóng

đang đỡ lấy lan can, quyến rũ thướt tha bước từ trên tầng hai xuống.

Những nhân viên phục vụ đang làm việc xung quanh sôi nổi dừng tay lại, đồng

thanh chào hỏi —

"Chị Đàm!"

Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh như nhành liễu của người phụ nữ hơi vẫy,

giọng nói vẫn thong thả và tùy ý: "Ừm, mọi người làm việc đi."

Trong phòng.

Thẩm Loan tiến lên.

Lệ Hiểu Đàm lùi về sau hai bước, trở tay đóng cửa lại, nét quyến rũ lả lơi cũng

thu lại, theo sau vài bước, giọng nói hơi sốt sắng: "Không phải đã nói để phía

tôi lái xe đi đón sao? Sao đột nhiên lại không cần nữa?"