Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 127: Xuất hiên



Thẩm Xương Cát đứng trên vách núi, hắn không tưởng tượng được một

người có dũng khí lớn thế nào để có thể nhảy từ đây xuống, vách núi thẳng đứng như dao, đá vụn rải rác như mài giũa, thân máu thịt sao có thể chịu được sự giày vò như Vау.

Nhưng cũng chỉ có một con đường như vậy có thể lựa chọn.

Tội mưu phản, mãi mãi đều không thể đứng trước mặt người khác, khoác lên tội danh như vậy, không có ngày lật người.

“Đều xuống dưới tìm cho ta.” Thẩm Xương Cát dặn dò, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, phải tìm được cho ta.”

Mắt trừng trừng nhìn Triệu Linh từ đây nhảy xuống, Thẩm Xương Cát đã cảm thấy bị lừa gạt, nếu không tìm được thi thể nữa, hắn sẽ lật tung cả Giang Chiết lên, để Triệu Linh mở mang thủ đoạn của hắn.

Hàn Chương lại cảm thấy vô cùng hối hận, hắn mở trừng mắt nhìn một người như thế từ đây nhảy xuống, người thanh niên xuất chúng như thế, cứ như vậy bị Hoàng Thành Ti ép chết rồi. Nếu hắn có thể sớm biết được sẽ có kết quả như vậy, hắn nhất định sẽ dốc sức ngăn cản Hoàng Thành Ti.
Rốt cuộc là tội danh gì mà thà chết cũng không chịu rơi vào tay triều đình?

Hàn Chương nhìn Thẩm Xương Cát vừa nãy mặt mày hưng phấn, giờ thần tình tàn bạo, đột nhiên hiểu ra, Hoàng Thành Ti không phải tới truy xét Vụ án thông địch, họ lòng vòng ở Giang Chiết vẫn là vì việc của Khánh Vương.

Muốn truy xét dư đảng Khánh Vương.

Vừa nãy người nhảy xuống đó, rất có thể chính là then chốt.

Nếu triều đình dùng những tâm tư này vào việc trị quốc, cứ coi như có mười Khánh Vương cũng không đáng sợ. Cuộc chiến Trấn Giang vẫn chưa khiến cho họ tỉnh táo, họ vẫn lẫn lộn đầu đuôi, không phân thị phi. Xu Minh nếu biết Hoàng Thành Ti của Đại Tề trong nháy mắt đã ép chết người bắt được hắn rồi, nhất định sẽ vỗ tay vui sướиɠ.

Một chút ít kì vọng trong lòng Hàn Chương đối với triều đình, đột nhiên không còn gì, hắn không phải đảng Khánh Vương, dù là người nhà mẹ đẻ Ninh Vương Phi, lại cũng không có ý nâng đỡ Ninh Vương.
Nhưng hiện giờ, đột nhiên hắn cảm thấy chán ghét cái triều đình mà mình một lòng bảo vệ.

“Hàn tướng quân.” Thẩm Xương Cát quay đầu nói, “Ngài vừa nãy từng giao đấu với người này, có lẽ biết chiều cao và thân hình đại khái của người này, nếu tìm được thi thể của người này, vẫn xin tướng quân cùng giám định.”

Nếu là bình thường, Hàn Chương sẽ lạnh như băng từ chối, nhưng giờ đây, trong lòng hắn lại có ý tiếp tục đọ sức với triều đình, dù hắn là võ nhân, không có nghĩa là không thể gian trá.

Hàn Chương cố ý chau mày, “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Người đang yên đang lành lại nhảy xuống vách núi, Thẩm Đề Cử, chúng ta trước đây đã nói rồi, người này có công với triều đình, quân đội Đại Tề chúng ta bớt đi tướng lĩnh như vậy, tội phạm tử hình trong đại lao trong chiến loạn còn có thể xung quân, nếu là có thể để hắn góp sức cho triều đình, hà tất phải dồn hắn vào chỗ chết.”
Thẩm Xương Cát cười xòa nói: “Ta cũng biết tướng quân yêu thích người tài, chỉ là Vụ án này, có liên quan tới chính cục của triều đình, không thể coi là việc bình thường”

Hàn Chương đầu tiên là có chút mơ màng, đột nhiên mắt sáng lên, giống như đã nghe hiểu lời của Thẩm Xương Cát, nhưng rất nhanh khuôn mặt trở nên thiếu nhẫn nại, “Hoàng Thành Ti các ngươi quyết định đi, nếu tìm được người, ta để Phó Tướng tới nhận diện.”

Ai cũng sợ chuốc họa vào thân với việc này.

Hàn Chương đưa người rời khỏi, để lại một đám người của Hoàng Thành Ti, đi xuống Vách núi tìm.

Một vách núi nhỏ nhoi, trông đơn giản thế nhưng tìm kiếm lại vô cùng khó khăn, càng huống hồ dưới vách núi là khe suối, giờ là đầu xuân, dù nước suối không chảy xiết, nhưng ở đây vừa hay hình thành một vòng nước xoáy, nếu thi thể rơi vào đây, phải thông qua kiểm tra tốc độ nước chảy, mực nước để phán đoán thi thể rốt cuộc bị dạt tới đâu.

Thẩm Xương Cát nhìn đá lăn từ vách núi và cành cây bị ép gãy, có thể ra kết luận, thật sự có người rơi từ trên vách núi xuống.

