Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 159: Khổ hình



Lục Anh lấy lại bình tĩnh, mới nói: "Lang Hoa vì sao phải tố cáo phụ thân?"

Câu hỏi này khiến bà ta ngớ người, đúng vậy, Cố gia sao phải tố cáo họ? Lẽ nào vì chuyện của Vương gia?

Lục nhị thái thái nghĩ đến đây chân nhịn không được phát run.

Lục Anh nói: "Mẫu thân đừng vội, người bắt phụ thân đi ăn mặc thế nào?"

Lục nhị thái thái dựng thẳng tóc gáy lên, "Mặc hắc y, hung thần ác sát, chỉ nói trong nha môn cho mời, không đợi phụ thân con nói chuyện, hai người đã tới đưa phụ thân con đi."

Lục Anh nghĩ nghĩ, "Chắc là Hoàng Thành Ti, con ở trên thuyền lớn Bùi gia đã nhìn thấy người của Hoàng Thành Ti, đều là mặc hắc y đi giày đen, phụ thân tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, cho dù phủ nha tới bắt người, cũng phải nói rõ ràng, chỉ có Hoàng Thành Ti không cần làm vậy."
Lão gia lúc trước còn dương dương tự đắc, lần này nhìn xem chuyện tốt của Cố gia, nói Cố gia đắc tội Hoàng Thành Ti, nhất định không có kết cục tốt, nhưng hiện tại hắn lại bị Hoàng Thành Ti bắt đi.

Lục nhị thái thái chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hoàng Thành Ti không bắt người Cố gia ngược lại tới bắt chúng ta."

Lục anh nhìn Lục nhị thái thái, "Chuyện này chỉ có đợi phụ thân về mới biết được, bất quá mẫu thân cũng phải nghĩ thoáng ra, chắc không xảy ra chuyện lớn đâu."

Tiễn Lục nhị thái thái, Trình Di lập tức tiến lên, "Bằng không ta đi hỏi thăm một chút."

Lục Anh lắc lắc đầu, "Chuyện của Hoàng Thành Ti, không phải thứ chúng ta có thể nhúng tay." Nếu Lục gia bị Hoàng Thành Ti để ý, cho dù hỏi thăm ra tin tức có ích thì phải lấy gì để chống lại Hoàng Thành Ti.
"Ngươi cho người đi theo dõi căn nhà phụ thân mua kia, xem bên đó có động tĩnh gì không."

Lục nhị lão gia nhất định là ở bên ngoài làm chút việc bọn họ không biết, có thể cùng tòa nhà Trình Di phát hiện kia có quan hệ.

Hai người đang nói chuyện, gã sai vặt cười tiến vào báo tin vui, "Tam gia, Tiến Sĩ ở thư việc cho người đưa tới phong thư."

Trình Di trên mặt vui vẻ, "Chắc là thư tiến cử!"

Năm nay mùa thu sẽ mở kỳ thi "Minh Kinh", lựa chọn ba sĩ tử đứng đầu ở các nơi, cuối cùng vào kinh thi kỳ thi cuối cùng, nếu lần này đạt được thứ tự cao, có thể ở trong giới sĩ tử có thanh danh, sẽ có người mời hắn làm môn sinh.

Qua "Minh Kinh" sẽ thi "Tiến Sĩ", sau đó học tập thi "Chế Khoa", đây là cách tốt nhất vào giới học sĩ, hiện tại hắn đã đi được từng bước.

Trình Di có chút kích động, "Không nghĩ tới Minh Tiến Sĩ thật sự tiến cử Tam gia, cố gắng mấy năm nay của Tam gia không uổng phí," nói xong có chút nghĩ mà sợ, "May mắn tối hôm qua không gặp chuyện không may, nếu không... "
Nếu không rất có thể giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Lục Anh nhìn phong thư tiến cử kia.

Trình Di nói: "Tam gia sau này ngàn vạn lần không cần xúc động."

Lục Anh biết ý của Trình Di, chỉ cần Lục gia xuôi gió xuôi nước không có chuyện xấu gì, hắn sẽ không phải để ý tới.

Hắn nhớ tới tình cảnh lúc mình dũng cảm nhảy vào sông cứu Cố Lang Hoa, hắn đều quên mất hắn không biết bơi.

Nếu lúc ấy làm như thế, chẳng những không cứu được người khác còn có thể tự hại mình, hắn sẽ cố gắng không để phát sinh chuyện như vậy lần nữa.

Lục Anh gật gật đầu, "Ngươi theo dõi lão gia thật kỹ, đừng để hắn gặp chuyện không may lúc này." Lục gia tại thời điểm này dù chỉ có một chút gió thổi cỏ lay, rất là bất lợi với hắn.

Trình Di lên tiếng nghe theo.

...

Lục Văn Hiển ngửi thấy mùi khét của thịt cháy, sau đó hắn thấy một cái chân bị cắt đứt vứt trên bàn, cái chân kia hắn biết, bởi vì bên trên còn có miệng vết thương cũ.

