Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 279: Một đoá sen trắng



Ly trà trong tay Lang Hoa lập tức rơi xuống đất.

Sau đó tiếng đồ sứ bị vỡ vang lên, Lang Hoa nhướng lông mày lên, “Bùi Khởi Đường, huynh phát điên cái gì thế?”

Đang nói chuyện yên lành, bỗng nhiên lại quay sang nàng.

Còn cầu thân, đây rốt cuộc là lời điên khùng ở đâu ra vậy?

Mối quan hệ của bọn họ đã tới mức cầu thân rồi sao?

Phụ thân còn ném cho nàng ánh mắt dò hỏi, như thể nàng biết được Bùi Khởi Đường sẽ làm chuyện này vậy.

Nếu như nàng biết được, tuyệt đối sẽ không để cho Bùi Khởi Đường bước vào cửa phòng.

Đây rõ ràng chính là lời nói không có giới hạn.

Cố Thế Hoành há hốc miệng, hiển nhiên là vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Bùi Khởi Đường lại rõ ràng nói lại một lần nữa, “Thế thúc, ta muốn cưới Lang Hoa làm vợ.”

Lang Hoa “vụt” một cái đứng lên, mặt đỏ bừng, “Bùi Khởi Đường, bây giờ huynh ra ngoài cho ta, suy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy vào lại.”
Những lời này mà cũng có thể tuỳ tiện nói bậy bạ được sao?

Hắn còn dám nói linh tinh, nàng nhất định sẽ bảo Tiêu Ấp đuổi hắn ra ngoài.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường trong veo, “Ta đã sớm suy nghĩ rõ ràng rồi, Cố Thế thúc đã biết, án mưu phản năm đó, ta bị người bên cạnh bán đứng, trốn đông núp tây thập tử nhất sinh, đến cuối cùng chỉ còn lại mấy người hầu trung thành đi theo bên mình.”

Bùi Khởi Đường dường như là đang hồi tưởng lại những năm tháng đó, ánh mắt giống như vừa gột nước, “Năm đó Cố Thế thúc bảo ta qua Cố gia ẩn náu, ta cũng không bằng lòng, tình nguyện ở lại trong rừng núi, đó là bởi vì ta không dám tin tưởng ai.”

“Bao năm nay, ta đã quen tự mình làm việc, tự nói chuyện với mình, rất ít nói với người khác về những chuyện lúc trước” Bùi Khởi Đường mỉm cười một cái, “Cho dù là đối với Bùi Tư Thông đại nhân cũng thế... cho tới khi Lang Hoa cứu ta ở điền trang.”
“Lúc đó Cố gia cũng không ổn định, bản thân cũng khó khăn, nhưng Lang Hoa lại liều mạng cứu ta, ta không coi đó là một ân tình, bởi vì ân tình còn có thể trả lại, ta coi đây là số mệnh.”

Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa, “Từ đó về sau mỗi việc ta làm đều liên quan tới nàng, mà mỗi việc nàng làm cũng đều sẽ liên quan tới ta, đây chính là số mệnh.”

“Nếu như nàng không bằng lòng gả cho ta, ta cũng sẽ không lấy ai, bởi vì ta không thể giao sinh tử của mình cho người ngoài, ta chỉ có thể giao nó cho nàng, Cố Lang Hoa.”

“Ta chỉ có thể giao nó cho nàng, Cố Lang Hoa.”

Bên tai Lang Hoa vọng lại những lời của Bùi Khởi Đường, cả người nàng cứng đờ tại chỗ.

Chỉ bởi vì tin tưởng?

Cho nên hắn ta mới nói những lời như vậy?

“Lang Hoa,” Giọng nói của Cố Thế Hoành truyền tới, “Con... và... Bùi Tướng quân... ”
Cố Lang Hoa lắc lắc đầu với Cố Thế Hoành, ở trên điền trang nàng cũng là bất đắc dĩ, bị Bùi Khởi Đường nói thành cái gì mà xả thân cứu giúp, “Giống như phụ thân với Khánh Vương gia, con với Bùi Tướng quân chẳng qua là lập trường giống nhau, cùng nhau làm một chút chuyện thôi.”

