Hứa Kinh Trập vô cùng hối hận vì đã không thay tất trước khi xuống xe.
Thực ra màu sắc cũng không quê mùa tới mức vậy, chỉ là quả thật màu bị gắt với cả còn chia mảng, không phải mấy kiểu dáng cơ bản ngàn năm không lỗi mốt.
Lương Ngư không giống như đang ăn ở nhà hàng Nhật Bản, dáng ngồi rất tùy tiện. Nhân viên phục vụ mang món ăn vào đều mặc kimono, lúc mở cửa còn nói “Sumimasen”. Hứa Kinh Trập bỏ mũ xuống mỉm cười với cô gái kia, nhận lấy mù tạt từ tay cô rồi bảo: “Để tôi.”
(Sumimasen: là từ tiếng Nhật, có nhiều nghĩa khác nhau như: xin lỗi, cảm ơn, làm phiền…)
Lương Ngư chỉ ngồi bên cạnh nhìn.
Chỉ cần có mặt người ngoài thì Hứa Kinh Trập sẽ như lúc ở trường quay, vô cùng chuyên nghiệp. Cách anh nói chuyện vừa thân mật vừa chu đáo: “Mù tạt bỏ nhiều hay ít nhỉ?”
Hứa Kinh Trập bèn cho hắn non nửa, còn trộn cùng nước tương.
Cô gái mặc kimono nhìn bọn họ thêm một lúc, có chút không khống chế nổi cảm xúc, lấy khay tròn che mặt rồi lùi ra.
Lương Ngư thấy thú vị, bảo: “Anh đúng là chẳng kiên nhẫn gì cả, bây giờ ngoài kia chắc biết hết cả rồi.”
Hứa Kinh Trập đẩy đĩa sashimi về phía Lương Ngư, bình tĩnh đáp: “Ảnh paparazi chụp được cũng chỉ thêm chút náo nhiệt, có người chụp sẽ có người bắt bẻ kêu ảnh giả. Nhưng muốn người ta tin thì cũng dễ thôi, cứ như lúc nãy là đủ rồi.”
Thật ra Lương Ngư không thích đồ Nhật. Đĩa cá ngừ béo ngậy đặt trước mặt còn bị hắn ghét bỏ. Hắn không động vào chút nào, uống hớp rượu mơ, chuẩn bị vào chuyện chính: “Thỏa thuận những gì anh biết cả rồi chứ?”
Hứa Kinh Trập gật đầu: “Biết cả rồi.”
Lương Ngư: “Tuy là “giả” nhưng tôi không thích dạng người không tuân thủ thoả thuận. Có là chồng chồng “công việc” thì cũng là một cặp chồng chồng, anh tốt nhất nên biết đường quản lý nửa thân dưới của mình.”
Có lẽ Hứa Kinh Trập không thể ngờ đối phương lại thẳng thắn tới vậy. Anh nhận ra Lương Ngư ngoài đời thực và trước ống kính mang hai phong thái hoàn toàn khác biệt. Người đàn ông xuất hiện trước mắt công chúng thì ít nói, không có nhiều biểu cảm, đi theo con đường cool ngầu. Thế nhưng hôm nay trông cách hắn nói chuyện là thừa hiểu sao hắn lại phải kiệm lời rồi, dù chỉ mấy câu tùy tiện trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi cũng đã đạt mức lên hot search.
Hứa Kinh Trập nhìn hắn như đang nhìn động vật quý hiếm: “Nếu anh thật sự hiểu về danh tiếng trong ngành của tôi thì hẳn cũng biết bao nhiêu năm nay tôi chưa từng dính vào một vụ bê bối nào cả.”
Lương Ngư khinh khỉnh, nói với giọng điệu châm chọc: “Anh giỏi trốn đám chó săn tin đấy.”
“……” Hứa Kinh Trập không nhịn được nghi ngờ, “Sao anh có thể vừa gay lại vừa mắc thói ung thư trai thẳng như này vậy? Không chọc ngoáy người khác thì ngứa miệng à?”
(Ung thư trai thẳng: Chỉ những người đàn ông lợi dụng tiêu chuẩn phổ biến của xã hội về hình tượng nữ tính của người phụ nữ để áp đặt, cổ hủ hóa thân phận giới tính, yêu cầu phái nữ kiềm chế bản tính chân thực, phải gần sát với hình tượng mà xã hội kỳ vọng. Trai thẳng ung thư gần giống với “gia trưởng”, họ quá cứng ngắc với mọi thứ, khi làm mọi việc phải suy xét kỹ lưỡng, luôn thích áp đặt người khác.)
