Gặp phải chuyện không thể lập tức giải quyết thì phải nhẫn nại trước.
Mấy năm nay, Tam gia cứ đi từng bước một như vậy, hắn quá kích động, nghe thấy tiếng của Cố Đại tiểu thư liền liều mạng xông vào, thật ra suy nghĩ một chút, Cố Đại tiểu thư mới vừa mười một tuổi, Bùi Khởi Đường cũng không đến nỗi làm gì một nữ hài tử mười một tuổi ở đây.
Hơn nữa với thân phận của hắn, Bùi Khởi Đường căn bản khinh thường nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ có thể lui ra ngoài, đến khi Tam gia tới sẽ tính toán lại.
Trình Di ra ngoài.
Lang Hoa luôn im lặng không lên tiếng thu dọn lại hòm thuốc, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Bùi Khởi Đường, “Vừa rồi ngươi muốn nói cho Trình Di, chẳng những ngươi biết Lục gia, còn có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của Lục Anh bất cứ lúc nào sao.” Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, đời này Lục Anh còn chưa vào con đường làm quan, tại sao Bùi Khởi Đường có thể chú ý Lục Anh như vậy, hai người chưa từng chính thức gặp mặt, đã muốn đối đầu sao?
Bùi Khởi Đường sửa sang lại quần áo, hắn biết từng bước một buộc Lang Hoa lựa chọn như vậy, Lang Hoa sẽ rất không được tự nhiên, nhưng hắn đã không thể chờ đợi được nữa.
Trong mắt người khác, nữ hài tử mười một tuổi đã phải theo mẫu thân học quản gia, trốn vào lầu học lễ phép và thêu thùa, đi theo trưởng bối đến tiệc rượu khắp nơi kiếm danh tiếng, sau đó lựa chọn người thích hợp kết hôn.
Cho nên vừa rồi lúc Lang Hoa trị thương cho hắn, hạ nhân Lục gia mới ở bên ngoài nghe lén.
Hai người bọn họ đã đến tuổi phải giữ khoảng cách rồi.
Tiếp tục như vậy nữa, chẳng mấy chốc hắn sẽ không thể tùy tùy tiện tiện đi đến Cố gia tìm Lang Hoa nói chuyện, huống chi Lang Hoa và Lục Anh còn có hôn ước. Đợi đến khi Lang Hoa quyết định muốn gả cho Lục Anh, hắn làm gì cũng đều vô dụng.
Mặc dù nàng bây giờ chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng hắn thích nhìn nàng cười, thích đứng ở bên cạnh nàng. Hắn không ngại chờ đợi, cũng không cần biết phải chịu bao nhiêu trắc trở. Điều hắn không chịu nổi nhất là bị người khác cưới nàng đi mất.
Bùi Khởi Đường cố ý không nói đến chuyện Lục Anh, “Người Kim mới vừa chiếm đoạt Liêu quốc, tuyệt sẽ không dễ dàng thả Thái tử ra,” Nói rồi dừng một chút hạ thấp giọng, “Ta vốn cho là Thái tử ngu độn, bên cạnh hắn thế nào cũng có phụ tá chỉ điểm, cho nên mới có thể âm thầm hãm hại Phụ vương ta mưu phản.”
Bây giờ Thái tử lại dễ dàng thất bại như thế.
Quả thực có chút nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn không nhịn được suy nghĩ, sự kiện năm đó có lẽ cũng không phải là Thái tử làm. Lang Hoa biết ý của Bùi Khởi Đường, Thái tử ngu xuẩn như vậy, cho dù muốn hãm hại Khánh Vương, chỉ sợ cũng đã sớm lộ ra ngoài, năm đó muốn dồn Khánh Vương vào chỗ chết là người khác.
Bùi Khởi Đường nói: “Cho nên, chúng ta phải cẩn thận một chút, sau khi chuyện Tây Hạ được giải quyết, triều đình sẽ có một cục diện mới.”
Bùi Khởi Đường nói cục diện mới, chính là sau chuyện này sẽ có bao nhiêu người hưởng lợi.
Hoài Nam vương phòng thủ biên phòng Tây Bắc công lao không nhỏ, Hàn Chương đánh thắng trận ở Thái Nguyên cũng sẽ được khen thưởng, chính quyền Tây Hạ thay đổi thì Bùi Khởi Đường có thể mượn việc này tiến vào quan trường.
Những thứ này đều chỉ là bề ngoài.
Giống như Bùi Khởi Đường nói vậy, sau khi chiến loạn qua đi, quan văn thu thập đại cuộc, sẽ có một nhóm quan văn vì vậy mà được lên chức.
Tình huống kiếp trước như thế nào?
Đại Tề cùng Tây Hạ cũng nổi lên chiến loạn, nhưng Thái tử không gục đài nhanh như vậy, cho nên nàng cũng không cách nào so sánh và phán đoán được.
Ngược lại là Lục Anh, kiếp trước, Lục Anh cũng không nói cho nàng chuẩn bị đứng ở bên nào.
Cho nên nàng cũng vẫn không nói thân phận của Bùi Khởi Đường cho Lục Anh, nàng không biết chắc được sau khi nghe xong Lục Anh sẽ lựa chọn thế nào.
Một khi Lục Anh đi lên con đường làm quan, rất nhiều chuyện không thể không đối mặt.
