Sau vài hôm, nhóm áo đen đã tìm đến chỗ ở của gia đình bà Lê Mỹ.
Chúng theo dõi người con trai bà là Phạm Trường Kiệt, Phạm Trường Kiệt có thói quen tham gia các tệ nạn xã hội, thích vui chơi hưởng thụ nên đã bị băng nhóm dẫn dụ tham gia các trận cá độ, đánh bạc
Ngày qua ngày, "lãi mẹ đẻ lãi con" và anh hoàn toàn không có khả năng chi trả nữa.
Nhóm áo đen bấy giờ đã tìm đến nhà của mẹ con bà Lê Mỹ...
Lê Mỹ: Các chú là ai?sao lại đứng trước nhà tôi.
Con trai bà cá độ thiếu tiền chúng tôi không trả cho nên tôi đến đây để gặp con trai bà để đòi nợ.
Lê Mỹ hoảng hốt: Thiếu tiền gì? thiếu bao nhiêu, tại sao con trai tôi lại thiếu các người.
Tính đến hiện nay, con trai bà đã thiếu chúng tôi chín trăm triệu. Nếu không trả bọn tôi sẽ lấy mạng con trai bà.
Lê Mỹ vội đưa con trai trốn trong nhà và bảo con trai để đấy mẹ lo. Bà đã gom hết các số tiền của Phạm Di Băng đã dành dụm từng đồng từng cắt để đi học đưa hết cho bọn côn đồ và nói:
Các chú thông cảm nhận đỡ giúp dùm tôi một ít khi nào có tiền tôi sẽ trả cho các chú.
Khoảng nợ của Phạm Thành Kiệt rất lớn so với gia đình bà, dù gia đình bà có bán hết gia tài cũng không có khả năng chi trả.
Bấy giờ, Phạm Di Băng vừa tan học đi về nhà
Cô thấy các đồ dùng của cô điều bị lật tung lên và biểu hiện của người mẹ, anh trai rất khác thường.
Cô đoán vẫn như mọi khi anh trai lại gây thêm chuyện chẳng lành, cô lại nắm cổ áo anh trai cô..
Phạm Di Băng: Có phải anh lấy tiền tôi đi cờ bạc rồi đúng không!
Phạm Trường Kiệt tức giận xô thật mạnh làm Phạm Di Băng ngã nhào xuống đất. Anh quát to:
Lấy thì làm sao? bấy lâu nay mày sống nhờ trong nhà tao mày phải biết điều kím tiền trả lại cho gia đình tao.
Phạm Di Băng: Mẹ và anh có biết là số tiền đó phải cực khổ tự gom góp để đóng tiền học phí và sinh hoạt trong gia đình không.
Lê Mỹ ra tay tát vào mặt Phạm Di Băng một cú như trời giáng.
Bà quát lên: Đứa không cha không mẹ như mày còn dám lên mặt dạy đời mẹ con tao à! Hồi đó tao không nhặt mày từ bờ sông thì giờ mày còn đứng ở đây à.
Biết điều thì hãy kím thật nhiều tiền mà báo đáp lại công sức tao nuôi dưỡng mày bấy lâu nay.
Phạm Di Băng ấm ức không thể làm gì khác ngoài im lặng, cô lặng lẽ lau hai hàng nước mắt lăn dài trên bờ má và tránh mặt một khoảng thời gian để cô bình tĩnh trở lại.
Vài hôm sau, sau khi tan học cô về cùng tuyến đường về nhà cùng người bạn học của cô là Tô Ly Ly.
Cả hai đang trò chuyện với nhau rất vui thì bổng xuất hiện đám người mặc áo đen giống như băng nhóm côn đồ.
Tô Ly Ly hoảng hốt, rung rẫy núp phía sau Phạm Di Băng và hỏi " các người là ai, tại sao lại chặn đường chúng tôi?".
Cô không cần biết chúng tôi là ai. Khôn hồn thì hãy tránh ra
Quả thật không sai, Phạm Di Băng ngay từ đầu đã cảm nhận được điều chẳng lành, đối tượng chúng nhắm tới chính là cô.
Phạm Di Băng: hãy nghe lời tớ, Ly Ly hãy chạy trước đi, đừng lo cho tớ.
Tô Ly Ly: Không! có chạy thì cả hai cùng chạy, tớ không bỏ cậu lại đâu.
Trong lúc hoảng loạn không biết nên làm gì. Tô Ly Ly đã hét lên" Cứu.., có ai không... giúp chúng tôi với.
Bọn côn đồ sợ bị phát hiện, chúng đã ra tay đánh Tô Ly Ly ngã nhào.
Phạm Di Băng thấy vậy không còn giữ được bình tĩnh, cô nhặt được khúc gỗ ven đường, do cô có biết một chút về võ thuật nên cô đã không ngần ngại mà lao đến bọn côn đồ đánh bọn chúng.
Từng người, từng người một lao tới phía cô nhưng bị cô đánh cho bị thương.
Trong lúc Phạm Di Băng đang đỡ người bạn mình đứng dậy thì có một tên đã ra tay đánh cô từ phía sau khiến cô ngất xĩu và bắt cóc cô.
Do Tô Ly Ly không phải là đối tượng chúng nhắm đến nên Tô Ly Ly không bị bắt đi, bọn chúng quăng cho cô một tờ giấy địa chỉ và nói muốn đến chuộc lại cô ta thì bảo gia đình cô ta hãy đến địa chỉ ấy.
Nếu báo cảm sát hay cho người đi theo thì Phạm Di Băng ra sau thì cô cũng biết rồi đấy.
Vài giờ sau đó, khi Phạm Di Băng tỉnh dậy đã thấy mình đang bị trói tại một nhà kho tăm tối. Trước mặt cô là một người đàn ông điển trai, ăn mặc sang trọng
Phạm Di Băng: Anh là ai? Tại sao tôi lại bị nhốt ở đây.
Trương Lý Tuấn: Cô đừng giả ngây ngô với tôi. Chẳng lẽ cô không biết năm xưa cha cô đã gây ra ân oán gì gia đình nhà họ Trương tôi à, nợ máu phải trả bằng máu!
Phạm Di Băng: Tôi thật sự không biết gì cả, anh bắt nhằm người rồi, hãy thả tôi ra.
Trương Lý Tuấn: Cô vùng vẫy cũng vô ích thôi. Tôi sẽ cho cô nếm trải mùi vị tôi từng trải qua, haha..