Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 928



"Cô cô cô..."

"Tôi làm sao hả? Ba năm không gặp nhau, ngay cả một câu nói cũng nói không

nên lời à? Tam Tử —"

Người đàn ông gật đầu, chờ đợi phân phó.

Thẩm Loan đứng dậy, xoay người, giọng nói bình thản không nghe ra cảm xúc:

"Mau mời khách vào uống trà."

"Vâng!" Nói xong, đẩy Lục Thâm vào phòng.

Kèn kẹt!

Cửa đóng lại.

Lệ Hiểu Đàm lẩm bẩm trong miệng: "Thế mà lại có tên ngốc đưa đầu đến tận

cửa cơ đấy..."

Nhị Tử lạnh lùng xoay người, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm để ý đến

cô ta.

"Này! Anh đó —" Ra vẻ cái thá gì chứ?

Thẩm Loan ngồi lại trên sô pha, hất cằm ra hiệu cho Lục Thâm: "Đừng đứng

mãi thế, ngồi đi chứ."

Lục Thâm dứng im không nhúc nhích, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp đánh giá

cô.

Khuôn mặt Tam Tử lập tức âm trầm, giơ tay đè lại vai anh ta, mạnh mẽ ấn

xuống, Lục Thâm bị kiềm hãm, phản kháng không thành công, cuối cùng vẫn là

không tình nguyện mà ngồi xuống.

"Uống trà đi." Thẩm Loan đẩy ly trà rót xong đến trước mặt anh ta.

Lục Thâm không nhúc nhích, thân thể hơi ngả về phía trước, dường như muốn

đến gần hơn nữa để nhìn kỹ người phụ nữ trước mắt này: "Thẩm Loan, rốt cuộc

cô đang bày trò gì hả?"

"Bày trò sao?" Đuôi lông mày lá liễu khẽ nhếch lên: "Anh thấy tôi có giống như

đang làm vậy không?"

Lục Thâm sửng sốt, ánh mắt lướt qua Tam Tử, lại âm thầm liếc nhìn Lệ Hiểu

Đàm, cuối cùng rơi xuống Nhị Tử đứng yên lặng bên cạnh Thẩm Loan như một

vệ sĩ.

Lắc đầu, chậm rãi mở miệng: "Không giống."

Cô rất nghiêm túc — nghiêm túc khi bắt anh ta lại, đối phó anh ta, tiếp theo có

khả năng sẽ vặn hỏi anh ta.

Quả nhiên —

Thẩm Loan mở miệng: "Anh tới Mật Đường làm gì?"

Lục Thâm nhếch mép cười cợt: "Giải trí chút thôi."

Đối với câu trả lời này, Thẩm Loan tỏ vẻ không ngoài dự đoán: "Nếu đến đây

vui chơi, vậy anh lên tầng hai làm gì?"

"Tôi cho rằng trên tầng hai cũng có phòng riêng, hơi tò mò nên đi lên xem một

chút, không được à?"

"Tất nhiên là được." Thẩm Loan gật đầu, rủ mắt xuống uống một ngụm trà,

hương thơm thanh thoát ngấm vào đầu lưỡi, thấm vào tận tim gan: "Chỉ có điều

là, anh muốn xem thì cứ xem thôi, tại sao lại phải động vào camera theo dõi

vậy?"

Ánh mắt Lục Thâm hơi lóe: "Camera gì cơ?"

"Tiểu thất gia bấy lâu nay vẫn chưa học được cách đưa đẩy à?" Ánh mắt Thẩm

Loan nhìn lên nhìn xuống anh ta vài lần, giống như đây lần đầu tiên bọn họ

quen biết nhau vậy: "Xem ra, anh cũng không có một chút tiến bộ nào nhỉ."

Lục Thâm: "..."

"Dùng dụng cụ nhiễu sóng, khiến cho tất cả camera ở tầng hai đều bị mất tín

hiệu, sau đó anh xuất hiện, bám đuôi hai người bọn họ..." Ánh mắt cô nhìn về

phía Nhị Tử và Lệ Hiểu Đàm, rồi dừng lại trên gương mặt anh ta lần nữa: "Lần

dấu theo sau phát hiện ra gian phòng này, giống như thằng ăn trộm trốn ở bên

ngoài nghe lén người khác nói chuyện, đến tận khi bị Tam Tử bắt ngay tại trận."

Giọng nói của Thẩm Loan đều đều bình tĩnh, miêu tả toàn bộ quá trình hành

động của anh ta, không sai một chỗ nào, như là tận mắt nhìn thấy...

Lục Thâm như gặp phải quỷ, sửng sốt nhìn chằm chằm cô: "Cô đã thấy hết

rồi?!"

