Danh Nghĩa

Chương 70



Đêm đầu tiên quay tới hơn ba giờ sáng mới kết thúc được hòm hòm. Chu Cửu Lâm tuổi đã cao nên không chịu được, đã về ngủ trước. Lâm Chước Dự còn phải quay tiếp vài cảnh mặt trời mọc nên anh ta gọi xe trong khu vực chở mọi người lên núi. Lương Ngư cũng phải phối hợp quay vài cảnh lấy góc xa.

Hắn ở lẫn trong một nhóm người gác núi thật. Bọn họ trước tiên ngồi xe lên đỉnh núi rồi sau đó chậm rãi leo xuống. Khi ống kính máy quay lướt qua, Hứa Kinh Trập gần như không thể nhìn ra có một diễn viên nam ở trong số đó.

Lâm Chước Dự phải tới lúc cuối mới cho Lương Ngư vài giây đặc tả. Hắn đang thơ thẩn đi phía cuối nhóm, vừa đi vừa đá mấy hòn đá bên chân. Sau khi có người ở phía trước kêu đằng sau đi nhanh lên thì Lương Ngư mới ngẩng đầu. Cành cây chắn một nửa mặt hắn, khiến hắn phải né qua một cách vụng về.

Hứa Kinh Trập bây giờ cũng không quá rõ những chi tiết nhỏ này của hắn rốt cục có phải cố ý hay không. Lâm Chước Dự thì rõ ràng rất hài lòng, kết thúc công việc rồi giục Lương Ngư về nghỉ ngơi.

“Buổi chiều dậy sớm một chút.” Anh ta nhắn nhủ, “Tôi quyết định sửa kịch bản.”

Trông Lâm Chước Dự chẳng có gì là buồn ngủ cả. Anh ta hơi hưng phấn quá mức, như cắn thuốc vậy: “Khi nào viết xong thì tôi sẽ gửi lại kịch bản cho mấy cậu, cậu và Hứa Kinh Trập.” Anh ta chỉ về phía Hứa Kinh Trập, cao giọng nói, “Tôi sẽ liên lạc với Tần Uyển để nói chuyện với người quản lý của cậu rồi soạn thảo hợp đồng. Quản lý của cậu có thể bay tới để ký trực tiếp được không?”

Thật ra khi nghe thấy hai chữ “mấy cậu” phía trước thì Hứa Kinh Trập còn chưa hiểu lắm. Đợi nghe đến đoạn sau, đối phương bảo muốn gọi Trương Mạn tới thì anh cuối cùng cũng ý thức được rằng Lâm Chước Dự muốn phân vai diễn cho anh.

Lương Ngư dường như không hề bất ngờ. Hắn không chờ Hứa Kinh Trập trả lời đã đột nhiên hỏi: “Thù lao đóng phim thì sao? Trả bao nhiêu?”

Lâm Chước Dự đơ người. Anh ta không quản chuyện tiền nong, dự toán chi tiêu đều phải hỏi Tần Uyển. Anh ta suy nghĩ hồi lâu rồi cũng chỉ đành nói: “Tôi sẽ bảo Tiểu Uyển qua bàn. Hứa Kinh Trập, cậu muốn bao nhiêu?”

Lâm Chước Dự có lẽ là vị đạo diễn đầu tiên hỏi thẳng xem diễn viên muốn thù lao bao nhiêu như này. Hứa Kinh Trập cũng có chút cạn lời. Anh nhắn tin cho Trương Mạn. Xem thời gian thì đang bốn giờ sáng, chắc Trương Mạn còn chưa dậy.

“Tạm thời để đó đã.” Lâm Chước Dự vội vã nói, “Tôi phải về viết kịch bản. Chiều Hứa Kinh Trập cậu qua thử tạo hình nhé, đừng tới muộn đấy!”

Vì không chắc phải mấy giờ thì Trương Mạn mới đọc được tin nhắn và trả lời nên Hứa Kinh Trập còn đang đắn đo xem có nên ngủ hay không. Lương Ngư thì chắc chắn phải ngủ. Hắn phải quay cảnh đêm mấy ngày liên tục, ngủ thiếu một giây cũng là tổn thọ.

“Bản thân em muốn diễn không?” Hắn tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường. Người hắn rất ấm, mang theo chút hơi nước, “Với cái thói quen sửa kịch bản này của Lâm Chước Dự, chưa tới cuối cùng thì có khi em cũng không hiểu anh ta rốt cục đang muốn nói về chuyện gì.”

