Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 940



Tống Khải Phong bị tức giận đến mức buông chén đũa xuống, chỉ bỏ lại một

tiếng hừ lạnh rồi nhanh chóng rời đi.

Chung Ngọc Hồng nhìn bóng dáng giận dỗi dần đi xa của ông ta, sau đó ánh

mắt nhìn Thẩm Loan có chút thay đổi.

Đáng tiếc Thẩm Loan không ngẩng đầu lên, không hề liếc nhìn bà ta một cái,

nhai kỹ nuốt chậm, đến khi ăn no mới thả đũa xuống.

Cô luôn luôn tôn trọng với thức ăn, huống chi tay nghề của đầu bếp nhà họ

Tống cũng không kém.

Lấy một tờ khăn ăn lau miệng, lúc này mới giương mắt, lại nhìn về phía hai đứa

nhỏ, nhẹ giọng dò hỏi: "Đã ăn no chưa?"

Thanh thanh: "No no rồi ạ!"

Tán Tán gật đầu.

Thẩm Loan vẫy tay, hai đứa nhóc lập tức nhảy đến bên người cô, một tay cô dắt

một nhóc rồi lúc này mới dời tầm mắt lên trên mặt Chung Ngọc Hồng, cười cực

kỳ khách sáo: "Phu nhân, vậy chúng tôi về trước đây."

Nói xong, dẫn theo con trai con gái xoay người rời đi.

Giữa mày Chung Ngọc Hồng dần dần nhíu lại, sao bà ta lại cảm giác Thẩm

Loan có thêm vài phần địch ý với mình nhỉ? Rõ ràng buổi chiều vẫn còn tốt

mà...

Ban đêm.

Hai đứa nhỏ đều chìm vào giấc ngủ rồi.

Thẩm Loan rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về phòng của mình.

Cô nâng cổ tay lên thấy vừa lúc 12 giờ.

Cô lấy điện thoại ra, click mở APP, đeo tai nghe rồi đi rửa mặt.

Lúc đó vẫn không có thanh âm gì nhưng cô cũng không vội.

Đến khi rửa mặt xong, cô nằm trên giường với ánh đèn điều chỉnh đến mức thấp

nhất, cô tựa như một con báo đang ẩn nấp, kiên nhẫn chờ đợi con mồi xuất hiện.

12 giờ rưỡi, vẫn không có động tĩnh gì.

Cô vặn nắp một chai nước khoáng rồi uống hai ngụm, thuận tay bỏ lên trên tủ

đầu giường, đúng lúc này, đầu bên kia truyền đến sột soạt sột soạt kèm theo

tiếng đóng cửa nho nhỏ.

Tới rồi!

Lúc này, trong phòng làm việc, Tống Khải Phong mặc áo ngủ, bên ngoài chỉ

khoác một cái áo khoác dài.

Ông ta lấy điện thoại ra nhấn mở nhật ký cuộc trò chuyện, tìm được số 1633

trong những dãy số cuối cùng trong điện thoại, sau đó bắt đầu nhấn gọi.

Sau khi có tiếng tút tút, đầu ben kia nhanh chóng nghe máy.

Không đợi Tống Khải Phong nói chuyện, đối phương đã lớn tiếng gào thét làm

cho người ta sợ hãi: "Suy nghĩ kỹ rồi sao? Chủ tịch Tống."

Mí mắt của ông cụ đột nhiên nhảy dựng, nghiến răng nghiến lợi: "Các người

đây là đang hút máu!"

"Kỹ thuật vốn đã rất đáng giá, huống chi đây lại là công nghệ tiên tiến nhất,

sáng tạo nhất, nếu ngài không mua thì cũng có rất nhiều người muốn mua, bọn

họ cũng rất tình nguyện làm hiệp sĩ chấp nhận nó đấy."

"Uy hiếp tôi sao?"

Đầu bên kia không hề sợ hãi, thái độ kiêu ngạo cũng chẳng thu lại chút nào:

"Ngài nói thế nào thì coi như thế đó đi."

"Mày!"

"Xem ra chủ tịch Tống cũng chưa nghĩ kỹ rồi, một khi đã như vậy thì cuộc nói

chuyện này không thể tiếp tục được rồi. Tôi lại tiếp tục cho ngài một ngày cuối

cùng, tôi muốn một đáp án chắc chắn trong khoảng thời gian này vào đêm mai."

"Alô?! Alo?! Cậu đừng cúp trước—"

Sau khi gào thét một lúc thì không khí lại bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Đầu bên kia không truyền đến giọng nói của Tống Khải Phong nữa, Thẩm

Loan mới gỡ tai nghe xuống, như suy tư gì đó nhìn về phía nào đó trong bóng

đêm.

