Lý Thường Hiển thở hồng hộc quay lại Lạc Thành, trong thành là một mảnh hoảng loạn, mấy chiếc xe bò chở toàn thương binh người đầy máu qua, y công dẫn người lên xe kiểm tra, khiêng những người còn sống xuống chữa trị, những người còn lại trực tiếp mang ra ngoài thành chôn cất.
Ninh Lệnh khom người đi vào trong quân trướng xem xét tình hình, mùi máu tanh xen lẫn mùi hôi thối lập tức đập vào mặt.
Đây là mùi chết chóc.
Phần lớn thương binh đều chết tại đây.
“Mau mau cứu ta! Đau chết mất!” Thương binh lăn lộn trên mặt đất, miệng vết thương chảy mủ ra, đầu không ngừng dập xuống đất, đập “cốp cốp cốp” đến máu thịt lẫn lộn.
Y công trong quân trướng rõ ràng là đã thấy thường xuyên, chỉ lẳng lặng băng vải bố lên người thương binh, hoàn toàn phớt lờ những thương binh đang gào thét. Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ bị đánh bại như vậy. truyện xuyên nhanh
Những quả cầu lửa mà người Tề ném ra rơi xuống đất liền vỡ tung, chỉ cần dính vào vật gì liền bốc cháy, Bệ hạ ép bọn họ phải liều mạng toàn lực công thành, Tướng quân bên cạnh hắn mới vừa dẫn người xông lên, lập tức cầu lửa của người Tề hết quả này tới quả khác được ném ra, một chuỗi cầu lửa rơi xuống đất lập tức thiêu cháy mọi thứ xung quanh.
Trận đánh này, tiếng kêu thảm thiết rung trời, mặt đất đầy thi thể bị thiêu cháy, mặc dù có người đến được trước tường thành, cũng sẽ rơi vào trong phạm vi tấn công của nỏ khổng lồ.
Chẳng khác nào chạy tới tự sát.
Mà tướng thủ thành Diêm Châu Bùi Khởi Đường, giống như một con mồi, khiến họ tấn công như phát điên. Chỉ một ngày, bọn họ đã hao tổn hơn vạn người.
Đó đều là những tinh binh hùng mạnh mà Bệ hạ từ khi lên ngôi tới nay đã cực khổ bồi dưỡng, vậy mà tất cả đều bị gϊếŧ chết trong trận này.
Sau thất bại nặng nề, liền có tin đồn thất thiệt truyền tới, người Tề mượn được lửa trời, đây chính là sự trừng phạt của trời cao với Đại Hạ, tin đồn thất thiệt này lập tức chọc giận Bệ hạ, Bệ hạ sai người trong quân doanh bắt người khắp nơi, những binh lính lan truyền tà thuyết mê hoặc lòng người này đều bị chém làm đôi.
Nếu như đây là thời bình, ước chừng còn có chút tác dụng, nhưng mà “Lửa trời” của người Tề đã khiến rất nhiều binh lính sợ vỡ mật, Bệ hạ tức giận gϊếŧ người, càng tăng thêm bầu không khí sợ hãi.
Tên Bùi Khởi Đường này rốt cuộc là người như thế nào. Người Tề không phải chỉ có Tướng quân Hàn Chương bách chiến bách thắng khiến người ta phải khϊếp sợ sao? Vì sao tên Bùi Khởi Đường này lại lợi hại như vậy.
“Đã bắt được người chưa?” Lý Thường Hiển lớn tiếng quát hỏi, “Các ngươi dẫn theo năm vạn nhân mã đi bắt một tên Bùi Khởi Đường, bây giờ người đâu rồi? Đi đâu rồi?”
Người Tướng quân đầy máu, cúi đầu, “Tên đó kiêu dũng thiện chiến, bị chúng thần vây quanh, thiếu chút nữa thì... hắn trốn thoát rồi... có điều Trương Tướng quân đã đuổi theo.”
Bùi Khởi Đường dẫn người ra khỏi thành đốt lương thảo của bọn chúng, món nợ này hắn nhất định phải đòi lại, tuyệt đối không thể để cho Bùi Khởi Đường còn sống mà quay về thành Diêm Châu.
