Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam

Chương 18



Sáng hôm sau đoàn xe tiếp tục hành trình của mình, nhóm người Tống Cảnh Hàn ngồi tại thùng xe quân đội thảo luận về phân chia cấp bậc trong căn cứ thì xe đột nhiên dừng lại, một binh lính đến báo phía trước có người kiêu cứu. Nhóm người Tống Cảnh Hàn bước xuống xe thì thấy phía trước có một đoàn xe cở nhỏ gồm 4 chiếc xe đậu sát bên đường, một nhóm người gồm 5 trai 2 gái đứng trên nóc xe đang điên cuồng vẫy tay cầu cứu, xung quanh đứng khoảng mấy chục tang thi.

Sau khi được nhóm dị năng giả của đoàn xe ứng cứu thì bọn họ vui mừng đi về phía này, nhóm người đó cho biết phía trước họ là người của một đoàn xe chừng 30 chiếc nhưng hầu như bị đám dơi biến dị ở khe Bàn tàn sát hiện tại chỉ còn có bọn họ. Tống Cảnh Hàn nghe vậy thì bảo bọn họ đi về phía sau đăng kí danh tính, mọi người vui mừng cám ơn rối rít, khi đi ngang qua nhóm người Tống Cảnh Hàn thì một nữ nhân trong nhóm bỗng ngất xĩu ngã thẳng vào người Lý Ngự, Lý Ngự không còn cách nào khác đành bế cô ta đi tìm quân y.

Sau khi đến chỗ quân y thì vốn tính toán rời đi nhưng dù hôn mê thì tay nữ nhân này cứ cố bắt lấy áo hắn không buông, kéo thế nào cũng không ra, vị nữ bác sĩ kia thấy thân hình mảnh mai yếu đuối của cô gái này thì động lòng trắc ẩn.

"Lý đội trưởng, tôi thấy chắc cô bé này bị kinh hách, tội nghiệp, nhìn chỉ mới 15, 16 tuổi anh ngồi đợi một chút chắc cô bé cũng sắp tỉnh"

Hắn không còn cách nào khác đành ngồi chờ, khoảng chừng 10 phút sau, cô gái nằm trên giường khẽ "ưm" một tiếng, đôi mắt run run như cố sức lắm mới mở ra, vị nữ bác sĩ kia gặp cô gái đã tỉnh vội hỏi:

"Cô gái cô cảm thấy thế nào, đừng sợ, cô an toàn rồi"

Cô gái lúc đầu khi nhìn thấy Lý Ngự thì có vẻ hoảng hốt nghe vị bác sĩ kia nói xong thì đột nhiên nước mắt rớt xuống. Bề ngoài của cô gái này nhỏ gầy, nhìn qua thật yếu ớt giống như chỉ cần đụng mạnh sẽ ngã vậy, mặt mày không xinh đẹp chỉ thanh tú nhưng điểm đặc biệt là đôi mắt, to tròn và đen lay láy khiến người ta muốn chìm vào, hiện giờ đôi mắt đó ướt sũng nước trông như một con vật nhỏ bị tổn thương, vị bác sĩ thấy cô khóc thì tâm điều mềm hết cả vội vàng trấn an.

"Cô gái đừng khóc cô an toàn rồi, nhanh nín đi còn khóc nữa sẽ hại thân"

Mục Liên Tâm nhìn người đàn ông trước mắt không động đậy, một bộ dáng dửng dưng thì nghi hoặc, cô ta biết vẻ ngoài của cô ta rất chọc người thương cảm, chỉ cần cô ta rơi nước mắt thì bình thường sẽ có rất nhiều người dỗ dành cô ta, tại sao người đàn ông này có vẻ thờ ơ như vậy. Mục Liên Tâm khẽ cắn môi cố gắng điều chĩnh sao cho giọng nói có vẻ run run mới cất tiếng:

"Cháu....cháu đi cùng với ba mẹ và chị gái nuôi thăm lại cô nhi viện, giữa đường thì bị quái vật tấn công, ba mẹ vị bảo hộ cháu và chị gái bị chúng cắn chết.....hức...hức......cháu...cháu....cùng chị chạy trốn rồi được mấy anh trong đoàn cứu, thật không ngờ....không ngờ bọn họ cũng điều chết hết", nói xong lại bật khóc nức nở.

