Arthur nhớ mãi lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng Yên Tuyết Sơn điều khiển cơ giáp bắn tỉa.
Khi ấy mới nhập ngũ được ba tháng, Arthur nhận được lệnh của cấp trên tới chi viện cho đơn vị khác, đó là lúc sư sĩ cận chiến hợp tác cùng Yên Tuyết Sơn đã hi sinh trên chiến trường. Hầu hết đội viên trong tiểu đội của Yên Tuyết Sơn đều đã chết nhưng Arthur lại thu được tín hiệu từ sư sĩ bắn tỉa chứng tỏ người vẫn còn sống.
Khi cậu đến nơi vừa đúng lúc chứng kiến "màn trình diễn oanh tạc".
Lấy trời sao thăm thẳm làm phông nền. Từng đợt hoả lực mạnh oanh tạc diện rộng cứ nối tiếp nối, sáng tối luân phiên tựa như một bản giao hưởng được viết bằng nỗi kinh hoàng.
Nếu đã bị tiêu diệt sạch thì sao quân địch còn phải lãng phí hoả lực như vậy? Chỉ có một lý do duy nhất chính là sư sĩ bắn tỉa của phe ta vẫn còn sống.
Cách đối phó với sư sĩ bắn tỉa bị tách đội rất đơn giản. Hoặc là dùng hoả lực trên diện rộng, hoặc là dụ sư sĩ bắn tỉa tiêu hao hết năng lượng của súng ngắm rồi tiến hành vây đánh tầm gần. Cách trước thì càng chắc ăn hơn.
Thế nhưng sau mỗi lần tấn công diện rộng, đường ngắm bắn tỉa đáng lý ra phải không còn nữa thì lại thình lình nã tới từ một nơi khác chẳng ai ngờ. Ở giữa chiến trường hỗn loạn hoang tàn, sư sĩ bắn tỉa kia cứ di chuyển xoành xoạch như vong hồn, đi tới đi lui tự nhiên như không khiến cho đội chiến hạm vừa khổng lồ vừa dày đặc của kẻ địch lúc này trông hết sức kệch cỡm lố bịch. Chốc chốc đường ngắm bắn ấy lại sáng lên tiễn biệt thêm một con tàu chiến.
Mà cơ giáp muốn lao ra vây quét hắn càng thê thảm hơn, còn chưa đến gần đã bị bắn hạ ngay tức khắc.
Hắn bắn vừa tỉnh vừa đẹp lại vừa chuẩn. Kể cả góc bắn lẫn thời cơ bắn đều giống sách giáo khoa hơn cả sách giáo khoa, có là máy tính photon cũng không thể nào trong thời gian nhanh như thế tính toán được đường đi nước bước xảo trá cỡ này.
Arthur dần chú ý thấy rằng không biết là vì chủ quan khinh địch, hay là do nóng nảy hấp tấp mà trong việc bố trí hoả lực của quân địch đã bắt đầu xuất hiện lỗ hổng.
Cậu bèn hỏi thẳng Yên Tuyết Sơn: [Có thể bắn hạ hai pháo hạm hướng 9 giờ không?]
Yên Tuyết Sơn: [Có.]
Còn hỏi thêm: [Nói đi, đánh như nào?]
Arthur gửi phương án tác chiến sang.
Còn bản thân điều khiển cơ giáp cận chiến, vừa khởi động cậu bèn gửi một yêu cầu cộng tác tạm thời tới Yên Tuyết Sơn: [Chấp nhận đi, giờ tôi tới bảo vệ anh.]
"Tít".
Một giây sau, cậu nhận lại thông báo từ chối của Yên Tuyết Sơn.
Arthur:...
Tính cả thời gian truyền tin thì rõ là Yên Tuyết Sơn còn chẳng thèm nghĩ đã nhấn từ chối cậu.
Tất nhiên trận đó bọn họ vẫn thắng lợi, Arthur thì lại trót mê đường bắn xanh lam cùng bóng dáng khéo léo linh hoạt của cơ giáp bắn tỉa ấy. Cậu rất muốn gặp mặt người sư sĩ bắn tỉa kia một lần nhưng chưa gặp được người ta thì đã bị cấp trên điều đi.
Qua vài hôm, chiến dịch tạm dừng, mãi cũng có một ít thời gian ngắn để nghỉ ngơi. Sau bao bận đi nghe ngóng tin tức, Arthur cũng đã biết được Yên Tuyết Sơn đang ở căn cứ sư sĩ nào, cậu ôm theo chờ mong đi tới đó.