Thẩm Xương Cát nhìn nhìn thuộc hạ bên người, tên thuộc hạ rút đao ra rạch một đường dọc theo miệng vết thương, vươn tay vào trong thịt, đào mãi mới lấy từ bên trong ra một cái gì đó máu tươi đầm đìa, ném lên trên bàn. Lục Văn Hiển thấy mí mắt thình thịch nảy lên, đó là một cái gì giống đao nhọn, có thứ này ở miệng vết thương, miệng vết thương tất nhiên sẽ không thể khỏi hẳn, mỗi ngày đều sẽ cảm thấy xương cốt đau đớn.

Đây là chân Vương Nhân Trí, là cái chân bị thương kia của Vương Nhân Trí.

Nghĩ đến đây, dạ dày Lục Văn Hiển cuộn lên, hắn theo bản năng lui về phía sau, lại bị người ngăn chặn cổ, đặt tại cái chân lạnh băng kia, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng thứ đồ dính máu tươi đầm đìa ấy.

Lục Văn Hiển muốn giãy dụa kêu gào, máu tươi cùng chất lỏng dọc theo hai má hắn chảy vào trong miệng, hắn rốt cục nhịn không được nôn mửa, uế vật phun trên bàn, tung tóe trên mặt.

Hương vị huyết tinh, hương vị hư thối giống như trong địa ngục.

Rốt cục, Lục Văn Hiển ngừng nôn mửa, cách đó không xa liền truyền đến tiếng kêu khủng bố.

Mang theo sợ hãi cùng thống khổ dùng hết toàn lực kêu la.

Chân Lục Văn Hiển mềm đi, nhưng mà những kẻ bên người hiển nhiên không dễ dàng buông tha hắn như vậy, hai người nâng tay hắn kéo vào sâu trong nhà lao.

Trên giá gỗ trói một người.

Không, kia đã không thể gọi là người.

Trên người hắn chằng chịt dây, một chân đã bị cắt xuống, miệng vết thương trên người nhiều không đếm được, da bụng đã bị lột một nửa, người bên cạnh lại đốt hồng phiến sắt lên, nghĩ muốn in dấu lên tầng thịt đã mất da kia.

Vương Nhân Trí sợ hãi giãy dụa, nhưng không có tác dụng.

"Xèo xèo xèo" khói nhẹ bay lên, sau đó da thịt trên người hắn giống như bị hòa tan, biến thành máu loãng cùng nước mỡ chảy theo phiến sắt xuống dưới.

Lần này Lục Văn Hiển đã không phun ra được cái gì, trong thân thể hắn chỉ còn lại sợ hãi.

Người Hoàng Thành Ti sao lại độc ác như vậy.

Hắn bắt đầu xin tha, "Thẩm đại nhân... Thẩm đại nhân... Ngài đây là vì cái gì... "

Thẩm Xương Cát nâng mí mắt lên, thấy Vương Nhân Trí bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, nhưng mà còn chưa đủ, những người này còn chưa đủ để hắn phát tiết tức giận cùng bi thương trong lòng.

Hắn vừa mới nhận được thư nhà, con trai trưởng hai tuổi của hắn im hơi lặng tiếng chết non.

Điều này làm cho hắn lập tức nhớ tới những lời nói của Vương Nhân Trí, "Trong mấy ngày tới, trong nhà ngài chỉ sợ sẽ có tang sự, nhưng ngài không cần quá buồn bực, hai năm sau, ngài sẽ có con trai trưởng khác kế thừa gia nghiệp, nhưng mà... Ngài phải cẩn thận Cố gia, Cố gia là đối thủ lớn nhất đời này của ngài."

Thế mà đều ứng nghiệm.

Nhưng hắn không tin mấy cái mê tín đó, hắn ở trong cung đã thấy qua nhiều người nói tinh thông huyền học lừa gạt Hoàng Thượng, hắn nhất định phải lấy được từ miệng Vương Nhân Trí những điều hắn muốn biết.

Hắn đi vào đại lao, cho người chặt đứt một chân Vương Nhân Trí, Vương Nhân Trí lập tức nói ra sự thật.

Cái người gọi là huyền học cao nhân kia, chính là con rể Lục Văn Hiển của hắn, chỉ là một Đề Cử nho nhỏ.

Thẩm Xương Cát nheo mắt lại, "Lục nhị lão gia không phải thông hiểu huyền học sao? Hôm nay thử tính xem, ngày chết của cha vợ ngươi," nói xong ánh mắt quét trên mặt Lục Văn Hiển, "Còn có ngày chết của ngươi."

"Nếu ngươi nói chuẩn, ta sẽ tin, ngươi thật sự thông hiểu huyền học."

Lục Văn Hiển dựng tóc gáy, cả người run lên.

Thẩm Xương Cát rút ra dao găm bên hông, con dao găm ấy phản chiếu ánh sáng trắng dưới ngọn đèn, "Ta đã lâu không dùng nó dóc xương." Nói xong hắn nhẹ nhàng hướng dao găm thổi một cái, "Ngươi yên tâm, chân ngươi cùng nhạc phụ ngươi không giống nhau, ta sẽ tỉ mỉ đem từng miếng thịt cắt xuống, sau đó còn có thể làm cho nó êm đẹp ở trên người ngươi."