Phân đoạn ngoại cảnh của “Nước biếc” nhiều nhất cũng chỉ quay hơn một tháng, phần còn lại vẫn phải về Hoàng Điếm quay. Cuối tháng ba, tất cả những nơi ở khu bảo tồn có thể dùng làm bối cảnh gần như đều đã được đạo diễn Lưu sử dụng. Những vị trí trong đoàn phim như Hứa Kinh Trập và La Dao Duệ thì chỉ cần quay bù vài cảnh là hoàn tất nhiệm vụ.
Hứa Kinh Trập và Chu Hiểu Hiểu quyết định bay tới Hoành Điếm trước. Anh gửi lịch làm việc mới cho Lương Ngư, người kia không lâu sau đã gọi điện lại.
“Anh bay chuyến mấy giờ thế?” Lương Ngư lúc này chắc vẫn đang ở Paris.
Hứa Kinh Trập tính thử thời gian chênh lệch thì rất kinh ngạc, hỏi: “Anh không ngủ à?”
Lương Ngư tỏ vẻ không hề gì: “Mua nhiều đồ quá nên Tiểu Lạc đang tìm nhân viên khách sạn để thuê thêm một phòng nữa cho tôi.”
Hứa Kinh Trập: “……..” Về mặt thời trang với mua sắm, Lương Ngư đúng là rất gay. Thích dạo phố, thích mua đồ, hào phóng với bản thân, keo kiệt với người khác.
“Tôi kiếm được mấy bộ đồ vintage đấy.” Lương Ngư vẫn đang liệt kê tỉ mỉ các món đồ đã mua với anh, “Có chiếc áo khoác cánh dơi[1] theo phong cách thế kỷ 18, tôi thấy cực hợp với anh.”
Hứa Kinh Trập có phần bất đắc dĩ: “Tôi nhiều quần áo lắm rồi.”
Giống như những gì Lương Ngư đã nói trước khi tách ra, hắn thật sự rất thích gọi điện thoại. Cũng may có lịch làm việc nên không còn xảy ra tình huống gọi nhỡ 56 cuộc như lần trước nữa, nhưng chỉ cần Hứa Kinh Trập có thời gian nghỉ ngơi, không phải quay phim thì một ngày bốn, năm cuộc cũng thuộc phạm vi bình thường.
La Dao Duệ từng hỏi anh rằng một ngày gọi nhiều như vậy thì nói những chuyện gì.
Hứa Kinh Trập thử nhớ lại. Nội dung trò chuyện giữa anh và Lương Ngư thật sự chẳng có gì mấy. Toàn là ăn gì rồi, đang làm gì, quay phim có bị NG không, còn lại đều là Lương Ngư chủ động kể cho anh nghe bản thân ở Paris thấy gì, mua gì, gặp ai. Mua gì là phần quan trọng nhất trong đấy. Một bộ chén đĩa tám màu thì hắn phải miêu tả rõ cho Hứa Kinh Trập từng màu trong đó.
(NG – no good: cảnh quay hỏng)
Đương nhiên, trong mắt rất nhiều người thì chuyện chén đĩa tám màu này là minh chứng cho sự “quấn quít” của hai người họ. Hứa Kinh Trập càng không cố ý giải thích nhiều. Đều là người trưởng thành trên ba mươi tuổi, từ lần trước anh đùa đùa nói câu “hữu danh vô thực” rồi được Lương Ngư nửa đùa nửa thật đáp lại bằng “phim giả tình thật”, Hứa Kinh Trập đã nhận ra, mối quan hệ của hai người họ vẫn còn một lớp “giấy dán cửa sổ” không thấy được cũng chẳng sờ được.
Chỉ có điều “giấy dán cửa sổ” là với một mình Lương Ngư còn thứ Hứa Kinh Trập phải đối mặt là cả một bức tường Nam.
(Giấy dán cửa sổ: người Trung Quốc thời xưa hay dùng giấy dán các ô cửa sổ để che chắn, tạo không gian kín cho căn phòng. Hình tượng “chọc thủng giấy dán cửa sổ”, thường thấy trong các bộ phim cổ trang, nhằm ẩn dụ việc một bí mật nào đó được phơi bày. Lớp giấy dán cửa sổ là lớp màng ngăn cách nhân vật với sự thật.