Mấy nay nằm mơ cậu đều mơ thấy đường bắn của Yên Tuyết Sơn.
Trước đó cậu chưa từng thấy ảnh chụp của Yên Tuyết Sơn nhưng giữa hàng trăm hàng ngàn người trong căn cứ, cậu chỉ thoáng cái đã nhận ra người đàn ông tóc đen kia chính là người mình muốn tìm.
Yên Tuyết Sơn mặc quân phục ngồi một mình một góc, đeo theo khẩu súng ngắm bất ly thân, tóc đen da trắng, mặt mũi lạnh tanh giống như một kẻ không nhiễm bụi trần, mọi ồn ào náo nhiệt xung quanh đều chẳng liên quan gì tới anh.
Arthur nghĩ nếu trên đời thật sự tồn tại bộ tộc tinh linh trong truyện cổ tích thì chắc là bọn họ sẽ trông giống Yên Tuyết Sơn vậy.
Lúc này, có lẽ là Yên Tuyết Sơn nhận ra mình đang bị nhìn chằm chặp, anh ngẩng đầu nhìn sang. Trong khoảnh khắc đôi mắt như thạch anh đen ấy nhìn về phía cậu, dường như Arthur nghe thấy tiếng định mệnh nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa đá trong lòng, có thứ gì đó đã bén rễ nảy mầm.
Arthur xấu hổ đánh mắt sang chỗ khác, Yên Tuyết Sơn lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Cậu nghe thấy có người đang bàn tán về Yên Tuyết Sơn.
- Lại chết thêm người nữa.
- Có phải tâm linh quá rồi không? Cộng sự của anh ta đã chết bảy người rồi đấy, trong khi đã được mấy năm đâu?
- Con người Cao Diên rõ là tốt, tôi còn tưởng là bọn họ thân nhau lắm, ai ngờ anh ta không thèm rơi lấy một giọt nước mắt. Ông nói xem anh ta có chút tình người nào không?
- Dù sao cũng là cộng sự của mình mà ngay cả giả vờ cũng chẳng buồn, quá thể quá đáng thật chứ.
- Nghe đâu là não anh ta có vấn đề nên là không có tình người.
- Ai cộng tác với anh ta người đó tạch, ông xem, đã mấy hôm rồi anh ta vẫn chưa tìm được cộng sự mới kìa.
Gì cơ? Sư sĩ bắn tỉa ưu tú như thế mà đến giờ vẫn chưa có cộng sự mới á?
Arthur mừng húm, giữ lấy bình tĩnh tranh thủ thời gian đi xin làm cộng sự.
Cậu thấp thỏm hết mấy ngày, lần trước bị Yên Tuyết Sơn từ chối trên chiến trường đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cậu. Cậu rất sợ lại bị từ chối lần nữa. Dù sao cậu chỉ là tân binh sư sĩ cơ giáp mới tốt nghiệp chưa bao lâu, kinh nghiệm không nhiều tuổi lại nhỏ, cỡ như Yên Tuyết Sơn kỹ thuật thì tuyệt đỉnh, kinh nghiệm thì phong phú như thế.
Với cả sau khi đi nghe ngóng...
Cậu biết được mấy người nói Yên Tuyết Sơn không tìm được cộng sự mới đúng là phường lừa lọc! Số lượng sư sĩ cận chiến xếp hàng chờ bổ sung đã lên đến hai chữ số, đều đang làm khảo nghiệm độ phù hợp chỉ số tinh thần kia kìa.
Arthur còn thấy bồn chồn hơn cả lúc tham gia kiểm tra cơ giáp hồi trước nữa. Kiểm tra kia thì cứ nỗ lực huấn luyện là có thể làm được, còn nếu chỉ số tinh thần mà không hợp thì khỏi luôn bởi vì ít nhất cái chỉ số ban đầu phải đạt thì mới có thể tiến hành rèn luyện phần sau được.
May thay độ phù hợp giữa cậu và Yên Tuyết Sơn là 63%, cao nhất trong số tất cả những người làm kiểm tra. Cậu đậu rồi!
Kể từ đó, bọn họ đã trở thành cặp đôi cộng sự mũi nhọn trong danh sách đăng kí của quân đội. Trừ khi một trong hai người chết, chấn thương nặng, xuất ngũ hoặc trong trường hợp không thể phối hợp khác thì mới thay đổi cộng sự.
Sau này, độ phù hợp của hai người được trui rèn lên đến 99.9%, là chỉ số cao nhất trong những bộ đôi sư sĩ đang tại ngũ.