Lương Ngư cũng chẳng tức giận, hắn còn bật cười như thể vừa được nghe truyện tiếu lâm. Hắn đẩy đĩa sashimi về lại trước mặt Hứa Kinh Trập, hất cằm bảo: “Anh gọi đấy, ăn cho sạch, đừng lãng phí.”
Ekip hai bên đều lái xe bảo mẫu tới. Vì để gia tăng tính chân thật, Dương Kiệt Thụy cố ý lên xe Trương Mạn trước rồi nhân tiện bảo tài xế đánh xe Lương Ngư tới.
Đây cũng nằm trong kế hoạch bọn họ đã bàn bạc từ trước. Ăn uống xong, hai người sẽ cùng lên một chiếc xe tới chỗ ở của Lương Ngư, chờ tầm ba, bốn giờ sáng thì Hứa Kinh Trập mới ra về.
Mấy cái này đều là tư liệu để bị paparazzi chụp lại. Thế nên dù hai người quản lý chỉ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì thì vẫn cực kỳ chuyên nghiệp ngồi chờ trên xe.
Hứa Kinh Trập chịu trách nhiệm thanh toán tại quầy, Lương Ngư đứng sau lưng anh, cách một khoảng rất gần. Trước lúc hắn theo nghiệp diễn viên có làm người mẫu catwalk chuyên nghiệp, chiều cao 1m88 nên rõ ràng cao hơn hẳn Hứa Kinh Trập mới 1m80. Lúc hắn cúi xuống có thể nhìn thấy phần cổ áo sau hơi để mở của anh. Hứa Kinh Trập đang cúi đầu chăm chú quét mã thanh toán, cổ anh vừa thon dài vừa trắng nõn, vì hơi gầy nên các khớp xương cột sống vô cùng rõ nét.
“Lấy vé gửi xe nữa.” Lương Ngư nhắc.
Hứa Kinh Trập hỏi lấy một vé từ chỗ người chủ. Đối phương chắc chắn nhận ra hai người họ, thật sự không khống chế nổi biểu cảm của mình.
Lương Ngư cài kính đen lên trên đầu, ôm hờ eo Hứa Kinh Trập như thể đang ở chốn không người.
Phải mất một lúc xe bảo mẫu mới tới, thế nên Hứa Kinh Trập đứng chờ dưới một bên mái hiên ngoài nhà hàng đồ Nhật. Lương Ngư đứng cạnh vai kề vai với anh, vô công rỗi nghề ngó nghiêng bốn phía.
“Đám săn tin cũng chuyên nghiệp ghê.” Lương Ngư bỗng lên tiếng, “Còn dùng hẳn DJI.”
(DJI: một công ty công nghệ của Trung Quốc chuyên sản xuất máy quay chụp và các loại phụ tùng, thiết bị đi kèm)
Hứa Kinh Trập theo bản năng ngửa lên tìm kiếm flycam. Anh sợ góc độ có vấn đề, chụp phải hình ảnh hay tư thế không đủ đẹp.
Lương Ngư ngăn anh lại: “Đừng chuyển động.”
Hứa Kinh Trập giữ nguyên tư thế đầu nửa ngẩng: “?”
Lương Ngư nhìn thẳng vào anh, thái độ không rõ đang nói đùa hay nói thật: “Để bọn họ chụp cảnh thú vị hơn chút chứ nhể?”
Hứa Kinh Trập còn đang ngẩn ngơ: “Gì cơ?”
Giây tiếp theo, môi Lương Ngư đã áp tới.
Đây là một nụ hôn vừa lịch thiệp vừa đầy kiềm chế, như thể lúc mới chớm yêu sợ bị phụ huynh phát hiện nhưng vẫn không thể ngăn trở dũng khí nếm thử trái cấm, cứ không hề nao núng lại có chút tỉ mẩn như vậy mà hôn người mình thích nhất.
Hai tay Lương Ngư đút trong túi áo khoác, cơ thể thậm chí vẫn giữ khoảng cách với đối phương. Hắn chỉ hơi cúi lưng, hôn nhẹ Hứa Kinh Trập.
Tiếng động máy flycam tầm thấp của DJI tạo ra truyền rất rõ tới tai Hứa Kinh Trập. Anh không có phản ứng chống cự nào, bình tĩnh chờ Lương Ngư tự mình kết thúc nụ hôn bất chợt này.
Lúc tách ra đối phương thậm chí còn khẽ “Ô ~” một tiếng đầy mờ ám.