“Không bắt được Bùi Khởi Đường, các ngươi cũng không cần phải quay về phục mệnh nữa,” Lý Thường Hiển hung ác nói, “Ngươi hiểu chưa hả?”
Còn không bắt được Bùi Khởi Đường, thì chỉ có một con đường chết.
Tướng quân quỳ xuống, “Vi thần tuân mệnh.” Hắn lảo đảo đứng lên, lúc rời đi không khỏi nhìn Ninh Lệnh ở bên cạnh một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi, sợ hãi.
Chuyến đi này chắc chắn sẽ thua.
Võ tướng mất đi ý chí chiến đấu, chẳng khác nào đang nghênh đón cái chết.
Bản lĩnh của Bùi Khởi Đường bọn họ đều đã trông thấy rồi, cho dù ai ở trước mặt hắn cũng phải sinh lòng khϊếp sợ, người Tề làm thế nào có thể bồi dưỡng được một tên tướng lĩnh trí dũng song toàn như vậy, theo thời gian nhất định sẽ khiến cho thiên hạ phải liếc nhìn.
Ninh Lệnh không khỏi ngẩn ra, Bùi Khởi Đường cùng lắm chỉ là một võ tướng, hắn ta sao lại có thể có loại cảm giác này.
Ninh Lệnh mới nghĩ tới đây, thám báo đã xông vào trong thành, “Đại nhân, bên phía Hồng Châu có gì đó không đúng lắm.”
Trên mặt thám báo đầy vẻ ngạc nhiên, tựa như xảy ra chuyện gì khiến hắn không thể tưởng tượng được.
“Hồng Châu làm sao?”
Bùi Khởi Đường bị Trương Tướng quân bao vây, không thể nào xuất hiện ở Hồng Châu.
“Viện quân của Hàn Chương tới rồi sao?” Ninh Lệnh hỏi.
Thám báo lắc đầu, “Chưa... chưa tới... ”
Không phải là Bùi Khởi Đường cũng không phải là Hàn Chương, Ninh Lệnh thở phào nhẹ nhõm, sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu.
Thám báo nói: “Là lang trung... là y công... đột nhiên xuất hiện rất nhiều y công, bọn họ đang lật thương binh trên chiến trường.”
Hồng Châu là đất Tề, y công của người Tề ra chiến trường cứu thương binh là chuyện rất bình thường.
Thám báo nói: “Ngay cả những thương binh bị trọng thương chúng ta không cứu về bọn họ cũng mang đi.” Đây là hắn tận mắt chứng kiến, hắn nhìn thấy người Tề mang hết thương binh Tây Hạ này tới thương binh Tây Hạ khác đi.
“Nói bậy,” Ninh Lệnh trợn tròn mắt, “Sao có thể có chuyện như vậy.”
Thám báo nói như vậy, trong lòng hắn ta khó nén khỏi kinh ngạc, hai quân đánh nhau, đáng sợ nhất là xảy ra điều gì đó khác thường, nhất định sẽ dẫn tới kết quả mà bọn họ không tưởng được.
Nhất định có người giúp người Tề bày mưu tính kế.
Lần này rốt cuộc bọn họ gặp phải kẻ nào.
...
Bên ngoài chiến trường Hồng Châu, binh lính Tây Hạ nằm trên mặt đất, máu tươi trên người hắn đã nhuộm đỏ y phục, hắn bắt đầu cảm thấy lạnh, đó là bởi vì máu đã sắp chảy cạn rồi, hắn nghe người lính già nói, máu chảy hết rồi, người sẽ bị chết lạnh, cho nên những kẻ chết trên chiến trường kia, sắc mặt của tất cả đều tái xanh.
Có lẽ hắn cũng sắp biến thành bộ dáng đó.
Đánh trận xong, hai bên sẽ phái người đi thu dọn chiến trường, người bị thương sẽ được đưa đi chữa trị.
Hắn hy vọng sẽ có người tới mang hắn đi, bởi vì hắn không muốn chết, hắn còn muốn trở về quê nhà.
Hắn cố gắng huýt sáo, cuối cùng đợi được binh lính Tây Hạ đến, nhưng mà binh lính Tây Hạ chỉ kiểm tra vết thương của hắn, lắc đầu một cái rồi rời đi.