"Ờ." Thẩm Loan gật đầu, giọng nhẹ nhàng: "Thấy hết rồi."

"Sao có thể?!"

Thẩm Loan cầm lấy di động, xoay ngược màn hình lại, đối diện với mặt anh ta,

giây tiếp theo, đồng tử mắt Lục Thâm hơi co lại.

Chỉ thấy xuất hiện trên màn hình, là hình ảnh được ghi lại từ camera theo dõi

trên tầng hai đối diện với hành lang, Lệ Hiểu Đàm mở cửa bước ra ngoài, trên

màn hình di động có thể nhìn thấy cô ta, cũng không phải là một màu đen giống

như trong trí tưởng tượng của Lục Thâm.

Nói cách khác, máy quấy nhiễu tín hiệu của anh ta đã mất hiệu lực rồi!

Cũng có nghĩa là, mọi hành động nhỏ của anh ta đều bị Thẩm Loan nhìn thấy

hết qua di động.

Cho nên, bị bắt không phải là ngoài ý muốn, mà là điều hiển nhiên!

"Bây giờ đã hiểu ra chưa?" Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ cong lên.

"Mẹ nó — Cô đào hố để bẫy tôi à?!"

"Vậy thì cũng là do anh tự chui đầu vào mà."

"... Phải làm đến mức này sao?" Giọng điệu mềm nhũn, ánh mắt u oán.

Thẩm Loan sửng sốt.

Chỉ thấy anh ta nói một câu sâu xa: "Dù sao thì hai chúng ta cũng là người

quen, có cần phải ra tay ác như vậy sao?"

"..." Thế nên, đây là đang nói chuyện tình nghĩa anh em với cô đó à?

"Cô có biết hay không, cô như vậy làm tôi rất khó xử."

"?"

Lục Thâm thở dài, lời nói thấm thía: "Đánh nhau không thắng, tính kế cũng coi

như thôi, cô không chút nể nang tình nghĩa như vậy, nhẫn tâm tuyệt tình, không

những tổn thương thân thể tôi, còn đả kích sự tự tin của tôi, rất dễ dàng đánh

mất tôi, cô có biết không?"

Khuôn mặt Thẩm Loan tối sầm lại.

Nhị Tử và Tam Tử nhìn nhau: Thằng nhóc thối này từ đâu chui ra thế, thật

không biết xấu hổ là gì!

Lệ Hiểu Đàm: Củ lạc giòn tan?

Một người đàn ông vóc dài vai rộng như Lục Thâm, bày ra cái vẻ mặt ấm ức

giận dỗi, cộng thêm giọng nũng nịu õng ẹo nói ra mấy câu không xương không

cốt nhão nhoẹt, hậu quả gây ra không cần nói cũng biết.

"Ờ... Chị dâu, có thể bảo người của chị thả em ra trước được không? Tay em bị

vặn sắp gãy rồi, đau quá đi mất."

Đôi mắt của Thẩm Loan bỗng lạnh lẽo: "Nói vớ vẩn gì đấy?"

"Cô đi theo Lục của tôi, còn không phải là chị..." Dâu hay sao?

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người phụ nữ, ba chữ cuối cùng rốt cuộc

cũng không dám nói ra.

Lục ca... Lục tẩu...

Trái tim Thẩm Loan bỗng nhói lên, nụ cười lạnh trên môi càng sâu thêm:

"Muốn thả ra à?"

Lục Thâm vội vàng gật đầu lia lịa.

"Có thể, nhưng mà anh phải trả lời tôi mấy câu hỏi trước đã — Ai phái anh tới?

Làm cái gì? Tiếp theo còn kế hoạch gì nữa?"

"Chuyện này... Đã nói là đến để vui chơi giải trí mà..."

"Tiểu Thất." Thẩm Loan cong môi, không gọi anh ta một tiếng "Gia", chỉ một

câu "Tiểu Thất" nghe như thân mật, thật ra lại có ý cảnh cáo rất nặng: "Dù sao

thì chúng ta cũng từng ở chung một khoảng thời gian, anh chắc hẳn cũng hiểu

rõ tính tình của tôi như thế nào rồi đó."

Vẻ mặt Lục Thâm hơi trầm xuống.

"Ba năm qua anh đã đi đâu, đang làm gì, tôi ít nhiều cũng có thể đoán được một

chút, không chỉ có vậy, tôi còn biết anh đến Mật Đường chắc chắn có liên quan

đến nhiệm vụ và mệnh lệnh. Cho nên, ai phái anh đến đây và làm cái gì, đều

không quan trọng, quan trọng là —"

Lục Thâm nheo mắt.