Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 153: Mất mặt



Giống như Triệu Linh đột nhiên biến mất vậy, Lục Anh nhất định rất kinh ngạc nàng lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Lang Hoa chuẩn bị cùng Lục Anh nói một chút, chuyện kiếp trước Lục Anh rốt cuộc có biết Cố đại thái thái hay không đã trở thành một câu đố vĩnh cửu, ít nhất bây giờ Lục Anh cũng không có làm chuyện gì có lỗi với nàng.

Lang Hoa nói: “Mời Lục tam gia tới bên này đi!”

Tiêu ma ma đáp một tiếng, rất mau dẫn Lục Anh tới.

Lục Anh trên mặt có mấy phần vội vàng, sau khi thấy Lang Hoa, lông mày giãn ra, không gấp gáp hỏi Lang Hoa tại sao phải đột nhiên xuất hiện ở Hàng Châu mà là thấp giọng nói: “Nàng rốt cuộc có bị thương hay không?”

Lang Hoa trong lòng ấm áp.

Thanh âm của Lục Anh có chút thay đổi so với một năm rưỡi trước, giọng hơi thâm trầm một chút, nghe ra với kiếp trước giống nhau như đúc, trên người hắn tựa như mang một cỗ khí lạnh, hiển nhiên ở bên ngoài đợi đã lâu, nghĩ tới đây, Lang Hoa đem lò sưởi ấm áp đưa đến tay Lục Anh
Kiếp trước, mùa đông ở kinh thành vô cùng lạnh, Lục Anh về nhà trên người luôn sẽ mang theo một cỗ khí lạnh, nàng thường thuận tay đem lò sưởi ấm áp nhét vào trong lòng Lục Anh.

Lục Anh có chút kinh ngạc, nhiệt độ của lò trên tay lại chân thực đến thế, tựa như lập tức khiến cho cả trái tim hắn đều thoải mái lên.

Lang Hoa nhìn xung quanh một chút, “Mấy ngày nay tổ mẫu muội cũng tới Hàng Châu.”

Thân thể của Cố lão thái thái không thể tùy tiện bôn ba, Cố Lang Hoa nói như vậy, là biểu thị cho việc Cố gia chuẩn bị dời đến Hàng Châu?

Ánh mắt Lục Anh sáng lên.

Lang Hoa không tiện nói nhiều, “Nếu như chuyện này qua rồi, ý của tổ mẫu muội là, muốn giúp Tứ thúc mưu cầu một cái sai sự.”

Đây coi như là động tác lớn của Cố gia rồi, Cố gia tổ huấn là hậu bối không cho phép làm quan tại triều.
Nhất định là có một chuyện lớn, khiến cho Cố gia thay đổi chủ ý, chuyện lớn này và Bùi gia hoặc là Hoàng Thành Ti có liên quan, chỉ cần chuyện hôm nay xử lý tốt, Cố gia sẽ thuận lợi mà đi.

Lục Anh mơ hồ đoán ra.

Lang Hoa nói: “Muội ở chỗ này không sao, huynh đi về trước đi, đợi qua trận này chúng ta lại cùng nhau nói chuyện.”

Có một số việc người ngoài không nhúng tay vào được.

Lục Anh gật gật đầu, đem lò sưởi ấm áp trong tay trả lại cho Lang Hoa, “Ta ở bên bờ đợi tin tức, Trình Di theo Tiêu Ấp bọn họ lưu lại ở trên thuyền, vạn nhất có chuyện gì, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Lang Hoa đón nhận ý tốt của Lục Anh.

Lục Anh mới vừa đi, Lang Hoa liền thấy Quản Sự Bùi gia trong góc ngó dáo dác.

Quản Sự Bùi gia lập tức mặt đầy vẻ tươi cười đi qua đây, “Cố đại tiểu thư, lão gia nhà ta mời người đến khoang chính nói chuyện,” Nói rồi dừng một chút, “Công tử cũng dặn dò, nói người đi chậm một chút, càng chậm càng tốt.”
Bùi Khởi Đường không biết lại đang chơi cái trò gì.

