Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 969



Buổi chiều hai ngày sau, Tam Tử nhận được điện thoại của đàn em: "... Ở khu

vực Tấn Trung, nhưng bị mất dấu rồi."

"Mất dấu sao?!" Tam Tử nâng cao giọng: "Sao lại mất được? Nói cho rõ đi!"

"Anh em chúng em đã rất cẩn thận rồi, nhưng đối phương vào Tấn Châu rồi thì

hình như có người tiếp ứng, cuối cùng trực tiếp biến mất trong khách sạn." Căn

bản không thể nào truy được dấu vết.

Tam Tử: "Đã kiểm tra video giám sát chưa?"

"Đã xem rồi nhưng không phát hiện gì cả, có muốn tiếp tục không ạ?"

"Đã không thấy rồi thì tiếp cái rắm gì nữa!" Tam Tử hơi lay đầu, sau đó bình

tĩnh lại: "Về hết đi, cá đã tuột khỏi tay thì mày có bắt lại được nữa không?"

"Xin lỗi, anh Tam Tử..."

"Được rồi, không trách bọn mày đâu."

Vừa cúp điện thoại bên này đã gọi ngay cho Thẩm Loan, Tam Tử báo cáo đúng

tất cả sự thật.

Người phụ nữ còn bình tĩnh hơn anh ta tưởng tượng: "Ừm, biết rồi."

"Tôi đã nói các anh em rút về rồi, cô xem..."

"Về đi, ở lại cũng không có thu hoạch đâu."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Loan buông di động xuống, bước đến

trước cửa sổ.

Những bông hoa do thím Dương dời vào trong viện đã nở rồi, màu hồng và

vàng thấp thoáng trong gió.

Đột nhiên, cô cảm giác góc áo của mình bị kéo một cái.

Quay đầu lại, ánh mắt đã trở nên dịu dàng hơn, là Tán Tán.

"Con tỉnh ngủ rồi à?"

Nhóc con gật đầu.

"Con muốn uống nước không?"

Lại gật đầu.

Thẩm Loan bế cậu bé đi đi đến trước máy lọc nước, dùng ly nước hoạt hình

chuyên dùng của cậu bé rót non nửa ly nước.

Vốn tưởng sẽ trực tiếp đưa đến bên miệng cậu bé, ai ngờ vật nhỏ lại không cảm

ơn mà dùng hai tay ôm lấy ly uống.

Thẩm Loan cười cười, cũng không miễn cưỡng.

Có lẽ do xuất phát từ áy náy hoặc do muốn đền bù, nếu trong phạm vi chấp

nhận được thì cô rất ít khi yêu cầu Tán Tán phải làm gì, cũng rất ít ra lệnh cho

cậu bé không thể làm gì.

"Còn muốn uống nữa không?" Thấy cậu nhóc há mồm uống ừng ực mấy ngụm,

Thẩm Loan hỏi.

Nhóc con gật đầu.

Thẩm Loan lấy ly, xoay người rót nước, đến lúc cô quay lại thì đã thấy Tán Tán

lấy hộp thuốc ra rồi ngồi đếm từng viên.

Loại này uống một viên, loại kia hẳn là uống hai viên, những thứ khác uống bao

nhiêu, đầu nhỏ đều nhớ rõ ràng.

Thẩm Loan đưa ly nước qua, nhóc con vươn hai tay nhận lấy rồi để trên bàn trà,

sau đó một viên thuốc một ngụm nước, sau năm lần như thế, cuối cùng uống

một ngụm thật lớn làm quai hàm nhỏ phình ra.

Sau khi nuốt xuống thì bật cười.

Thẩm Loan cũng cười theo, nhưng trong lòng lại nước mắt giàn giụa.

...

Nhiệt độ không khí dần dần ấm lại, mùa xuân cũng chuyển thành đầu hạ, mọi

người cũng mặc T-shirt.

Trẻ nhỏ lớn lên từng ngày, đến lúc Thẩm Loan phát hiện quần áo trước kia của

Tán Tán đã không mặc vừa nữa, mới đột nhiên nhận ra đã nửa năm chưa mua

quần áo mới cho nhóc.

"Con có muốn đi dạo phố không?" Sau khi ăn xong cơm trưa, hai mẹ con tản bộ

tiêu cơm trong vườn hoa, Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng.

Nhóc con nghe vậy, ánh mắt tỏa sáng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm

Loan, đồng tửu lấp lánh.

Sau đó, dùng sức gật gật đầu —

Muốn đi!

"Vậy đi nào, thay quần áo trước đã."

Bước chân Tán Tán vừa ngắn vừa nhỏ nhưng cũng tung tăng đuổi theo, sau đó

đột nhiên bước chân dừng lại, vươn tay nhỏ chỉ về một hướng nào đó.

Thẩm Loan thuận thế nhìn lại thì thấy đó là nhà chính.

Cô ngầm hiểu: "Được, chúng ta gọi chị đi theo nhé."

Tán Tán gật đầu, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.

Thẩm Loan dẫn cậu bé về Tây viện thay quần áo trước, sau đó cũng tiện nhờ

thím Dương dẫn Thanh Thanh từ chỗ bà cụ về.

Nhưng sau khi hai mẹ con thay xong quần áo, đến lúc xuất phát thì chỉ có thím

Dương trở về.

"Thanh Thanh đâu?"

"Ngại quá, bà chủ nói cô chủ nhỏ đã bắt đầu ngủ trưa, không cho tôi dẫn đi."

Thẩm Loan trầm mặc.

Trong khoảng thời gian này, cô có thể rõ ràng cảm giác được Chung Ngọc Hồng

khá hoảng hốt với Thanh Thanh, mà loại hoảng hốt này thậm chí còn mang theo

ý muốn "độc chiếm".