Lang Hoa hơi nhíu mày, mặt đầy vẻ suy nghĩ, khiến cho trên mặt Bùi Khởi Đường hiện lên nụ cười, Lang Hoa là một người có chủ kiến, cho dù trong lòng quan tâm đến hôn ước với Lục Anh, nhưng cũng sẽ không nghe theo lựa chọn của Lục Anh, dẫn Cố gia lên con thuyền lớn kia theo Lục gia, cho nên nàng nhất định sẽ cân nhắc tương lai quyền lợi triều đình thay đổi, hoán đổi, Lục Anh cũng là một người có dã tâm, trừ phi hắn cũng nhìn nhận giống Lang Hoa, nếu không rất khó để cho Lang Hoa yên tâm gả cho hắn.
Khuấy lên phong vân, hắn liền yên lòng, hai mắt Bùi Khởi Đường như mờ đi nhìn về phía Lang Hoa, “Có cơm không? Mấy ngày chỉ gặm chút quân lương, đói quá.”
Quân đội Đại Tề vào thành, hẳn đã sớm sắp xếp nấu cơm, thấy bọn họ đánh thắng trận, nhất định sẽ làm cho bọn họ ăn no.
Lang Hoa đi ra ngoài phân phó y công nấu chút thuốc bưng cho Bùi Khởi Đường, lúc trở lại quân trướng, bên trong rất yên tĩnh, Bùi Khởi Đường nằm ở trên giường gỗ đơn sơ đã ngủ mất rồi.
Nhưng dù ngủ, tay hắn vẫn siết chặt chiến đao như cũ, gan bàn tay phải đóng một tầng vảy dầy, hiển nhiên là kết quả của việc bị thương do rèn luyện lặp đi lặp lại.
Trận đánh này hắn đánh không dễ dàng gì, nhưng tất cả vẫn chưa lắng xuống, chỉ sợ còn có một trận ác chiến với Lý Thường Hiển nữa.
Lang Hoa đang chuẩn bị rón rén đi ra khỏi quân trướng, vạt áo lại bị kéo lấy.
Bùi Khởi Đường mở mắt ra, “Lang Hoa, ngồi một lúc rồi hãy đi được không? Nàng ở đây đi, ở đây xem sổ sách của đồn bảo vệ, ta sẽ ngủ rất khẽ, sẽ không quấy rầy đến nàng đâu.”
Trong lòng Lang Hoa mềm nhũn gật đầu một cái.
Trên mặt Bùi Khởi Đường hiện ra nụ cười, yên tâm nhắm mắt lại.
Lang Hoa để Tiêu ma ma ở một bên cùng xem sổ sách, Bùi Khởi Đường trên giường gỗ không có chút tiếng động nào, thật giống như hắn nói vậy, ngủ rất khẽ.
Phó tướng bên cạnh Bùi Khởi Đường đang văng nước miếng giải thích bọn họ phá vòng vây đi tới Hồng Châu như thế nào, “Tướng quân đoán được Lý Thường Hiển nhất định sẽ tấn công Hồng Châu, cho nên tối hôm qua cả đêm phá vòng vây... May mà có Bùi Tướng quân, nếu không ai có thể liệu sự như thần như vậy.”
Phó tướng nói rồi âm thanh cũng càng ngày càng thấp, mọi người nghị luận đôi câu lúc nhìn lại hắn, hắn cũng dựa vào trên đất ngủ rồi.
Thức ăn nóng hổi bưng lên, trong ngoài quân trướng đã ngáy vang trời.
...
Trận chiến này đánh không dễ dàng.
Đông Bình nhìn ngự toạ trong đại điện, nàng từ từ đi tới, đỡ Hoàng đế nhỏ yếu ngồi lên trên.
Cuối cùng nàng cũng có thể đứng ở chỗ này, nhìn về phía bề tôi trong đại điện.
Từ nay về sau, nàng không còn là tù nhân của Lý Thường Hiển nữa, cuối cùng nàng cũng tự tay khôi phục được uy nghi thuộc về mình.
Vì có thể ngẩng đầu đứng ở chỗ này, nàng đã bỏ ra bao nhiêu chua cay và thống khổ.
Bây giờ tất cả đều đáng giá.
“Nàng ta là Trưởng Công chúa của người Tề, các ngươi phù trợ nàng ta nhϊếp chính, chính là dẫn sói vào nhà.” Đại thần bị giữ chặt ở bên cạnh không ngừng gào thét.
Đông Bình quay đầu lại, “Quân đội Đại Tề có bước chân vào lãnh thổ Đại Hạ không?”
Đại thần cắn răng, “Đó là chuyện sớm hay muộn, chờ ngươi…”
“Lý Thường Hiển là người như thế nào?” Đông Bình cười nhạt, “Lúc hắn vong ân phụ nghĩa gϊếŧ chết Bình Chiêu Hoàng đế các ngươi đang ở chỗ nào? Hắn chính là một con sói, còn không đáng làm người, chẳng phải các ngươi vẫn cúi đầu xưng thần với hắn sao.”
“Đúng là các ngươi nên sợ Đại Tề,” Đông Bình nói, “Ở phương bắc Đại Tề đánh bại liên quân Đại Hạ và Kim quốc, ở Tây Bắc khiến cho Lý Thường Hiển gãy cánh đại bại, hôm nay mấy chục vạn binh mã Đại Tề áp sát... Nếu không phải vì Ai gia, sợ rằng bây giờ thành trì Đại Hạ đã sớm bị binh mã Đại Tề công phá rồi.”