“Đừng đi, đừng đi... cầu xin ngươi... đừng đi... ” Trong lòng hắn không ngừng kêu gào.
Hắn không muốn chết, thực sự hắn không muốn chết.
Nhưng mà, hiển nhiên bọn họ đã coi hắn như người chết.
Mọi người đều biết, trong quân trướng thiếu dược liệu để trị thương, y công sẽ cứu những binh lính còn có khả năng ra trận trước, cho nên... những người như bọn hắn chỉ bị bỏ lại yên lặng chờ chết.
Người Tề cách đó không xa cũng ra chiến trường tìm kiếm, tấm ván khiêng hết thương binh này tới thương binh khác đi, ánh mắt binh lính Tây Hạ phát sáng, những người bị thương đó xem ra còn bị thương nặng hơn bọn chúng, nhưng người Tề lại mang bọn họ đi, bọn họ có thể sẽ sống sót.
Hắn gắng sức ngẩng đầu lên, hắn hy vọng biết bao nhiêu có người cũng sẽ mang hắn đi.
Nhưng mà không thể nào, hắn đã bị bỏ qua.
Không ai quan tâm tới việc sống chết của hắn.
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu hắn, hắn mở mắt, trong mơ hồ thấy được một gương mặt xấu xí, người đó mặc dù nói ngôn ngữ Đại Tề khiến hắn nghe không hiểu, nhưng mà hắn lại cảm giác được hy vọng sống sót.
Cuối cùng hắn đã được khiêng lên tấm ván, nhanh chóng chạy về phía trước, không biết qua bao lâu, bên tai loáng thoáng có người nói chuyện, là tiếng Tây Hạ hắn nghe hiểu được, “Có nghe thấy ta nói không? Ta là Huyện thừa An Khánh Dã Lợi Nhung... ta phụng mệnh Bình Chiêu Hoàng hậu chinh phạt nghịch tặc Lý Thường Hiển... chỉ cần ngươi không đi theo nghịch tặc nữa, liền có thể trở về quê nhà...”
Hắn không biết ai là nghịch tặc, nhưng mà hắn chỉ muốn sống sót, trở về quê nhà.
...
Không có ai tình nguyện đánh giặc, những người Tây Hạ đó cũng như vậy, ban đầu chỉ là bị Lý Thường Hiển xúi giục, sau khi quá nhiều người hy sinh, rất nhiều người đã mất đi ý chí chiến đấu.
Bùi Khởi Đường cảm thấy hai ngày này người Tây Hạ bao vây tấn công hắn đã dần dần sức cùng lực kiệt, tựa như có rất nhiều người nảy sinh ý định rút lui.
Điều này không đúng lắm.
Bởi vì theo suy đoán của hắn, người Tây Hạ hẳn là có thể chống đỡ thêm mấy ngày nữa, cho tới khi tin tức Đông Bình Trưởng Công chúa thiết lập chủ mới truyền tới.
Nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến hắn cảm thấy kỳ lạ
Phó tướng thấp giọng nói, “Nghe nói có không ít binh lính Tây Hạ đào ngũ, chạy đến Hồng Châu,” Bọn họ chỉ thám thính được mấy lời ngắn gọn đó thôi, “Đợi tới khi viện binh bên Hồng Châu tới, toàn bộ sẽ rõ ràng.”
Phó tướng vừa dứt lời, xa xa liền nghe thấy tiếng đánh nhau, lập tức có người hô lớn, “Viện quân tới rồi.”
Bùi Khởi Đường đứng dậy, quả nhiên xa xa có một đội nhân mã đang đi nhanh tới.
Dẫn đầu là phó tướng đi Hồng Châu báo tin mấy ngày trước bị trúng tên.
Trên cánh tay phó tướng còn quấn vải cầm máu.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường co rút một cái, tiến lên phía trước, không đợi phó tướng nói gì, một phát liền kéo phó tướng từ trên ngựa xuống, “Ai giúp ngươi băng bó vết thương? Có phải là Cố Đại tiểu thư hay không? Nàng ấy đã tới Hồng Châu rồi sao?”