Lang Hoa dứt khoát đợi một hồi mới dẫn Tiêu ma ma và A Mạt đi tới, bên ngoài khoang chính đứng một hàng người của Hoàng Thành Ti.

Mặc dù tối hôm qua Thẩm Xương Cát bị áp chế, thế nhưng Hoàng Thành Ti dù sao cũng là tâm phúc của Hoàng Thượng, nhìn vẫn uy phong lầm lẫm như cũ, Thẩm Xương Cát kết quả chẳng qua là bị bắt cái chân đau, nếu muốn để cho hắn ngã xuống, còn cần chờ đợi thời cơ tốt hơn.

Cửa sổ khoang chính không biết bị ai đẩy ra một cái khe hở, Lang Hoa vừa vặn có thể trông thấy tình hình bên trong.

Thẩm Xương Cát rũ mặt, Bùi Tư Thông sắc mặt không âu lo, người mặc quan phục Tri Phủ bên cạnh đang lau mồ hôi trên trán. Có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau đó hạ nhân Bùi gia dẫn Bùi Khởi Đường đi vào.

Bùi Tư Thông trợn tròn mắt lên, “Ai cho ngươi qua đây hả?”

Bùi Khởi Đường cũng không để ý đến Bùi Tư Thông đang tức giận, mà là quay đầu nhìn người phía sau, “Thẩm đại nhân, phụ thân, mọi người nhìn xem ta dẫn ai tới.”

Lang Hoa nhìn người nọ rất rõ ràng.

Là Hứa Sùng Trí, cậu của nàng. Mấy ngày trước nàng ở chỗ Diệp lão phu nhân cách rèm thấy được Hứa Sùng Trí.

Hứa Sùng Trí hiển nhiên không phải tới thay nàng ra mặt. Kiếp trước Hứa Sùng Trí mặc dù không có vào Thư Tỉnh, nhưng cũng ngồi vững vàng ở vị trí Hộ Bộ Thị Lang, Hứa đại thái thái có lúc sẽ mang chút điểm tâm đến thăm nàng, ngồi một chút liền đi, nàng biết người Hứa gia không quá yêu thích nàng, cho rằng là nàng liên lụy Cố đại thái thái, nàng cũng không có để ý, làm một người mù, chỉ cần làm chính mình là đủ rồi, thế giới của người khác nàng không thấy được, dứt khoát cũng sẽ không đi xem, nhưng nàng làm sao cũng không ngờ tới, tất cả vấn đề đều xảy ra trên người Cố đại thái thái.

Hứa Sùng Trí vội vàng tiến lên hướng đám người Bùi Tư Thông hành lễ.

Bùi Khởi Đường nhìn nhìn mọi người lập tức nói: “Vị Hứa đại nhân này vốn là cậu của Cố đại tiểu thư.”

Hứa Sùng Trí sắc mặt ít nhiều có chút không được tự nhiên, vừa rồi Bùi Khởi Đường cũng không nói ra Cố gia rốt cuộc thế nào, hắn vốn muốn trước hướng Bùi đại nhân hỏi rõ chuyện tối ngày hôm qua, không nghĩ tới Bùi Khởi Đường sẽ mở miệng trước hắn.

Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Vừa rồi Hứa đại nhân nói với ta, Cố đại tiểu thư không vâng lời trưởng bối, không biết lễ phép, lúc ở Trấn Giang lại ra mặt đuổi mẹ đẻ mình đi, nhân phẩm như vậy không chấp nhận được, mắc phải sai lầm lớn cũng là bình thường.”

Hứa Sùng Trí ngẩn người tại chỗ, Bùi Khởi Đường lại thẳng thừng nói ra như vậy.