Lý Ngự nghe Mục Liên Tâm khóc nấc lên như vậy thì cảm thấy rất phiền, trước kia hắn rất có hảo cảm với những cô gái mảnh mai, yếu ớt như vậy, hắn cảm thấy những cô gái như vậy đặc biệt dịu dàng làm lòng hắn thương tiếc nhưng không hiểu sao từ khi nhìn thấy Liễu Tú Nhã một thân một mình mang con hắn chạy ra khỏi thành phố đầy nguy hiểm lại suốt dọc đường đi bảo vệ con hắn kín không kẽ hở, làm cho bọn chúng an toàn mà gặp lại hắn khiến lòng của hắn dao động thật lớn, hình ảnh nàng chiến đấu không thua gì đám mày râu cũng làm hắn mê muội không thôi.

Nàng cho hắn thấy phụ nữ cũng có thể làm một phương tiền tuyến, không phải trong đám dị năng không có phụ nữ nhưng đa số họ luôn ngại phải chạm mặt với tang thi, còn số còn lại thì thô lỗ đến không được xem là phụ nữ. Liễu Tú Nhã có sự dịu dàng mà hắn mong muốn lại lẫn theo sự mạnh mẽ mà hắn khâm phục.

Mục Liên Tâm thấy Lý Ngự không để ý đến bản thân đến tức đến nội thương, hắn có phải đàn ông không, Mục Liên Tâm còn tính cố gắng thêm chút nữa thì Lý Ngự đứng lên không liếc mắt nhìn Mục Liên Tâm cái nào chỉ đối với nữ bác sĩ gật đầu nói: "nếu không còn gì tôi đi trước".

Mục Liên Tâm thấy hắn quay người đi không hề lưu luyến thì móng tay bấu cả vào trong thịt, hừ, cô không tin anh ta không có cảm giác gì với cô, chờ xem.

Lục Mai vẻ bất an mà ngồi cứng đờ trong toa xe rộng lớn, từ lúc cô ta gia nhập đoàn xe đến nay thì chỉ luẩn quẩn ở bộ hậu cần không được tiếp cận trung tâm quyền lực của đoàn xe, dị năng của cô ta cũng chỉ phụ trợ hoàn toàn không có sức chiến đấu vì thế từ lúc vào đoàn xe cô ta cũng chưa có lần nào được tiếp xúc vương giả của cô.

Lục Mai tự nói với bản thân phải bình tĩnh nghìn vạn lần không được sai sót, mấy ngày này Lục Mai đã suy nghĩ cẩn thận vốn cô ta định đến căn cứ mới dùng tri thức đời trước về cách kiến tạo cũng như hoạt động ra sao để hấp dẫn lực chú ý của nhóm người Tống Cảnh Hàn nhưng hiện tại không thể dùng cách làm đó được nữa bởi vì sự xuất hiện của người con gái đó.

Liễu Tú Nhã, Lục Mai nghĩ đến tên đó thì liền hận đến nghiến răng. Lục Mai chắc chắn Liễu Tú Nhã này không trọng sinh bởi vì nếu Liễu Tú Nhã trọng sinh thì làm sao không biết Thanh Hà trấn trước mặt chính là một mối đại họa mà ngăn cản đoàn xe lại chứ, nhưng rốt cuộc là vì sao đời trước tên tuổi của cô gái này mình lại chưa từng nghe qua, đời này lại xuất hiện không chỉ thế còn dẫn theo mấy tạp chủng kia nữa. Lục Mai càng nghĩ lại càng không rõ, chính vì vậy cô ta bất an mới quyết định lợi dụng kí ức đời trước giả làm dị năng khác của cô ta tiên đoán một ích chuyện sẽ xảy ra, dùng nó để lôi kéo sự chú ý của nhóm Tống Cảnh Hàn.

Thật ra đời trước "Liễu Tú Nhã" sau khi bị nhóm người Tống Cảnh Hàn cưỡng ép xong thì tâm trạng không yên cứ ngồi lì trong phòng trọ không dám ra ngoài, mấy tháng sau thì phát hiện mang thai vốn định lợi dụng cái thai này mà bức hôn Tống Cảnh Hàn, nhưng do không biết đứa nhỏ có thật là của Tống Cảnh Hàn hay không dù sao lúc đó tình hình loạn như vậy, cô ta cũng không xác định, vì thế cô ta tìm một bệnh viện tư nhân mà dự định sinh rồi sẽ mang đi xét nghiệm ADN, xui xẻo bị hai mẹ con Hứa Y Hồng bắt gặp, cuối cùng bị ép phá thai, đau khổ bỏ trốn thì gặp tận thế, chết trong miệng tang thi, đời này Liễu Tú Nhã xuyên qua nên ngay từ đầu mọi chuyện điều đi theo một hướng khác.