Tường Nam: chỉ bức tường chắn trước cửa trong các căn nhà thời xưa ở Trung Quốc. Muốn ra khỏi nhà phải rẽ trái hoặc rẽ phải, nếu đi thẳng sẽ đâm vào tường.)
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm bác sĩ Trần trong thời gian quay phim.
Hứa Kinh Trập không phải dạng người dễ bộc lộ cảm xúc, anh rất hiếm khi tìm kiếm sự trợ giúp. Kể cả thời gian đầu được chẩn đoán mắc chứng ED do tâm lý, anh cũng chưa từng thất thố trước mặt bác sĩ Trần.
“Dạo này buổi sáng cậu thấy thế nào?” Giọng bác sĩ Trần qua điện thoại vô cùng ấm áp, thong thả dẫn dắt anh, “Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút. Có cần tôi tới tận nơi tư vấn không?”
Hứa Kinh Trập do dự một lúc rồi vẫn từ chối: “Ở Hoành Điếm đông người, không tiện cho lắm.”
Bác sĩ Trần rất hiểu cho anh. Ông an ủi: “Rung động về mặt tâm lý là phản ứng đặc trưng rất tốt. Cậu không cần cố trốn tránh hay kiềm chế nó. Tình yêu, dục vọng đều là chuyện tốt đẹp. Thẳng thắn đối mặt cùng sẻ chia, tôi nghĩ đối phương sẽ hiểu.”
Hứa Kinh Trập lặng im một lúc: “Không phải chuyện có hiểu hay không.” Anh khựng lại một chốc rồi nói tiếp, “Tôi là đàn ông. Tôi cũng muốn thương yêu cậu ấy.”
Bác sĩ Trần có lẽ bị bốn chữ “thương yêu cậu ấy” làm cho sững người. Ông hỏi trong vô thức: “Thương yêu thế nào?”
Hứa Kinh Trập suy nghĩ, có hơi ngượng ngùng giải thích: “Thì là không muốn cậu ấy phải bận tâm vì mình…….. Tuy bây giờ tôi thi thoảng sẽ có phản ứng nhưng nếu thật sự làm gì thì chắc chắn vẫn không thể khiến đối phương thỏa mãn được. Loại vấn đề như này, nói tôi tự ti cũng được, sợ cậu ấy để bụng cũng được, chung quy là không muốn tới thời khắc quan trọng lại còn phải chật vật như thế.”
“Tôi vẫn mong mình có thể như một người đàn ông bình thường.” Giọng điệu của Hứa Kinh Trập rất bình thản. Anh khẽ nói, “Có thể khiến cậu ấy vui vẻ, hạnh phúc, cố gắng thương yêu cậu ấy là được rồi.”
Bác sĩ Trần có lẽ không ngờ được sau khi thực hiện tư vấn tâm lý, bản thân lại có thể thành cửa hàng bán sỉ chanh. Tới cuối ông cũng không thể khăng khăng khuyên Hứa Kinh Trập chia sẻ chuyện này, chia sẻ chuyện kia được, chỉ đành yêu cầu anh sau khi hoàn tất công việc ở Hoành Điếm thì tới chỗ ông để được thăm khám cụ thể hơn.
(Chanh: ý chỉ thấy chua, ghen tị)
“Các cậu cũng coi như chuyện tốt gặp nhiều trắc trở.” Bác sĩ Trần cười nói. Là bác sĩ tâm lý, ông cũng rõ giữa Hứa Kinh Trập và Lương Ngư vốn dĩ là mối quan hệ “công việc”, “Yêu đương ấy mà, đôi tình nhân nhỏ vẫn nên vui vẻ, ngọt ngào mới tốt.”
Hứa Kinh Trập bật cười: “Tuổi tác hai người bọn tôi cũng có còn nhỏ nữa đâu.”