*
Yên Tuyết Sơn rất thích cùng Arthur kề vai chiến đầu, dù là điều khiển cơ giáp hay là huấn luyện đều được cả. Thích hơn bất cứ cộng sự nào trước kia anh từng có. Khi còn cùng phối hợp trong quân đội, Arthur cứ như là không cần cuộc sống riêng của bản thân vậy, ngày nào hắn cũng theo anh như hình với bóng, cùng rèn ra sự ăn ý ngầm.
Hải tặc vũ trụ xuất hiện, anh xông pha chiến đấu không chút đắn đo là bởi vì không tin tưởng được bộ phận vũ trang bản địa. Nếu như có người phòng thủ thì kẻ địch có thể lái được tàu chiến tới thẳng trên bầu trời thành phố thế này ư?
Có khác gì lao vào chốn không người đâu. (1)
Arthur nhanh chóng tiếp quản cục cảnh vệ của hành tinh Vega.
Yên Tuyết Sơn thì tiến hành bắn cảnh cáo, phát mệnh lệnh: Hoặc là đầu hàng giao ra quyền khống chế chiến hạm, hoặc là phía chúng tôi sẽ cử sư sĩ chiến đấu ra.
Anh có hơi ngứa nghề, còn nghĩ khéo khi phải luyện tay tí rồi.
Tiếp sau đó, hải tặc xin hàng ngay tắp lự.
Đánh đấm gì nữa? Chiếc tàu trinh sát của bọn chúng nổ chưa đủ đẹp mắt hay sao?
Phe kia có sư sĩ bắn tỉa đấy. Xông lên khéo còn chẳng bõ cho hắn đánh! Không tranh thủ thời gian xin hàng chẳng lẽ muốn chết?
Đậu má, có giời mới biết vì sao ở cái chốn khỉ ho cò gáy này lại có cả sư sĩ bắn tỉa đóng quân ấy!!!
Thế là chẳng đánh đấm gì nữa.
Tinh thần chiến đấu sắp sửa bùng lên lại bị dội cho tắt ngúm, cảm giác này khiến cho lòng Yên Tuyết Sơn nôn nao phập phồng.(2)
Arthur thuần thục chỉ huy lực lượng vũ trang bản xứ đi tiếp quản tàu của hải tặc. Yên Tuyết Sơn xem giờ, Arthur đã lỡ chuyến bay trở về. Mặc dù là vì hải tặc bất ngờ đột kích nên bến cảng cũng tạm thời ngưng hoạt động.
Đợi Arthur xử lý được hòm hòm rồi, Yên Tuyết Sơn mới tới tìm hắn, nói:
- Tôi không phải quân nhân tại chức, không có nghĩa vụ phải nghe mệnh lệnh của cậu. Cậu nên đưa tôi tiền thưởng cho công dân tốt "xả thân vì việc nghĩa".
Arthur cũng không ngạc nhiên, cười rộ lên:
- Được thôi.
Yên Tuyết Sơn rất đúng mực nói:
- Lần trước tôi có thấy trên tin tức nói tiền thưởng là mười nghìn Tinh thần tệ. Cậu cũng không cần đưa thêm.
Tiền lương làm ngoài giờ ở trong quân đội của anh cao hơn mức này nhiều, nhưng hiện tại đã giải ngũ rồi nên phải tuân theo tiêu chuẩn của công dân bình thường thôi.
Không sao, anh không chê ít.
Yên Tuyết Sơn thản nhiên nhận tiền chuyển khoản.
Arthur nói:
- Thầy xem, nơi này quá nguy hiểm lại còn có cả hải tặc, bây giờ anh không có cơ giáp bên người, nếu có gì sơ xuất thì phải làm sao bây giờ?
Yên Tuyết Sơn ôm súng, nghé mắt trông hắn:
- Không có việc gì sao trong va li của cậu lại có súng ngắm của tôi?
Arthur câm như hến.
Yên Tuyết Sơn vuốt khẩu súng còn nhẹ nhàng dịu dàng hơn cả vuốt ve người yêu, cuối cùng vẫn đành lưu luyến trả nó lại cho Arthur:
- Trả lại cậu.
Liên Bang quản lý vũ khí rất chặt, anh đã giải ngũ thì chỉ là dân thường, súng bắn tỉa bình thường còn tạm chứ loại súng bắn tỉa có thể xử tàu chiến cao cấp như này thì không được phép tàng trữ riêng.
Yên Tuyết Sơn mặc âu phục phẳng phiu, ánh sáng nhẹ màu xanh lam từ bảng sáng trong phòng điều khiển chiếu lên người anh. Anh bình tĩnh hỏi:
- Sau bao năm chiến tranh loạn lạc, hai quốc gia này còn có nơi nào an toàn tuyệt đối đâu?