Cửa xe mở ra, nhóm người Tống Cảnh Hàn chậm rãi đi vào binh lính đóng cửa xe lại rồi chia nhau đứng gác. Lục Mai nhìn nhóm 6 người trước mặt mà tim đập nhanh, mặt như phát sốt mà đỏ bừng lên, cô không ngờ nhìn gần bọn họ còn anh tuấn bất phàm hơn, mỗi người mỗi vẻ, Tống Cảnh Hàn anh tuấn kiên nghị, Lý Ngự ôn hòa nho nhã, Lý Tu phong lưu xinh đẹp, Mộc Tuấn Khanh anh tuấn sáng sủa, Hạ Hầu Nghị lạnh lùng sắt bén còn có Lâm Hạo Trạch cao ngạo bất tuân. Lục Mai nghĩ nếu có thể được làm người đàn bà của ai trong số họ cô ta cũng mãn nguyện.

Lâm Hạo Trạch chán ghét mà nhìn đứa con gái trước mặt, hừ, lại là loại thích mơ tưởng muốn bay lên cao, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ si mê cùng với tham lam, nhìn cô gái này hắn đột nhiên nhớ đến đôi mắt mang đầy nét dịu dàng không chút nào che dấu khi đối mặt với người thân thiết cùng với sự hưng phấn khi đối mặt với kẻ địch. Lâm Hạo Trạch không chút nào che dấu sự chán ghét với cô gái này mà chọn một vị trí cách xa cô ta nhất.

Đợi tất cả mọi người ngồi xuống Tống Cảnh Hàn mới đưa mắt nhìn vào cô gái trước mắt trầm giọng hỏi: "Cô nói cô có dị năng tiên đoán và dự đoán được đại họa sắp rơi xuống đoàn xe"

Lục Mai cố giữ vững vẻ trấn định làm ra vẻ trịnh trọng mà nói: "Vâng, Tống đội trưởng, em gần đây không hiểu sao thường xuất hiện những giấc mơ kì lạ, lúc đầu em còn không biết đó là gì nhưng khi nghe đoàn xe mình sắp tới nơi gọi là Thanh Hà trấn thì em mới hoảng hốt tìm mọi cách để liên lạc với mấy anh, bởi vì cảnh trong mơ em thấy chính là Thanh Hà trấn"

Lý Tu nghe Lục Mai nói vậy thì nói: "Dị năng của cô không phải không gian sao hã"

Lý Ngự nghe vậy thì bất chợt nhớ đến Liễu Tú Nhã nên nói: "Có thể là song dị năng, mọi người đã quên cô ấy sao"

Lý Ngự nói "cô ấy" không chỉ rõ tên nhưng mọi người ở đây điều biết là chỉ ai, mọi người đã thấy Liễu Tú Nhã sử dụng dị năng, có Phong hệ và Hỏa hệ nên luôn nghĩ Liễu Tú Nhã là song hệ dị năng.

Lục Mai nghe Lý Ngự nhắc đến thì nghi hoặc , tuy cô ta đến đoàn xe này một đoạn thời gian nhưng hầu như chỉ cố sức lấy lòng Lý Văn Tịnh không thân thiết lắm với mấy người trong đoàn xe nên chuyện trong đoàn xe cô ta cũng chỉ nghe Lý Văn Tịnh kể lại mà Lý Văn Tịnh không có thực quyền gì trong đoàn xe, chuyện quan trọng Lý Văn Tịnh cũng không biết nhiều, Lục Mai có tâm muốn thăm dò Liễu Tú Nhã mà Lý Văn Tịnh cực chán ghét Liễu Tú Nhã tất nhiên bôi đen được bao nhiêu thì bôi đen vì thế ấn tượng của Lục Mai giành cho Liều Tú Nhã là hồ ly tinh quyến rũ anh rể, âm u, không ai thích, ngay đến cả chuyện Liễu Tú Nhac có dị năng Lục Mai cũng không biết.

Tống Cảnh Hàn bảo Lục Mai nói tiếp về điềm báo mà cô ta dự đoán, Lục Mai cố gắng nhớ lại lời kể truyền miệng mà cô ta nghe ngóng được ở kiếp trước.

"Em chỉ mơ thấy đất cát sập xuống, đoàn xe có rất nhiều người bị rơi xuống đó chết, có tang thi, nhưng em không thấy rõ chỉ biết là lợi hại, hơn nữa em còn mơ thấy mọi người bị thương rất nặng, lúc đó sợ quá nên em tỉnh giấc ngay"

Lục Mai nói xong thì làm bản thân run run một chút như vẫn còn đắm chìm trong mộng cảnh, một đôi mắt mù sương mơ màng nhìn về phía nhóm 5 người, Lý Tu là người đầu tiên không chịu nổi vội cắt đứt màn biểu diễn này.