Hứa Kinh Trập cười hỏi hắn: “Anh cảm thấy anh ta muốn em diễn vai gì?”

Lương Ngư nói rất qua loa: “Anh đã nói từ sớm rồi, vai kế toán trẻ từ thành phố tới.”

Hứa Kinh Trập tò mò: “Vì sao?”

Lương Ngư: “Đoạn thuyết minh trong kịch bản của anh có nhắc tới nhân vật này mà ở đây không có diễn viên nào mới tới. Nếu không phải em thì còn có thể là ai nữa?”

Hứa Kinh Trập quả thật chưa nghĩ tới khả năng này. Vấn đề ở chỗ nếu anh không theo tới thì sao? Lâm Chước Dự sẽ thuê người bản địa diễn vai kế toán sao?

Lương Ngư bảo, “Nếu không có em thì chắc sẽ lại sửa kịch bản. Bớt một vai kế toán cũng chẳng sao cả.”

Rồi hắn nói tiếp: “Anh sợ chỉ là một vai phụ, lại lãng phí thời gian của em, thà rằng không đóng còn hơn.”

“Vai phụ em cũng đóng mà.” Hứa Kinh Trập không ngại, “Để em đóng vai phụ cho.” Anh nghĩ rồi, tha thiết nói: “Anh diễn hay như vậy, em đóng vai phụ là đã được hời rồi. Nói không chừng còn có cơ hội chung khung hình.”

Lương Ngư dở khóc dở cười: “Lời này của em.” Hắn thở dài, một lúc sau mới nói tiếp, “Bừa bãi quyến rũ người khác.”

Hứa Kinh Trập còn chưa hiếu quyến rũ người khác ở chỗ nào thì Lương Ngư chợt ôm lấy anh, hỏi phía dưới của anh mấy ngày nay thế nào.

Hứa Kinh Trập: “…….” Một khi anh bước vào môi trường quay phim, cho dù không phải vai diễn mình đóng, thì cũng sẽ tự động bị áp lực tròng cho một lớp gông cùm.

Cũng không rõ Lương Ngư phát hiện ra từ lúc nào, ra lệnh cho anh cởi quần ra.

Hứa Kinh Trập hơi xấu hổ. Mấy ngày nay anh ngay cả chào cờ buổi sáng cũng không có, rất thanh tâm quả dục. Hiển nhiên anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao cũng đã sớm quen rồi.

“Em như này là không được.” Lương Ngư ra sức làm cho phía dưới của anh đứng dậy nhưng lại không chịu cho anh bắn ra ngay lập tức, cố ý tỏ ra rất xấu xa, “Sao em không tới đòi anh. Ai cho phép em, anh đã đồng ý chưa?”

Hứa Kinh Trập kẹp chân lại. Trước mắt anh đã dần trắng xóa. Không hiểu Lương Ngư lại đột nhiên lên cơn cái gì, lúc này đây cứ giày vò anh.

Lương Ngư ép anh phải “nhận lỗi”. Cậu em của Hứa Kinh Trập đã nằm trong tay người ta, anh chỉ đành thỏa hiệp nhận lỗi như kẻ thua trận đền bù đất đai.

Khi xong rồi anh lại có chút hối hận, cảm thấy mình nhận lỗi quá tùy tiện, cứ như đang ve vãn vậy, chỉ để thỏa mãn cái ham muốn kiểm soát có chút giống bệnh thần kinh của Lương Ngư.

Ở nơi này không thể làm được tới tận cùng, Lương Ngư bèn cọ cọ chân Hứa Kinh Trập cho xong chuyện. Cũng không biết hắn là vì buồn ngủ hay vì đang hưng phấn mà sau khi kết thúc, đuôi mắt lại đỏ rực, cứ như thể vừa khóc xong một trận, trông cực kỳ đáng thương.

Hứa Kinh Trập vẫn còn đang giận vì lúc trước bị hắn gây sức ép mà thấy Lương Ngư như vậy thì tim lại mềm nhũn, sáp tới thơm lên mặt hắn.

Lương Ngư xuống giường rửa tay, lúc quay lại có lấy một chậu nước nóng để giúp Hứa Kinh Trập rửa ráy sạch sẽ.

“Em ngủ đi.” Lương Ngư ôm lấy Hứa Kinh Trập rồi vỗ lưng anh. Hắn điên xong là lại đột nhiên trở nên dịu dàng, dỗ anh, “Chiều anh sẽ gọi em.”