Đó tất nhiên chính là Triệu Linh mà họ nhìn thấy.

Thẩm Xương Cát bắt đầu thông qua chi tiết để tìm dấu vết, hắn nhất định sẽ tìm được thi thế của Triệu Linh.

Nhưng trên đời này không có việc tuyệt đối.

Thẩm Xương Cát dặn dò, “Bảo người trông chừng tất cả tiệm thuốc xung quanh Trấn Giang, chỉ cần có người tìm thầy hỏi thuốc, nhất định đuổi theo xem.”

Như vậy mới là tuyệt đối không sơ suất.

A Mạt và A Quỳnh đang cùng nhau. Xem túi tiền, hai người nghĩ tới nên thêm hai hình vẽ, một trái một phải, một sáng một tối, trông không giống một bông hoa, lại chiếu rọi lẫn nhau. Sắp tới mùa xuân rồi, chiến sự Trấn Giang đã dẹp yên, tất cả mọi người trong lòng hồ hởi, muốn trang điểm cho mình đẹp lên.

Cổ tứ thái thái cũng làm quần áo mùa xuân cho Lang Hoa, nhìn Lang Hoa dùng kim chỉ không cầm được vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Ta còn cho rằng, Lang Hoa nhà chúng ta nói gì cũng sẽ không học những thứ này.”

Lang Hoa không thích kim chỉ, vì từng hàng từng hàng kim khâu đều là tính cách và sự kiên nhẫn, đối với một người mù mà nói, bóng tối vô biên đã khiến nàng học được sự chờ đợi không mệt mỏi. Nàng không cần giày vò mình tiếp nhận những thứ mình không thích nữa, nhưng hai ngày nay, nàng lại có chút buồn bực, cho nên mới tới thử dùng cách khác để được yên tĩnh trở lại.

Đã mấy ngày trôi qua rồi, không có chút tin tức nào của Triệu Linh.

Thẩm Xương Cát cũng không tới viếng thăm Cô gia nữa.

Lang Hoa đã đoán được xảy ra chuyện gì, giờ nàng chính là muốn ghép tất cả lại.

“Tiểu thư". Hồ Vinh bẩm báo, “Hạt giống năm nay e là không thu hoạch tôtrôi.”

Vốn đang tiến hành tốt đẹp, sao đột nhiên lại có sai sót, Lang Hoa ngẩng mắt lên, “Chuyện gì?”

Hồ Vinh muốn khóc mà không có nước mắt, “Hạt giông chúng ta đặt sẵn, bị một người họ Bùi mua đi rồi.”

Trong ấn tượng của Lang Hoa Giang Chiết không hề có hương thân nào họ Bùi, hạt giống là dùng để reo trồng đồng ruộng, không có đất tốt muốn những hạt giống này làm gì?

Đợi chút.

Lang Hoa đột nhiên nhìn về phía Hồ Vinh, “Ngươi nói người đó họ gì?”

Hồ Vinh nói: “Họ Bùi, cũng không biết từ đâu tới, rất huênh hoang ngang ngược, ta vốn muốn lý luận với Quản sự nhà hắn, nào ngờ Quản sự đó căn bản không nghe ta nói, nói cái gì đặt rồi cũng vô dụng, ai trả tiền trước thì là của người đó.”

“Đây căn bản chính là hành vi vô lại.”

Lang Hoa không hề nghe hết lời của Hồ Vinh, nàng đang nghĩ tới một người, một người nên xuất hiện.

Bùi Khởi Đường.

Nàng dọn dẹp tất cả kí ức có liên quan về Bùi Khởi Đường, xuất thân thế gia, hành vi không đứng đắn bị trục xuất gia môn, sau khi nương nhờ trong quân được Hoài Nam Vương tán thưởng, sau lại làm quan rất được Hoàng Thượng tín nhiệm.

Đây là việc ai ai cũng biết.

Nhưng có vài thông tin bí mật lại chỉ là từ miệng những phụ nữ nội trạch lưu truyền, nói Bùi Khởi Đường là ngoại thất sinh ra, mệnh khắc phụ mẫu lại bệnh nặng quanh năm, cho nên luôn được Bùi gia nuôi ở bên ngoài, có lẽ là vì Bùi gia có chút áy náy với hắn, xưa nay chưa từng cắt bớt tiền bạc của hắn, lại không ngờ con người Bùi Khởi Đường này trời sinh thông minh, thích tính toán, dùng tiền bạc Bùi gia cho làm ra vài Ngân Hiệu, thoáng chốc đã trở thành quý công tử tiền dắt đầy lưng.

Vị quý công tử này không tiếc bỏ tiền bạc mời mấy vị sư phụ có võ công tu tập công phu, muốn mượn việc này cường thân kiện thể. Không ngờ Bùi Khởi Đường không đủ thiên phú, vẫn là thiếu nhẫn nại, cuối cùng không thể luyện được một thân công phu mạnh mẽ, chỉ là học được chút chiêu thức xảo quyệt nham hiểm, lại cũng khiến hắn thoát được thể chất suy yếu, sau này hẳn lên chiến trường nhiều lần lập kì công, đều là dựa vào cái này.

Nếu người Hồ Vinh nói đúng là Bùi Khởi Đường, vậy vì sao hắn lại xuất hiện ở Hàng Châu lúc này.