"Rồi, rồi, còn gì nữa không, không thì đi xuống xe đi, tìm Hùng đội trưởng ông ta sẽ sắp xếp cho cô, chúng tôi còn có việc"

Thật là, không phải bình thường hắn thương hương tiếc ngọc lắm sao, sao giờ nhìn thấy mấy cô gái nhu nhược yếu ớt này lại thấy không vừa mắt chứ, Lý Tu cắn răng thầm hận, chỉ tại Liễu Tú Nhã không có việc gì đến đảo lộn thẩm mỹ của hắn làm gì, tỏ vẻ kiên cường như thế làm gì, còn một bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê suốt ngày quyến rũ hắn, kính nhờ, hắn cùng cô đã có một đêm vui vẻ đó, chẳng phải khi gặp lại cũng nên tỏ vẻ ngại ngùng một chút hoặc lúng túng một chút sao, Lý Tu nghĩ đến dáng vẻ đường đường chính chính, thản nhiên bình thường của Liễu Tú Nhã thì cắn răng khanh khách.

Bất quá nếu Liễu Tú Nhã có thể nghe lời nói thầm của Lý Tu thì chắc nàng sẽ cho hắn cái liếc mắt khinh thường: con cũng đã sinh mấy đứa, ngượng ngùng cái mông

Lục Mai nghe giọng nói có phần không kiên nhẫn của Lý Tu thì ngạc nhiên, không kịp nói thêm cái gì thì Lý Tu đã đứng lên mở cửa xe gọi hai vệ binh đến phân phó, Lục Mai bị hai vệ binh mời đi nhanh chóng, dù không cam lòng nhưng cũng phải xuống xe. Lục Mai nhìn cửa xe không kiêng dè gì đóng mạnh thì tức giận, giậm chân đi theo hai vệ binh, hừ, cô tin tưởng câu lửa gần rơm, chỉ cần cho cô tiếp cận bọn họ thêm một thời gian cô tin chắc bản thân có thể câu đạp một trong số nhóm vương giả đó, cô tự tin vào kĩ xảo của mình, chỉ cần họ hưởng qua một lần chắc chắn sẽ quỳ dưới váy của cô (Tiểu Dạ: kĩ xảo của cô thì ta không biết nhưng kĩ xảo của tiểu Nhã nhà ta thì ta đảm bảo, cho bọn họ biết cái gì gọi là dục tiên dục tử...*cười man rợ*...há...há...há; quần chúng: không phải trước kia bảo là đóa hoa chưa một lần nở sao, kĩ xảo chó má gì ở đâu ra; tiểu Dạ *run đùi đắc ý bộ dáng bí hiểm* : thiên cơ bất khả lậu)

Tống Cảnh Hàn nhìn mấy người còn lại nói: "Mặc kệ chuyện này có thật hay không chúng ta cũng không thể mạo hiểm, hiện tại đi thăm dò trước rồi tính"

Mọi người gật đầu đồng ý với lời của Tống Cảnh Hàn, có tiếng gõ cửa xe nhè nhẹ, Mộc Tuấn Khanh đứng lên kéo ra cửa xe thì một con gấu Teddy to như người đập thẳng vào mặt hắn, Mộc Tuấn Khanh ngẩng người: cái quỷ gì đây

Phía sau con gấu Teddy hé ra một bản mặt nghiêm túc của Liễu Cảnh Minh, cậu thật có người đi ra bèn chậm rì rì nói: "Gia gia mời mọi người cùng đi ăn trưa, ba ba cháu đâu ạ"

Tống Cảnh Hàn nghe giọng con trai thì vội kéo Lâm Hạo Trạch qua một bên nói: "tiểu Minh có việc"

Liễu Cảnh Minh nhét con gấu Teddy to vào lòng Tống Cảnh Hàn phủi phủi tay nghiêm trang nói: "Cái này của Hi Nhi, ba ba ôm chắc để rớt là Hi nhi sẽ nháo đó, Hi nhi đi xi xi với Phong thúc rồi tý ba ba ở lại đón Hi nhi", nói rồi quay lưng đi, hừ, nãy giờ con gấu Teddy đó phá hỏng hình tượng của bé, thật đáng ghét.

