Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 920



Sau đó là người đàn ông râu ria xồm xàm, mặt lạnh ít nói cười, hai hàng lông

mày dựng ngược, tướng hung ác.

Đang vươn tay về phía cô ta...

Phản ứng đầu tiên của Phan Hiểu Kinh là trốn, nhưng tay chân bị trói không thể

chuyển động.

Chỉ có thể phản ứng theo bản năng, quay đầu né tránh, nhắm chặt hai mắt.

Đáng tiếc, sau cái tát đó, mục tiêu của Tam Tử đã không còn là mặt cô ta nữa,

trực tiếp giữ chặt đầu vai người phụ nữ, kéo xuống xe, túm vào kho hàng.

Phan Hiểu Kinh bị ngã nhào xuống đất cánh tay cọ xuống nền xi măng, đau quá

hít một hơi khí lạnh, bỗng nhiên, một đôi giày cao gót không hợp hoàn cảnh

xung quanh đập vào mắt, cô ta ngửa đầu, ánh mắt hướng lên trên, giây tiếp theo,

đồng tử co chặt, cơ mặt vì quá khiếp sợ mà vô ý thức run rẩy.

"Là cô?!"

"Lại gặp mặt rồi, cô Phan." Nụ cười của Thẩm Loan như gặp người bạn cũ trên

phố, trong quán ăn rồi mở miệng hỏi thăm.

"Cô cho người bắt cóc tôi?! Cô muốn làm gì?" Đôi mắt Phan Hiểu Kinh ngoài

phòng bị và cảnh giác, còn tia kiêng kị mà chính cô ta cũng không phát hiện ra.

Thẩm Loan là một tiểu thư tay vịn từ đâu có tiền và lớn gan dám thuê bọn bắt

cóc xuống tay với cô ta?

Còn chỗ này, chắc là kho hàng, xung quanh hàng hoá chất đống, sau đó là hàng

loạt thùng đựng hàng là nơi rất hợp để vứt xác hay xuất hiện trên phim truyền

hình.

Nhưng vấn đề là, là ai cung cấp một chỗ như vậy cho Thẩm Loan?

Không thể là địa bàn của cô ta...

Trong mấy giây mà tâm tư Phan Hiểu Kinh quay nhanh.

"Nhìn xem có quen anh ta không." Thẩm Loan nhàn nhạt mở miệng.

Phan Hiểu Kinh thuận thế nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông tay chân bị trói

như heo đang cuộn tròn trong góc, cả người run rẩy.

Cô ta bình tĩnh thu hồi tầm mắt: "Không quen."

Thẩm Loan lập tức bật cười, nhấc chân đá đá người tài xế: "Nghe thấy không?

Người ta không quen biết anh."

Người đàn ông bắt đầu giãy giụa kịch liệt, trong miệng phát ra âm thanh nức nở

không nhỏ.

"Quá ầm ĩ."

Nhị Tử tiến lên, đấm đá người đàn ông một trận, âm thanh trầm đục như búa tạ

gõ vào ngực Phan Hiểu Kinh.

Một chút tiếp một chút.

Cho đến khi người đàn ông ngoan ngoãn câm miệng, không hề phát ra bất cứ

âm thanh nào như đã chết, trận đòn mới kết thúc.

Mà Phan Hiểu Kinh không dao động, nhìn toàn bộ quá trình cũng không nhìn

sang hướng đó, nhưng chỉ có cô ta mới biết lòng bàn tay và sau lưng đã mướt

mồ hôi.

"Thẩm Loan, cô cho rằng cô làm vậy là có thể đe dọa tôi?" Cô ta cho rằng bản

thân đủ bình tĩnh, nhưng giọng nói phát ra lại vô cùng căng thẳng.

"Đe dọa? Cô Phan nói quá lời, hôm nay mời cô tới làm khách."

"Ha... Làm khách?" Người phụ nữ cười lạnh: "Hóa ra đây là đạo đãi khách của

cô."

Nụ cười của Thẩm Loan không thay, giơ tay với Tam Tử: "Đi, cởi trói cho cô

Phan."