“Không sao, hợp nhau là được.” Bác sĩ Trần nói nhỏ, “Cậu ta là ấm nước đang sôi thì vừa hợp với chiếc nắp lạnh như cậu, xem có thể đậy lại hơi nóng được không.”
Đoàn phim vừa tới Hoành Điếm nên cần lên kế hoạch làm việc tổng thể. Hứa Kinh Trập có vài bộ đồ diễn mới phải điều chỉnh tạm thời. Tổ phục trang hai ngày này có thể nói là bận tối mắt tối mũi.
Sáng sớm, La Dao Duệ trước tiên tới phòng cá nhân để thay quần áo, thay đồ xong thì cô tới khu vực hóa trang chung. Hứa Kinh Trập đã ngồi ở đây, đang được làm tóc theo tạo hình mới.
La Dao Duệ để ý thấy tập giấy in rời trong tay anh, thuận miệng hỏi: “Thêm lời thoại mới à?”
Hứa Kinh Trập ngẩng lên từ tập giấy, chào cô một tiếng: “Không phải, anh đang xem cái khác.”
“Gì vậy?” La Dao Duệ ngả người qua, thấy đó là một quyển mẫu thiết kế trang sức theo yêu cầu cá nhân.
Ngoài thời gian quay phim, Hứa Kinh Trập gần như đeo viên “trứng bồ câu” Lương Ngư tặng tới mọi nơi. Trong mắt La Dao Duệ, Lương Ngư rõ ràng là một tên có tính chiếm hữu cao. Anh ta còn yêu cầu thầy Hứa mỗi ngày phải chụp mười tấm ảnh tay mình rồi gửi cho anh ta chỉ để đảm bảo đối phương ngoan ngoãn đeo nhẫn.
Càng khác thường ở chỗ, Hứa Kinh Trập vậy mà lại đồng ý với cái yêu cầu quái gở, biến thái ấy, thật sự ngoan ngoãn chụp ảnh gửi cho Lương Ngư kiểm tra.
La Dao Duệ không sao hiểu nổi. Cô cảm thấy nếu đổi lại là cô thì trên cơ bản đã đạt ngưỡng báo cảnh sát rồi.
“Thầy Lương lại mua nhẫn cho anh à?” Phản ứng đầu tiên của La Dao Duệ là vậy.
Hứa Kinh Trập lắc đầu: “Không, anh tính mua một cặp nhẫn đôi. Chiếc bây giờ to quá, đeo trên tay không tiện cho lắm.”
La Dao Duệ thầm thở phào trong lòng. Cô vui mừng nhận ra Hứa Kinh Trập vẫn còn bình thường, bọn họ có thể tiếp tục làm chị em tốt.
Hứa Kinh Trập không muốn mua bừa một cặp nhẫn làm sẵn để qua loa có lệ với Lương Ngư. Anh đặc biệt mời thầy Phương – bậc thầy thiết kế trang sức thuộc Nam Phái, đích thân thực hiện. Tất cả các bản vẽ chi tiết đều theo yêu cầu Hứa Kinh Trập đưa ra. Đối phương thiết kế xong thì đóng lại thành quyển rồi gửi tới cho anh xem.
(Nam Phái: trường phái phía Nam, để phân biệt với Bắc Phái)
La Dao Duệ thấy bộ dạng kiểm tra bản vẽ vừa xoắn xuýt vừa chăm chú của anh, không nhịn được nên hỏi: “Anh vẫn chưa chọn được sao?”
Hứa Kinh Trập nhìn cô, có chút do dự hiếm thấy: “Anh….. không tự tin lắm với con mắt thẩm mỹ của bản thân.”
“?” La Dao Duệ nghĩ mình nghe nhầm rồi.
Hứa Kinh Trập giải thích: “Lương Ngư rất có gu thẩm mỹ nên sẽ có nhiều yêu cầu hơn một chút. Anh sợ chọn phải mẫu anh ấy không thích.”