Sau khi lùi lại, Lương Ngư cũng không nói gì. Hắn làm mọi thứ đều rất tự nhiên, thậm chí còn rảnh rang ngước lên nhìn qua flycam.
Hứa Kinh Trập ở góc chết không thể quay chụp tới nhanh tay quệt miệng, điềm tĩnh bảo: “Hành động này của anh là thêm cảnh ngoài kịch bản, tôi có thể tố cáo anh tội quấy rối tình dục.”
Nhà của Lương Ngư nằm trong khu đường Tam Hoàn[1], là một căn biệt thự kép diện tích dưới 300m2 mà cho dù mua từ sớm thì giá cả cũng không phải thấp.
(Biệt thự kép: Kiểu một căn biệt thự nhưng chia cho hai hộ, vườn trước cùng tầng một – hai là một hộ; vườn sau cùng tầng ba – bốn là của một hộ khác)
“Không ở căn này mấy đâu.” Dương Kiệt Thụy giải thích, “Chủ yếu ở căn penthouse bên Ngũ Hoàn cơ.”
Hứa Kinh Trập chẳng quan tâm Lương Ngư ở đâu nhưng theo ý Trương Mạn thì sau khi công bố chuyện đính hôn, hai người tốt nhất nên sống chung.
“Thầy Hứa có một căn biệt thự ở khu ngoại ô, tuy hơi xa nhưng bớt được thời gian đi lại tới sân bay, cũng tiện đi quay phim.” Trương Mạn có chút căng thẳng trước Lương Ngư. Người ta dù sao cũng là Ảnh đế, cô không thể đắc tội, “Thầy Lương thấy thế nào nhỉ?”
Lương Ngư liếc qua Hứa Kinh Trập, giọng điệu có phần ngả ngớn: “Vậy sau này khi ‘chia tay’, tôi còn phải dọn ra ngoài ở dưới mũi đám paparazzi để rồi hôm sau báo chí đưa tin tôi ‘đau khổ rời khỏi mái ấm tình yêu, bộ dạng mặt chau mày ủ’?”
Trương Mạn: “…….”
Hứa Kinh Trập thấy nhức đầu, bảo: “Tôi chuyển tới chỗ anh cũng được, không vấn đề gì.”
Lương Ngư nhìn chằm chằm anh một lúc rồi chợt cười: “Tôi đùa ý mà, sao thầy Hứa lại tưởng thật rồi.”
Có lẽ Trương Mạn không thể ngờ được Lương Ngư lại là một người đẹp với tính cách như vậy, nói thô một chút thì là bông hồng có gai. Tới cuối cô không còn lớp kính lọc của người hâm mộ nữa, nhìn lại vẫn thấy Hứa Kinh Trập nhà mình tốt hơn. Cho dù yêu cầu có hơi nghiêm khắc nhưng thắng ở chỗ cảm xúc ổn định, tuyệt đối không nói lung tung đắc tội người khác.
Vì phải chờ tới tầm ba, bốn giờ sáng mới rời đi được nên bốn người quyết định xuống tầng hầm nhà Lương Ngư chơi mạt chược.
Hứa Kinh Trập vốn chơi không giỏi cho lắm, dù số có đỏ hơn nữa thì cũng không được, thế nên thua cho Lương Ngư không ít. Nhìn người kia lên bài là biết tay chơi lão làng, thắng tới mức đến cuối Dương Kiệt Thụy suýt phải tụt quần.
Mà hiếm thấy ở chỗ, Lương Ngư lúc chơi mạt chược mới có chút gọi là bình thường.
Có thể vì rất cố chấp và nghiêm túc trước chuyện thắng tiền nên ngoài bốc bài và báo tên quân, hắn không nói gì nhiều trừ mấy từ như “phỗng”, “chiếu”, “ù rồi”.
(Phỗng: ý chỉ việc bạn có 2 quân có thể tạo thành một bộ, người chơi khác đánh ra một quân cũng thuộc bộ đó thì bạn có quyền được ăn để tạo bộ 3, khi ăn quân bài của người ta sẽ phải hô “phỗng”.
Chiếu: tương tự như “phỗng” nhưng trong trường hợp này bạn có 3 quân liên quan, khi ăn thêm quân thì tạo bộ 4)
Đương nhiên tính tiền cũng cực nhanh, còn có hẳn một cuốn sổ nợ ghi ai thiếu hắn bao nhiêu tiền.
Hứa Kinh Trập lúc mới thấy còn phải sửng sốt. Anh lật thử mấy trang, thấy cả dấu điểm chỉ của không ít người quen cùng đạo diễn nổi tiếng, thế nên tâm trạng càng thêm phần phức tạp.