- Hiện giờ nhìn có vẻ như chiến tranh đã tạm thời kết thúc nhưng thật sự sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Nếu đã thấy nơi này không an toàn thì cố gắng dẫn đội đi diệt cướp đi để cho những người dân như tôi có cuộc sống hoà bình an yên.
Arthur:
- ... Ừm.
Lúc này Yên Tuyết Sơn mới nhớ ra hôm nay mình đến đây là để xem mắt. Anh quay lại đoạn đường mà ban nãy đã tách khỏi đối tượng xem mắt để kiếm tìm chút may mắn, song, người nơi đâu? Đã đi mất từ lâu rồi.
Anh kiểm tra lại tin nhắn.
Có một tin nhắn mới: [Anh Yên, tôi về trước đây. Hai buổi hẹn với anh tôi đều rất vui, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không hợp kết hôn cho lắm. Chúc anh ngày sau sẽ tìm được người thật thích hợp.]
Yên Tuyết Sơn trả lời: [Vâng, tôi hiểu rồi.]
Arthur đứng bên cạnh đã thấy hết thảy. Hắn nén cảm xúc vui mừng xuống, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cái gã không biết tốt xấu kia lại dám từ chối anh. Đáng ra phải là anh từ chối anh ta mới phải, là anh ta không xứng với anh. Đã không đẹp trai còn không có tiền, gặp phải hải tặc vũ trụ đã bị doạ cho không nhấc nổi chân, tí tẹo khí phách cũng không có...
Yên Tuyết Sơn nhún vai:
- Vậy tôi phải sắp xếp xem mắt với vài người khác thôi. Tôi cũng không nghĩ mới lần đầu đã thành công. Nghe người bên công ty mai mối nói thường thì phải ít nhất hai mươi lần mới xem mắt thành công, có người còn xem mắt hơn trăm lần nữa kìa.
- Mục tiêu của tôi là xem mắt thành công lấy được người phù hợp trước năm ba lăm tuổi. Không vội.
Arthur thoáng cái im re, lát sau mới nói:
- Thầy có đói không? Dù sao cũng hoãn chuyến bay, em mời anh bữa nữa nhé.
Yên Tuyết Sơn không làm khách với hắn:
- Được.
Nhà hàng này mở cửa như bình thường. Hai người họ đến cũng muộn nên là bàn khách cuối cùng, bên trong đã chẳng còn khách nào khác.
Arthur đột nhiên nói:
- Thầy, thực ra em không chỉ mang súng ngắm tới, em còn mang cái khác nữa. Cho anh đó.
"Lại là vũ khí cấm gì à?" Yên Tuyết Sơn nghĩ.
- Bây giờ tôi đã là công dân bình thường, không phải là sĩ quan quân đội, có rất nhiều thứ không thể cất giữ riêng được.
Arthur nói:
- Em biết mà, còn cái này anh có thể giữ riêng được. Em lấy cho anh xem thử.
Nói xong, Arthur lấy từ trong lòng ra một túi hồ sơ.
- Đây nè, anh xem xem.
Yên Tuyết Sơn mở ra.
Bên trong là một tờ giấy.
Một tờ giấy đăng kí kết hôn.
Thông tin đã điền đầy đủ cả. Chính là thông tin của anh và Arthur.
Trong hai ô yêu cầu chữ ký có một ô đã được ký tên.... Là chữ ký tay của Arthur.
Yên Tuyết Sơn:?
Arthur thử đưa bản thân chen hàng lên trước những đối tượng xem mắt khác của Yên Tuyết Sơn, vẻ mặt hết sức chân thành:
- Thầy ơi anh chưa từng cân nhắc tới em ạ? Anh không nhận ra là em đây rất phù hợp hả anh?
- Anh xem, em thấy công bằng lắm mà. Không phải anh nói đánh trận xong sẽ về kết hôn, hưởng tuổi già à? Tâm nguyện của anh là kết hôn, hưởng tuổi già. Nếu vậy thì lúc trước anh đã giúp em hoàn thành tâm nguyện rồi, giờ em cũng phải giúp anh hoàn thành tâm nguyện chứ!
- So với kết hôn với người khác chẳng bằng anh kết hôn với em. Anh biết mà em giàu, anh kết hôn với em em sẽ chăm anh, chăm đến khi anh hơn trăm tuổi chết già thì thôi.
Yên Tuyết Sơn:...
Nghe có vẻ rất chi là có lý, nhưng hình như lại cứ có gì đấy sai sai.