Hứa Kinh Trập ngủ giấc này, sau cùng đúng là được Lương Ngư gọi dậy. Anh ngủ tới mức đờ đẫn, ngay cả khi Lương Ngư lau mặt và thay quần áo xong xuôi cho anh rồi mà anh vẫn chưa tỉnh hắn.

“Trương Mạn gọi rồi đấy.” Lương Ngư khẽ vỗ lên mặt anh, “Em tỉnh chưa?”

Hứa Kinh Trập chớp mắt, trả lời: “Tỉnh rồi.”

Lương Ngư nhìn anh một lúc rồi lặp lại: “Trương Mạn gọi tới rồi. Anh đã báo lại tình hình với chị ta. Chị ta bảo em cứ diễn trước đi, chị ta sẽ bàn bạc với Tần Uyển. Em không cần bận tâm.”

Hứa Kinh Trập “À” một tiếng.

Lương Ngư cảm thấy anh vẫn chưa tỉnh hẳn, gọi: “Hứa Kinh Trập.”

Hứa Kinh Trập ngẩng lên. Lương Ngư liền bật cười, kêu: “Để anh chụp cho em tấm hình.”

Hứa Kinh Trập nghe thấy hai chữ “chụp hình” thì cuối cùng cũng có phản ứng. Anh bảo: “Anh nhớ bật app làm đẹp nhé, còn phải chỉnh sửa một chút rồi đưa em xem đấy.”

Lương Ngư: “……”

Không biết Lâm Chước Dự sửa kịch bản mất bao lâu, có ngủ được đến mấy tiếng đồng hồ hay không. Anh ta như thể năng lượng không có giới hạn, còn tới địa điểm quay trước giờ để dặn dò chuyên viên hóa trang làm tạo hình cho Hứa Kinh Trập.

“Cậu trắng tầm này là vừa đẹp, không cần che.” Lâm Chước Dự nhìn khuôn mặt của Hứa Kinh Trập qua ống kính, “Tóc cắt sao cho nó tùy tiện một chút, đừng Tây như này.”

Mái tóc xoăn xù mì của Hứa Kinh Trập cũng không dài. Chuyên viên trang điểm quả thực cắt rất “tùy tiện” theo yêu cầu của Lâm Chước Dự. Đến cuối thì ra một mái đầu tổ quạ bù xù, còn nhuộm đen thêm một lớp.

“Thêm chút quầng thâm.” Anh ta nói xong thì nhìn thoáng qua sắc mặt của Hứa Kinh Trập, hỏi, “Cậu ngủ ngon lắm hả?”

Hứa Kinh Trập cũng không ngờ mình có thể có một giấc ngủ bù sâu đến thế. Giờ cả người anh đều rất thư thái, cho dù đã tới trường quay thì cũng không cảm thấy quá căng thẳng.

Chuyên viên trang điểm tô cho anh ít quầng thâm. Lâm Chước Dự vẫn còn đang bắt bẻ: “Cậu phải trông tiều tụy một chút. Sao chất lượng giấc ngủ lại tốt đến vậy chứ?”

Hứa Kinh Trập cũng rất xấu hổ. Anh liếc qua Lương Ngư đang xem kịch bản mới ở bên cạnh, thật sự không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Về sau Lâm Chước Dự kiếm cho anh một cặp kính, là loại kiểu dáng cũ với phần tròng dày cộp. Vì kính quá nặng nên chỉ có thể gác hờ trên sống mũi của Hứa Kinh Trập.

“Đứng dậy đi một vòng xem nào.” Lâm Chước Dự bảo, “Còng lưng xuống, đừng quá thẳng.”

Hứa Kinh Trập đứng dậy khỏi ghế, đi một vòng theo yêu cầu của anh ta. Lâm Chước Dự vuốt cằm nhìn một lúc rồi gọi Lương Ngư vẫn đang cúi đầu xem kịch bản ở bên cạnh.

“Cậu nhìn coi.” Lâm Chước Dự hỏi, “Có giống cậu kế toán trẻ mới từ thành phố tới không?”

Lương Ngư ngẩng đầu. Hắn dường như chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, hờ hững hỏi: “Anh muốn để cậu kế toán trẻ diễn cái gì?”

Hắn nửa đùa nửa thật nói: “Diễn vai gả làm vợ cho tôi hả?”