Trương Mạn thấy cũng gần tới giờ rồi nên gọi điện bảo tài xế lái xe bảo mẫu qua, thuận tiện kêu “người trung gian” cố ý đi thả gió báo tin kêu đám paparazzi chuẩn bị tinh thần, sắp có cái để chụp, đừng ngủ mất.
Hứa Kinh Trập ngoan ngoãn ra cửa xỏ giày vào. Lương Ngư bỗng gọi anh lại: “Anh chờ chút.”
Hứa Kinh Trập thấy hắn cầm sổ nợ trên tay, nhíu mày ngẫm xem tiền thua mạt chược hôm nay anh hẳn là đã trả hết rồi, chỉ sợ Lương Ngư kéo anh điểm chỉ.
Cũng may đối phương không làm vậy. Hắn lên tầng một lúc mới xuống, tay cầm một chiếc áo khoác dài.
“Mặc vào đi.” Lương Ngư ra lệnh.
Hứa Kinh Trập giờ này đã khá buồn ngủ rồi nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, nghe lời mặc áo vào. Lương Ngư thỏa mãn quan sát anh: “Tôi đã nghĩ sẵn dòng tít cho bọn họ rồi, ‘Triền miên tới đêm khuya, lúc rời đi còn mặc áo khoác của bạn trai’.”
Hứa Kinh Trập: “…….”
Có thể thấy rõ Trương Mạn rất vui mừng trước việc Lương Ngư chịu phối hợp tới vậy. Cô rất yên tâm với độ chuyên nghiệp của Hứa Kinh Trập, nhưng về phía Lương Ngư thì vì không thật sự hiểu rõ nên trước đó không dám chắc. Kết quả sau buổi tiếp xúc ngày hôm nay, ngoài việc có chút không bình thường thì thái độ làm việc không phải chê trách.
“Có cần tìm người tới dọn dẹp biệt thự không?” Ba, bốn giờ sáng rồi mà Trương Mạn vẫn đang trả lời tin nhắn Wechat. Cô với bộ phận PR đêm nay không thể ngủ, chờ tới ngày mai sau khi cánh truyền thông tung tin thì phải xử lý ngay lập tức. Hơn nữa giờ này cũng đã quá giấc nên cô quyết định bàn chuyện công việc với ông chủ, “Tốt nhất là ở cùng một tầng. Có gì không thích hợp thì dọn trước đi. Hai người còn có thể cùng nhau đi dạo IKEA, tới lúc đó chị sẽ sắp xếp paparazzi chụp ảnh. Đính hôn, sống chung rồi cùng xây dựng tổ ấm, một chuỗi này có thể khiến hai người lên hot search ngồi cả ngày.”
(IKEA: chuỗi cửa hàng bán lẻ nội thất lớn nhất thế giới)
Hứa Kinh Trập nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô. Đầu óc anh đang ở một phương trời xa xăm, cũng chẳng rõ nghĩ ngợi điều gì, phải một lúc sau mới chợt hỏi: “Thỏa thuận này chúng ta ký mấy năm?”
Trương Mạn ngẩn người. Cô cúi xuống xem ghi chú trong điện thoại rồi đáp: “Ba năm.”
“Ba năm sao…..” Hứa Kinh Trập lẩm bẩm thở dài rồi bảo, “Giống ký thêm một hợp đồng làm người đại diện vậy.”
Trương Mạn trong chốc lát không biết nói gì, chỉ có thể hùa theo: “Em có thể chuyên nghiệp như vậy thì chị cũng mừng lắm.”
Hứa Kinh Trập nhìn cô đầy khó hiểu, tỏ vẻ “bình thường không phải như vậy sao” rồi tiếp tục bàn chuyện công việc: “Có điều mấy chị cũng đừng cố tình đi mua hot search, lên nhiều thì người qua đường cũng sẽ có cảm nhận không tốt.”
Trương Mạn gật đầu: “Trong ekip có tính toán cả rồi.”
Hứa Kinh Trập lại bảo: “Bên thầy Lương em nhớ tới đây có hoạt động tuyên truyền cho phim Tết. Chị liên hệ với ekip bọn họ xem có cần em xuất hiện, quảng bá giúp gì không.”
“……” Trương Mạn cố nhịn mà nhịn không nổi. Cô cẩn thận hỏi, “Sếp à, sếp thế này là vì thấy cuối năm rồi, chuẩn bị chạy KPI sao?”