“Lang Hoa, đó là cách nghĩ của nàng,” Trên mặt Bùi Khởi Đường hiện lên vẻ tươi cười, “Giống như việc nàng đến Hồng Châu, cố ý quấy rối lòng quân của Lý Thường Hiển, nàng biết rõ rằng trong cơn tức giận Lý Thường Hiển nhất định sẽ tấn công thành Hồng Châu, lúc đó quân phòng thủ thành Hồng Châu cùng lắm chỉ có mấy ngàn người, nàng làm sao lại dám ra quyết định như vậy?”

“Đó là vì nàng cảm thấy ta sẽ nhân cơ hội phá vòng vây đến Hồng Châu, đánh Lý Thường Hiển một trận trở tay không kịp,” Bùi Khởi Đường dừng lại một chút, “Nếu như... đổi thành người khác bị bao vây, nàng có dám làm như vậy không?”

Nàng quấy rối lòng quân của Lý Thường Hiển, là bởi vì biết Bùi Khởi Đường sẽ nhân cơ hội đó mà phá vòng vây.

Lang Hoa lại không có lời nào để phản bác lại.

Nhưng việc này thì có liên quan gì đến việc cầu thân?

Cố Thế Hoành nhíu mày, “Bùi Tướng quân, tuổi tác của Lang Hoa nhà chúng ta tuy còn nhỏ, nhưng... đã có hôn ước từ trước.”

“Cố Thế thúc nói đến Lục gia sao?” Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa, “Cố Đại tiểu thư còn chưa nói với người sao?”

Lang Hoa không khỏi bực mình, thời gian ngắn như vậy, nàng làm sao có thể nhắc tới Lục gia.

“Lang Hoa,” Cố Thế Hoành nói, “Lục gia đã làm chuyện gì?” Nhất định là có chuyện lớn xảy ra, nếu không Bùi Khởi Đường đã không nói ra những lời có ý vị sâu xa như vậy.

Lang Hoa nói qua về chuyện ở Trấn Giang, mặc dù những chuyện này đều là những chuyện quá khứ rồi, Cố Thế Hoành vẫn giận đến phát run lên, “Là ta đã nhìn nhầm người rồi, nào biết thư hương môn đệ bọn họ lại bỉ ổi như vậy.”

“Cũng không trách Thế thúc được,” Bùi Khởi Đường khuyên Cố Thế Hoành, “Rất nhiều người, nhất định phải sau khi xảy ra chuyện mới có thể biết được bản chất, còn may là Lang Hoa tuổi còn nhỏ, còn chưa gả đi, nếu không Thế thúc nhất định sẽ càng thương tâm.”

Nếu như Lang Hoa rơi vào Lục gia, ông ta đương nhiên sẽ lo lắng.

Phụ thân của Lục Nhị thái thái mất rồi, Vương gia coi như là kết thù oán với Cố gia, tương lai nếu Lang Hoa gả qua đó, phải đối mặt với mẹ chồng như vậy, thì biết làm thế nào.

Nhưng ông ta cũng không thể nhận lời Bùi Khởi Đường được.

Cố Thế Hoành cân nhắc một phen rồi mới nói, “Lang Hoa vẫn còn nhỏ, hôn ước giữa Cố gia và Lục gia chúng ta vẫn còn đó…”

“Ta biết,” Bùi Khởi Đường giống như lập tức biến thành cậu thiếu niên cần người yêu thương bảo vệ, “Ta vốn không nên nói, chỉ là được gặp Thế thúc trong lòng ta rất vui mừng... chỉ là muốn Thế thúc biết được tâm tư của ta, biết được vị trí của Cố gia trong lòng ta, Phụ vương nói rất đúng, sống lâu hiểu lòng người... ở trong lòng ta, Thế thúc đã sớm là bậc trưởng bối có thể dựa vào rồi.”