Tất cả mọi người tại đây cũng ném ánh mắt kinh ngạc tới, trên mặt Hứa Sùng Trí lập tức như thiêu như đốt đỏ lên, bị đuổi đi loại lời nói như vậy, không thể ở trước công chúng nói ra, đó không phải là đang đánh vào mặt Cố đại thái thái hay sao? Mặc dù mọi người đối với Hứa thị bị trả về sớm có nghe đồn rồi, nhưng còn không biết sự thật, cũng không có nói khó nghe như vậy.

Đó là phạm phải tội lớn thì mới bị trả về.

Bùi Tư Thông nhíu mày nhìn về phía Hứa Sùng Trí, “Chuyện này là thật sao?”

Hứa Sùng Trí như bị nướng ở trên lửa, hắn vội vàng giải thích, “Đó là do Cố gia vô lễ, muội phu ta mất sớm, muội muội ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Cố đại tiểu thư, không có phạm qua bất kỳ sai sót nào cả, Cố gia nhưng lại đuổi muội muội ta về Hứa gia...”

“Đó là bởi vì Hứa thị cấu kết người ngoài, lừa Tam thẩm, bán lương thực trong nhà.”

Thanh âm trong trẻo từ sau lưng Hứa Sùng Trí vang lên, Hứa Sùng Trí kinh ngạc quay đầu lại, thấy Cố Lang Hoa mặc một bộ quần áo vàng nhạt, nàng búi tóc đơn giản, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt bình tĩnh như nước, căn bản không giống như gặp trắc trở gì, ngược lại là được chăm sóc rất tốt.

Lang Hoa hướng mọi người hành lễ, nhìn thẳng về phía Hứa Sùng Trí, “Hứa đại nhân, chúng ta đã lâu không gặp, ngài còn có thể nhận ra ta là ai chăng?”

Hứa Sùng Trí đã sớm ngẩn người ra đó, hắn không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Cố Lang Hoa không phải đã chết rồi sao? Nàng làm sao có thể yên lành đứng ở cửa.

Lang Hoa nói tiếp: “Hứa thị cấu kết người ngoài, là trộm cướp tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Chiết, vốn đã bị triều đình chém đầu rồi, nhưng không biết được người nào cứu ra ngoài, lắc mình một cái thành thương nhân, thừa dịp Giang Chiết muốn đánh trận, ỷ vào số gạo cất trữ, nếu như Hàn tướng quân không bắt được hắn ta, sợ rằng hắn ta sẽ đem gạo chuyển ra Giang Chiết, như vậy Giang Chiết sẽ là tình hình gì, có thể tưởng tượng được.”

“Hứa thị chính là làm nội ứng cho hắn, mới đem lương thực Cố gia bán ra,” Lang Hoa nói rồi nhìn về phía Hứa Sùng Trí, “Sau khi xảy ra chuyện, tổ mẫu nhốt Hứa thị lại, Hứa gia nhưng lấy cớ Hứa lão thái thái bệnh nặng không sống được lâu, đón Cố đại thái thái đến Hàng Châu.”

“Ta nghe nói Hứa lão thái thái thân thể vẫn luôn khoẻ mạnh, ngược lại là tổ mẫu của ta, chẳng những bệnh nặng không dứt, còn phải ở nhà lo liệu việc nhà, cho nên, không sai, Hứa thị đã không phải là dâu của Cố gia chúng ta nữa rồi.”

“Nếu như hai nhà chúng ta đã không còn quan hệ thông gia, ta cũng không cần gọi ngài là cậu nữa, dù sao ngài cũng không hề coi ta là cháu gái, ngài đi tới nơi này lại không có hỏi thăm ta có bình an hay không, cũng không có nghe qua cả sự kiện rốt cuộc ai đúng ai sai, mà là giúp người ngoài vu cáo ta, ngài điên đảo thị phi trắng đen như thế, làm sao còn có thể làm quan phụ mẫu của Lâm An.”

Hứa Sùng Trí cả người run rẩy.