Tam Tử không hỏi, cũng bất giác kinh ngạc, chỉ lo làm theo.

Phan Hiểu Kinh cứng người kinh ngạc, chờ lúc có phản ứng, tay chân đã được

tự do.

Cô ta cất bước muốn chạy trốn, lại bị Nhị Tử ngăn lại, bên cạnh còn có Tam Tử

như hổ rình mồi, cô ta chỉ có thể ở tại chỗ, an toàn lại không an toàn, tự do lại

không tự do.

Tiến thoái lưỡng nan, nôn nóng không thể kiềm chế khiến cô ta phát điên.

"Cô nói cô không quen biết người này, vậy vì sao anh lại có thể gọi điện gọi cô

đến? Mợ chủ Tống sao lại rẻ rúm như vậy?"

"Không rõ cô đang nói cái gì!"

Thẩm Loan đánh giá cô ta: "Đến lúc này vẫn có thể mạnh miệng, tố chất tâm lý

của cô Phan làm người ta không phục không được. Tai nạn xe cộ là do ở phía

sau sai bảo, đúng không?"

"... Là sao?" Cô ta từ từ giương mắt, không hề ngụy trang: "Cô muốn báo thù

sao? Có phải tôi cũng có thể tố cáo cô cầm tù phi pháp không?"

Bốp bốp bốp —

Thẩm Loan vỗ tay: "Thật là thông minh nha."

"Cô trói tôi cũng vô dụng, cho dù biết chân tướng thì sao? Còn không phải bất

lực. Nếu tôi là cô, tra cũng sẽ không tra, càng sẽ không ngu xuẩn dùng phương

thức bắt cóc này để vạch trần."

"Vô dụng sao? Không thấy vậy..."

Bốp!

Một cái tát, âm thanh vang dội.

Thẩm Loan vẫn đắm chìm trong cái tát chói tai vừa rôi, đôi mắt say mê, nhoẻn

miệng cười: "Vẫn là có ích, ít nhất, có thể muốn đánh thì đánh."

Bốp bốp!

Lại là hai cái tát.

"Nghe đi, âm thanh này, lực tát này, thật khiến người ta mê muội."

Phan Hiểu Kinh khó có thể tin quay đầu, hai mắt dại ra, hai má đờ đẫn: "Cô,

vậy mà —"

"Không sai, tôi còn đánh cô. Mượn trên mạng một câu truyện cười, đánh cô

thích thì đánh, chẳng lẽ còn phải chọn thời gian?"

Phan Hiểu Kinh tức giận, nhưng sự kiềm chế của một phu nhân được dạy dỗ bắt

cô ta không thể phát điên, la hét, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm

Thẩm Loan như rắn độc cố thủ trong bóng tối âm u.

"Thôi, hôm nay chơi đủ rồi" Thẩm Loan vỗ vỗ tay, chỉ vào Phan Hiểu Kinh như

đuổi chó: "Cút đi."

Cho đến khi bị Tam Tử xách ném vào xe, sau một lúc lâu lại giống như rác rưởi

bị vứt ở ven đường, Phan Hiểu Kinh hốt hoảng, như lọt vào sương mù, không

thể tin được Thẩm Loan cứ như vậy buông tha cô ta.

Tìm được một buồng điện thoại công cộng, cô ta run rẩy ấn 11, cỉ còn một số 0,

cô ta chợt tỉnh táo.

Thẩm Loan không báo án vụ tai nạn xe cộ, chỉ lén tát cô ta cho hả giận.

Chẳng lẽ Phan Hiểu Kinh dám sao?

Không...

Cô ta càng không dám.

Bởi vì — cô ta không giải thích được!

Cuối cùng, chỉ có thể kéo cơ thể chật vật, dọc theo con đường quốc lộ đầy tro

bụi, từng bước từng bước đi về trung tâm thành phố.

Tam Tử ném người xong về lại kho hàng, Thẩm Loan và Tán Tán đã rời đi.

"Nhị ca."

"Đã làm gọn gàng rồi?"

"Vâng."