Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 906



Tây viện.

Thẩm Loan và hai đứa nhóc đang ăn cơm, bầu không khí tương đối vui vẻ.

"Mẹ... Hi hi..." Đôi đũa nhỏ quơ quơ giữa không trung, muốn bắt lấy đĩa sườn

chua ngọt đang ở trước mặt Thẩm Loan.

"Được rồi. Nhưng mà phải đợi một chút."

Cô nhóc gật gật đầu, cất đôi đũa đi.

Thẩm Loan bỏ xương, chỉ còn lại thịt, sau đó xé thịt thành miếng nhỏ rồi bỏ vào

trong chén cô nhóc.

Cũng với các bước như thế, Thẩm Loan tiếp tục làm cho Tán Tán.

Bình thường người gắp đồ ăn là Thẩm Loan, nhưng sau khi bỏ thức ăn vào

trong chén hai nhóc, thì việc bỏ vào trong miệng lại tự do bọn nhóc đảm đương.

So sánh mà nói, tư thế cầm đũa của Tán Tán tương đối ổn, tay cũng không run,

hẳn là có liên quan đến việc cậu bé thường xuyên đánh bao cát và đu xà đơn,

lực cánh tay của cậu bé được rèn luyện rất tốt.

Cô nhóc hơi kém một ít, nhóc không cầm được đũa chặt cho nên cô bé càng

thích dùng muỗng hơn, Thẩm Loan đợi cô bé quen dùng muỗng mới bắt cần

phải dùng đũa, lúc này mới vừa bắt đầu không bao lâu cho nên cô bé không quá

thuần thục.

Rất nhiều lần cô bé đều bẹp miệng muốn khóc, chuẩn bị chơi xấu, Thẩm Loan

chỉ làm như không thấy.

Có thể là do không có người nào xem mình biểu diễn, nên cô nhóc cũng cảm

thấy không thú vị, cuối cùng vẫn hậm hực từ bỏ, tiếp tục đấu tranh với chiếc

đũa trong tay, khuôn mặt nhỏ nghẹn hồng.

Kể từ đó, cơm không có khả năng không rơi vãi ra ngoài, chỉ thấy trên vành

chén của cô bé dính đầy cơm, cực kỳ nhiều, trên mặt cũng dính, thỉnh thoảng

còn có ít vụn thịt.

Tay và quần áo cũng đều bẩn hết.

Thẩm Loan không phê bình, cũng không mắng mỏ, cũng không hề nói câu nào

liên quan đến vấn đề này, trẻ nhỏ học ăn cơm luôn có một quá trình, lúc đầu rơi

vài là chuyện bình thường, từ từ rồi sẽ tốt hơn.

Cho nên người làm mẹ như cô cũng không cảm thấy có chuyện gì.

Nhưng cô nhóc thật sự không nhịn nổi nữa, cô bé nhìn chính mình, sau đó lại

nhìn nhìn về phía Tán Tán.

Một người bẩn thỉu, thối hoắc, tay và miệng đều là dầu mỡ.

Còn một người thì sạch sẽ, cực kỳ thoải mái, thậm chí còn có thể tự mình gắp

đồ ăn.

Như người ta nói, không so sánh thì sẽ không có tổn thương.

"Oa-"Cô nhóc tan vỡ chỉ trong nháy mắt.

Thẩm Loan sửng sốt, Tán Tán kinh ngạc đến ngây người.

Cô nhóc bắt đầu gào khóc, lúc há mồm cơm và đồ ăn vẫn chưa nuốt xuống đều

trôi tuột vào túi nước miếng.

"Ối, sao Thanh Thanh nhà chúng ta lại khóc thế?"

Tống Chân ngay lúc này tiến vào, lập tức bế cô nhóc lên mà không sợ làm dơ

quần áo, ôm vào trong lòng ngực, một tay thay cô bé lau nước mắt, một tay

khác lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái, mang theo vài phần trấn an dỗ dành.

Cô nhóc cũng không rảnh khóc, chỉ ngơ ngác nhìn Tống Chân, nếu anh ta

không có chút quen thuộc thì cô nhóc cũng sẽ không để anh ta ôm, chỉ là không

biết người này là ai, mình phải gọi là gì.

Tống Chân liếc mắt một cái đã biết cái đầu nhỏ của cô bé đang suy nghĩ cái gì:

"Ngoan, gọi chú nào."

Phản ứng đầu tiên của cô nhóc không phải gọi chú, mà là nhìn về phía Thẩm

Loan.

Có thể thấy được được dạy dỗ rất tốt.