Cố Thế Hoành nhìn Bùi Khởi Đường, trong lòng bỗng trào lên chua xót.

Nếu như Khánh Vương còn sống, nhất định sẽ không để con trai mới mười sáu tuổi đến biên cương, những việc hắn làm đều nguy hiểm, chẳng phải Bùi Khởi Đường đang đi một nước cờ nguy hiểm sao, nếu như còn phụ mẫu ở bên cạnh, một đứa trẻ như hắn cần gì phải nói đến những lời như tín nhiệm, sinh tử, làm sao có thể bỗng nhiên nói với ông ta về chuyện hôn sự.

Cho nên, dù là không hợp lễ nghĩa, ông ta cũng không thể trách tội Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường đứng lên, “Thế thúc, ta còn nhớ tửu lượng của người không tồi, ta có thể uống với Thế thúc vài ly không.”

Cố Thế Hoành gật đầu liên tục, “Dĩ nhiên là được, trong nhà cũng đã chuẩn bị thức ăn rồi, chúng ta cùng uống vài ly đi.”

Lang Hoa kinh ngạc nhìn Cố Thế Hoành, phụ thân không đuổi Bùi Khởi Đường ra ngoài, mà lại muốn ngồi xuống uống rượu cùng hắn, nàng thật sự rất sợ phụ thân uống say, sẽ đáp ứng cái gì.

Tên Bùi Khởi Đường này từ trước tới giờ đều không nói phép tắc, chưa biết chừng phụ thân lại bị hắn đưa vào tròng từ lúc nào không biết.

Nhân lúc Bùi Khởi Đường đi cởϊ áσ giáp, Lang Hoa tiến lên kéo tay Cố Thế Hoành, “Phụ thân, bất luận là Bùi Khởi Đường nói cái gì phụ thân cũng đừng đáp ứng, con... sẽ không gả cho hắn đâu.”

Đang nói chuyện, Bùi Khởi Đương đã cầm rượu vào rồi.

Trên mặt Lang Hoa toàn là vẻ tức giận, hung dữ trợn mắt nhìn Bùi Khởi Đường, hận không thể lập tức tiến lên đá Bùi Khởi Đường mấy cái, Bùi Khởi Đường cũng đứng đó, như thể chờ nàng tới đá hắn vậy.

Lang Hoa xoay người đi ra khỏi phòng.

Mới vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy Bùi Khởi Đường ở sau lưng nói: “Thế thúc người không nên trách Lang Hoa, nàng vì đi tìm người mà chịu không ít cực khổ, ta lại đang ở đây... cho dù nàng hơi nóng nảy cũng là phải thôi.”

Những lời này giống như là, hắn cam tâm tình nguyện chịu đựng sự tức giận của nàng vậy.

Còn ở lại thêm nữa, nàng sẽ bị tức điên lên mất.

Lang Hoa đi một mạch ra sân, liền nhìn thấy Tiêu ma ma, “Hắn nói những gì không biết? Hôm nay hắn tới đây là để làm cho ta ấm ức sao?”

Tiêu ma ma lắc lắc đầu, “Chỉ sợ không như tiểu thư nghĩ đâu,” Nói rồi dừng lại một chút, “Tiểu thư, người không nhìn ra sao, Bùi Tướng quân là có chuẩn bị mà đến, những đồ ăn kia đều là ngài ấy sớm đã sai người chuẩn bị mang tới, ta vốn là... còn buồn bực... bây giờ suy nghĩ một chút, ngài ấy thực sự là muốn cầu thân với lão gia.”

“Tiểu thư, đây không phải là chuyện đùa, cũng không phải kích động nhất thời, đây là cầu thân thực sự, người cũng nên suy nghĩ một chút... ”