Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 912



Trương Mạn cười nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Ngày hôm sau, tin tức Tiểu Mạn đứng đầu bảng của Mật Đường đi ăn máng

khác nhanh chóng được lan truyền, chị Đàm nổi trận lôi đình, ra lệnh cưỡng chế

từ nay về sau không được nhắc đến tên người phụ nữ đó.

Lúc này mọi người đều phải nói năng cẩn thận hơn.

Cũng cùng một ngày, Thẩm Loan có thêm một đứa con gái, đặt tên là -Thẩm

Thanh!

Nửa tháng sau, tờ báo cáo xét nghiệm của Trương Mạn được đưa ra, xác định

chết vì ngộ độc kali xyanua.

Trong thời gian đó, Nhị Tử tìm được kẻ đầu độc thông qua video giám sát,

nhưng lại bị người nhà của gã đó báo rằng gã trượt chân ngã chết đuối ở ao cá

một tuần trước.

Manh mối bị gián đoạn, thân phận của kẻ phía sau màn cũng trở thành một bí

ẩn.

"Mẹ, con nói xong rồi..." Giọng nói non nớt của cô bé kéo suy nghĩ đang bay xa

của Thẩm Loan trở về.

Cô cười cười: "Thật ngoan, đứng lên đi."

Thẩm Loan nhìn Trương Mạn: "Thanh Thanh bây giờ rất tốt, cũng rất khỏe

mạnh, có lẽ do huyết thống nên cô bé và nhị lão của nhà họ Tống ở chung rất

vui vẻ, cho nên cô có thể yên tâm."

Lệ Hiểu Đàm dọn xong hương nến, sau đó đứng tại chỗ rút phích cắm, mở bình

rượu vang rồi lấy ly ra, rót đầy bảy phần để trước mộ.

"Tiểu Mạn, đây là rượu vang cô thích nhất, uống chút đi, tôi mang đến cho cô

này."

Đốt xong nến, tiền giấy cũng cháy xong, Lệ Hiểu Đàm đổ rượu vang lên trên

đất.

Một nhóm bốn người rời đi.

Gió nhẹ thổi qua, mặt trời trời rực rỡ chói chang, nhưng người phụ nữ trong tấm

ảnh vẫn tươi cười xán lạn như cũ.

Ngồi trên xe, tài xế khởi động động cơ chạy đến trung tâm thành phố.

Lệ Hiểu Đàm xem thời gian thấy đã hơn mười một giờ: "Có khi nào sẽ đến

muộn không? Cháu còn phải về nhà họ Tống thay lễ phục, trang điểm..."

Thẩm Loan: "Kịp đấy."

Nửa tiếng sau, Mercedes – Benz vững vàng chạy qua đoạn cao tốc.

Đột nhiên phanh gấp một cái, ngay sau đó thân xe rung mạnh, chỉ nghe một

tiếng vang lớn...

Buổi tối, 7 giờ đúng.

Trong phòng nghỉ của Trường Phú Cung, Tống Khải Phong mặc âu phục màu

đen đang thắt nơ nhìn mình trong gương: "Đã sắp xếp xong chưa?"

Tống Chân gật đầu: "Cách bày trí nơi hội trường đã để vệ sĩ kiểm tra hơn ba lần

rồi, không phát hiện vấn đề gì; phía khách khứa cũng liên tiếp ngồi vào bàn theo

vị trí của mình; chỗ để xe, đồ ăn, và rượu đều được bảo đảm đầy đủ. Bây giờ

chỉ cần đợi một tiếng nữa là yến hội chính thức bắt đầu."

"Ừm, cháu làm việc thì ta luôn yên tâm." Tống Khải Phong gật gật đầu: "Thẩm

Loan và hai đứa nhỏ đâu?"

"Chuyện này... Cháu không rõ lắm bởi vì do bà cụ phụ trách, tạo hình hay trang

điểm gì đó nữ nên con cũng không hiểu lắm, hẳn là không thành vấn đề."

"Bọn họ đã xuất phát chưa?"

Tống Chân: "Để con gọi điện thoại hỏi một chút."

Nhà họ Tống, trong nhà chính.

"Bà cụ, đã hơn 7 giờ, chỉ còn một tiếng nữa, tôi sợ..." Người phụ trách việc ăn

mặc trang điểm muốn nói lại thôi.

Chung Ngọc Hồng mặc bộ sườn xám nhung tơ màu đỏ, tóc được búi cố định ở

sau đầu bằng cái trâm bạc bằng chuế hoa, trông rất cổ kính.

Vốn nên nhàn nhã đoan trang, bình tĩnh xử lý, nhưng bà ta lúc này lại đứng ngồi

không yên, vẻ mặt nôn nóng nhìn nơi cửa chính: "Sao còn chưa về... đã một

ngày rồi đấy... Có thể đi đâu được chứ?"

Đúng lúc này, quản gia chạy chậm tiến vào: "Bà chủ..."

"Đã điều tra được chưa?! Ba người bọn họ đang ở đâu?"

"Thực xin lỗi bà chủ, tạm thời..." Quản gia khẽ cắn môi: "Vẫn chưa được."

"Không phải ông đã nói phái người đi tìm rồi sao? Sao giờ lại nói không có chút

tin tức nào?!"

"Thời gian quá ngắn, mà thành phố Tứ Phương lại lớn như vậy, tìm người cũng

giống như mò kim đáy bể, thật sự là..."

Sự lo lắng trong mắt Chung Ngọc Hồng càng sâu, ngoài miệng lẩm bẩm: "Một

người phụ nữ dẫn theo hai đứa nhỏ, ra ngoài mà câu nói cũng không có, rốt

cuộc cô ta muốn làm cái gì?"