La Dao Duệ “Hớ” một tiếng, tỏ vẻ “không hiểu hai tên đàn ông thối tha các anh đang khoe khoang cái gì nữa”. Cô vỗ vai Hứa Kinh Trập, chân thành nói: “Về phương diện thời trang thì em có thể không biết nhưng với gu thích “trứng bồ câu” của thầy Lương ấy hả, anh cứ lựa theo hướng vừa lấp lánh vừa sáng bóng là kiểu gì anh ấy cũng thích!”
“Vừa lấp lánh vừa sáng bóng” dù sao cũng là một phương hướng. Hứa Kinh Trập cuối cùng chọn ra vài mẫu thiết kế gửi qua cho thầy Phương, thấy bảo một tháng sau có thể nhận được thành phẩm.
La Dao Duệ rất chi là hâm mộ: “Tốt thật đấy. Nếu có người bằng lòng tặng nhẫn cho em như thế này thì em cũng lấy.”
Hứa Kinh Trập không nhịn được cười: “Trứng bồ câu của thầy Lương không được sao?”
La Dao Duệ nghẹn họng. Cô ấp a ấp úng bảo: “Cũng không phải không được….. Ít nhất có thể tặng viên “trứng bồ câu” to như vậy thì chắc chắn phải rất giàu!”
Trương Mạn biết chuyện Hứa Kinh Trập chuẩn bị nhẫn đôi cũng không phản đối. Dù sao với trình độ chuyên nghiệp của Hứa Kinh Trập, Lương Ngư tặng “trứng bồ câu” mà anh không làm gì đó để đuổi KPI thì mới là kỳ lạ. Cô chỉ coi như Hứa Kinh Trập đang nghiêm túc làm việc, trước đó còn họp cả ekip để thảo luận xem tới lúc đấy nên mua hot search như thế nào.
“Viên kim cương trứng bồ câu Lương Ngư tặng hôm đấy còn chiếm vị trí cao hơn chuyện đính hôn trên bảng hot search.” Có thể nhìn ra Trương Mạn thật sự rất thèm muốn điều này, “Sau đó chị thấy Dương Kiệt Thụy bảo có không ít hãng trang sức quốc tế cao cấp liên hệ với bọn họ. Cái nhẫn ấy Lương Ngư mua hết bao tiền thì phí quảng cáo đã đủ hồi vốn rồi. Chị không đời nào tin Dương Kiệt Thụy không động tay động chân với hot search.”
Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười: “Chị so bì với bọn họ chuyện này để làm gì vậy?”
Trương Mạn: “Không so cái này thì so cái gì? Em đã chăm chỉ như vậy thì bọn chị đương nhiên cũng phải cố gắng, đâu thể để bọn họ chiếm hết chỗ tốt được.”
“……..” Hứa Kinh Trập cũng không thể đả kích cô rằng sự chăm chỉ của mình là vì lòng riêng. Tuy nói quá trình tương tự nhau, kết quả chắc chắn sẽ vẹn cả đôi đường nhưng anh vẫn thầm cảm thấy có chút áy náy với đạo đức nghề nghiệp của bản thân.
Thế là Hứa Kinh Trập kêu Chu Hiểu Hiểu kiểm tra lịch trình tiếp tới của mình rồi đề nghị: “Sau khi em quay xong “Nước biếc” có một khoảng thời gian trống rất dài, chị xem thử xem có muốn sắp xếp công việc gì không?”
Tinh thần làm việc của Trương Mạn ở một mức nào đó cũng không thua kém sếp cô: “Có đó. Chị vừa tính nói với em. Bên Đài Gia Cầm gần đây có liên hệ với chúng ta, hỏi em có muốn tham gia chương trình thực tế không. Em biết chương trình “Same bed, different dreams”[2] của nước X chứ? Bọn họ mua bản quyền rồi, tên tạm thời là “Một hốc ổ chăn”. Em với Lương Ngư có muốn thử không?” Cô nói xong còn thở ra một hơi dài, có vẻ vô cùng sung sướng, “Đài Gia Cầm đúng là lắm tiền nhiều của, thù lao đưa ra thật sự rất cao. Sếp à, nếu sếp chịu nhận thì tiền mua nhà năm sau của chị có chỗ trông cậy rồi!”