Tống Cảnh Hàn ngơ ngác ôm con gấu to gần nữa người của hắn mà không biết làm gì, Mộc Tuấn Khanh nhìn vẻ mặt táo bón của Tống Cảnh Hàn cười lăn lộn: "ha..ha...ha...Cảnh Hàn cậu....cậu hợp với nó lắm đó"

Mọi người nhìn con gấu lại nhìn Tống Cảnh Hàn, hình ảnh một người đàn ông tuấn mỹ cương nghị ôm một con gấu bông màu hồng khả ái nhìn thế nào cũng thật buồn cười, Hạ Hầu Nghị khóe miệng cũng không kiềm chế được mà run rẩy nhẫn cười. Tống Cảnh Hàn nhìn nhóm bạn tốt vẻ mặt vui sướng nhìn hắn thì vẻ mặt hắc tuyến, rốt cuộc là hồi đó bị đụng hư đầu hay sao mà lại đi kết bạn với lũ này không biết.

Liễu Tú Hi nắm tay Phong thúc đi đến, vừa nhìn thấy Tống Cảnh Hàn thì bé vội lao đến ôm chầm lấy...lấy con gấu bông mà hô: "Teddy"

Tống Cảnh Hàn ôm con gấu to nhất thời bị Hi nhi đụng đến lui về sau mấy bước, giữ được thăng bằng nhìn lại thì hắn có cảm giác muốn che trán thở dài, Liễu Tú Hi như con khỉ hai tay hai chân ôm chầm lấy con gấu bông, cả người treo trên mình nó. Tống Cảnh Hàn lắc lắc con gấu bông thì Hi nhi cũng theo nó lắc qua lắc lại, Mộc Tuấn Khanh nhịn không được ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt: "ha...ha..ha..Cảnh Hàn không ngờ cậu cũng có khiếu hài hước quá, hai cha con cậu làm tớ cười chết "

Tống Cảnh Hàn đen mặt, thật muốn tấu cái tên này. Phong thúc mĩm cười lên gỡ Hi Nhi ra khỏi con gấu, rồi ôm lấy nó giúp Tống Cảnh Hàn, Phong thúc mĩm cười nói: "Mọi người đi cùng luôn nhé, tiểu Nhã cũng đến"

Nghe thấy Liễu Tú Nhã cũng đến ăn thì mắt 6 người đàn ông ở đây lóe sáng, Lâm Hạo Trạch nở nụ cười với Hi nhi rồi nắm tay bé dắt đi về xe của Tống lão, Lý Tu nhìn hắn một bộ dáng gắp gáp thì hừ lạnh, đúng là lòng dạ tư mã chiều kẻ nào cũng biết.

Mọi người đến xe của Tống lão vừa mở cửa xe thì một mùi trà hương bay thẳng vào mũi khiến nhóm người Tống Cảnh Hàn hai mắt sáng ngời. Trong thùng xe quân đội năm vị lão gia gia của năm đại gia tộc đang ngồi xung quanh Liễu Tú Nhã, còn nàng thì hai tay thoăn thoắt đổ trà, tráng trà, động tác nhanh chóng lưu loát liền mạch, nhìn động tác mây trôi nước chảy như vậy dù không am hiểu trà đạo cũng thấy là một bộ cảnh đẹp ý vui.

Liễu Tú Nhã kết thúc công đoạn pha trà, nàng rót trà vào 5 tách nhỏ rồi bưng hai tay đưa mỗi vị lão gia gia mỗi người một tách, Mộc lão vừa nhấp môi vừa than thở: "hazz....thật khó kiếm được thanh niên bây giờ lại am hiểu trà đạo như vậy". Hạ Hầu lão gia cũng gật gù khen: "có hình có vị Nhã Nhã à, cháu không thua gì những vị trà đạo sư mà ông biết".

Liễu Tú Nhã cũng chỉ mĩm cười nhẹ không đáp lời chỉ khẽ bưng lấy một tách rồi tự thưởng thức, đôi mắt vì khói trà mà chớp động, hàng lông mi run nhè nhẹ nhìn qua thật dịu ngoan. Mấy lão gia uống xong trà thì hùng hùng hổ hổ lôi kéo Liễu Tú Nhã đi ăn trưa, Tống lão khi đi ngang qua Tống Cảnh Hàn thì ý vị thâm trường nói nhỏ: "Chọn không tệ, nhanh chóng tranh thủ đi".

Lý lão đánh cho Lý Tu cùng Lý Ngự một ánh mắt hướng hướng Liễu Tú Nhã nhìn, tuy không nói rõ nhưng ý tứ thì sẽ không biểu đạt sai.

Ba người kia tiếp thu được ý của gia gia thì đột nhiên nhớ đến lần ba người phát sinh quan hệ với Liễu Tú Nhã thì điều lúng túng, này là muốn bắt họ huynh đệ tương tàn sao.