Từ cuộc nói chuyện điện thoại liên tục không quá hai phút đó mà nói, Tống

Khải Phong và người nhà họ Bình xuất hiện mâu thuẫn trong chuyện gì đó, đến

bây giờ vẫn không thể giải quyết được.

Một đêm không mộng mị.

Giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Loan nhận được điện thoại của Lục Thâm.

Cô không hỏi câu hỏi ngu ngốc như sao lại biết số điện thoại của mình: "Có

việc gì sao?"

"Ra ngoài gặp mặt một chút đi."

"..." Cô hơi do dự.

"Thẩm Loan, ngày đó tôi đến Mật Đường cũng không phải không hề có thu

hoạch gì, phía trên quyết tâm muốn điều tra đến cùng, nếu không phải tôi đến

thì cũng sẽ có những người khác, dù sao cũng phải tìm một biện pháp để giải

quyết, cô nói đúng không?"

"Thời gian, địa điểm."

...

"Lại ra ngoài sao?" Chung Ngọc Hồng nghe thấy quản gia báo cáo thì cau mày.

Bà ta không hiểu tại sao Thẩm Loan lại bận rộn như thế?

Không cần đúng giờ đi làm, cũng không phải xã giao, sao tần suất ra ngoài lại

nhiều hơn bà ta thế?

"Hai đứa nhóc đâu? Cũng đi cùng à?"

Quản gia: "Cô Thẩm chỉ dẫn theo cậu Tán thôi, còn cô chủ nhỏ giao cho thím

Dương chăm sóc, sau khi dọn dẹp một chút hẳn sẽ đưa đến bên cạnh ngài thôi."

Chung Ngọc Hồng không khỏi lẩm bẩm: "Cô ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế..."

Thật ra mấy ngày này bà cụ ít nhiều cũng nhìn ra, Thẩm Loan không bài xích bà

ta gần gũi với cô bé, thậm chí có đôi khi còn chủ động tạo cơ hội để bà ta có thể

có thêm thời gian ở chung với Thanh Thanh, nhưng lại có loại bảo vệ và cách ly

xuất phát từ bản năng đối với Tán Tán, tựa như một lớp màng bọc bao phủ lấy

cậu bé để tránh việc người ngoài có thể tiếp cận được.

Đều là con của cô, vì sao lại đối xử với con trai và con gái chênh lệch như vậy?

"...Bà chủ? Muốn đi theo không?" Quản gia hỏi hai lần, Chung Ngọc Hồng mới

phản ứng lại.

Nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần."

Dù sao cùng cũng sẽ mất dấu, bài học lần trước cũng đủ để bà ta có loại suy

nghĩ này rồi.

Thôi, tùy cô vậy, chỉ cần không liên lụy đến hai đứa nhỏ thì việc mở một mắt

nhắm một mắt cũng không thể là không được...

Nhị Tử lái xe tới đón, Thẩm Loan dẫn theo Tán Tán ngồi vào ghế sau, ánh mắt

bình tĩnh nhìn phía trước, lặng im không nói gì.

"Đêm qua, Tam Tử nhận được tập ghi âm, sau khi nghe suốt đêm thì phát hiện

lúc Tống Khải Phong nói chuyện với nhà họ Bình xuất hiện một chút khác biệt,

tạm thời vẫn chưa có tin tức hữu dụng, phải tiếp tục quan sát thêm."

"Ừm." giọng nói nhàn nhạt, không có cảm xúc gì.

Anh ta đưa Thẩm Loan chỗ ước hẹn, sau đó mang theo Tán Tán trở về "Mật

Đường".

Đã mấy ngày không huấn luyện thể chất rồi, không thể tiếp tục trì hoãn được

nữa.

Trước khi xuống xe, Thẩm Loan sờ đầu nhóc con: "Đã mang theo thuốc chưa?"

Tán Tán gật đầu, nhân cơ hội cọ nhẹ hai cái vào lòng bàn tay ấm áp của cô, sau

đó vỗ ba lô nhỏ trong ngực.

Ý là: Đã có đầy đủ bên trong rồi.

"Ngoan..." Đủ loại cảm xúc cuồn cuộn nhưng cuối cùng đều chìm vào chỗ sâu

trong đáy mắt của người phụ nữ.

Đẩy cửa xuống xe sau đó ngẩng đầu, cô lại là Thẩm Loan không gì không làm

được, vô tâm vô tình.