Thẩm Loan đã dọn xong mớ hỗn độn trên bàn ăn, sau đó nghênh đón ánh mắt

của cô nhóc, vươn tay về phía cô bé.

Cô nhóc không có bất kỳ do dự nào nhào qua, vừa uất ức vừa ỷ lại gọi một

tiếng: "Mẹ..."

"Vì sao lại khóc?"

"Hư..." Bẹp bẹp cái miệng nhỏ.

"Nói chuyện nào."

"Con không muốn dùng đũa mấy..."

"Lý do vì sao?"

"Không dùng tốt." Giọng nói non nớt đáng thương.

"Cho nên sau này con cũng không định ăn cơm à?"

"Hả?" Cái miệng nhỏ há thành hình chữ "O": "Muốn, muốn ăn cơm cơm..."

Thẩm Loan: "Không cần đũa thì ăn thế nào bây giờ?"

"... Có muỗng muỗng mà."

"Vậy bây giờ nếu không có muỗng mà chỉ có đũa, vậy con có ăn hay không?"

Sao lại không có muỗng nhỉ? Chỉ cần mẹ cho cô bé, vậy là có rồi mà!

Trong lòng cô nhóc nghĩ rất rõ ràng nhưng ngôn ngữ lại hữu hạn, không có cách

nào biểu đạt hoàn chỉnh được lời mình muốn nói, cho nên gấp đến mức hốc mắt

đỏ bừng.

Tống Chân nhíu mày, dường như không tán đồng với cách giáo dục như thế của

Thẩm Loan, nhưng cũng không mở miệng xen vào.

Lúc thấy cô nhóc này lại sắp cho hạt đậu của mình rơi xuống, người phụ nữ

không chỉ không dỗ dành, ngược lại cả khuôn mặt đều trầm xuống: "Không cho

khóc."

Vẻ không đồng ý trong mắt Tống Chân càng sâu.

Đứa bé mới hai tuổi thì hiểu gì chứ? Nếu uy hiếp và cảnh cáo hữu dụng, vậy

trên đời cũng sẽ không tồn tại loại sinh vật như mấy đứa "trẻ trâu".

Nhưng giây tiếp theo, vả mặt đừng đến quá nhanh như thế chứ—

Chỉ thấy khuôn mặt đang chậc chờ để khóc của cô bé sau khi nghe xong Thẩm

Loan nói câu kia, rõ ràng nước mắt đang đảo quanh bên hốc mắt, nhưng chờ

mãi chờ hoài, chờ đến khi nước mắt sắp bốc hơi nhưng vẫn không rơi xuống.

Nói không khóc mà thật sự không khóc luôn.

Tống Chân: "?"

Thẩm Loan cũng không thèm nhìn tới anh ta, tất cả lực chú ý đều đặt lên trên

người cô nhóc: "Bây giờ có thể ngồi xuống tiếp tục ăn cơm chưa?"

Hít hít cái mũi, sau đó gật đầu: "Có thể rồi ạ."

"Ngoan." Thẩm Loan thả cô bé xuống chỗ lúc nãy, cầm chén một lần nữa tay cô

bé lấy đồ ăn.

Lúc này, cô nhóc không khóc cũng không làm loạn, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp

tục khó khăn dùng đũa ăn cơm.

Thẩm Loan lúc này mới đảo mắt nhìn về phía Tống Chân, hơi hơi mỉm cười:

"Trời còn chưa tối hẳn, lúc này cậu Tống đây hẳn là không phải đi nhầm rồi?"

"Không phải." Anh ta trả lời cực kỳ thẳng thắn lưu loát.

Người phụ nữ nhướng mày, bình tĩnh chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Tôi tới tìm cô."

"Tìm tôi? Có việc gì sao?"

Ánh mắt Tống Chân thoáng đảo qua hai đứa nhỏ: "Đi ra ngoài rồi nói được

không?"

"...Được."

Trước cửa Tây viện có một mảnh đất trống, có đặt bộ bàn đá ghế đá, bên cạnh là

một vườn hoa nhỏ.

Lúc gió đêm thổi qua, Thẩm Loan theo bản năng giơ tay níu chặt áo khoác trên

vai.

Tống Chân nhìn hết tất cả nhất cử nhất động của cô, trên mặt hiện lên vẻ trầm

tư.

Từ vẻ bề ngoài hay tới khí chất của người phụ nữ đều đâu giống như như loại

phụ nữ đến từ mấy chỗ ong bướm đó.

Thử hỏi, sao một tiểu thư tay vịn trong lúc lơ đãng lại biểu lộ phong thái của

những tiểu thư khuê các được?